Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 293

- Ầm!

Thường Nhạc còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã phải chịu một chưởng thật mạnh.

Dưới cơn đau, Thường Nhạc mở choàng mắt, đã thấy một con rồng to lớn ở trước mặt mình, quơ móng vuốt, rõ ràng một đòn vừa rồi là từ móng vuốt của con rồng.

- Fuck, biến gì mà nhanh vậy!

Thường Nhạc đổ mồ hôi, vừa nãy Đệ Nhị Mộng còn là một con cừu nhỏ dịu dàng, chớp mắt đã biến thành một con rồng cái hung hăng, biến hóa cũng lớn quả đi!

Trong lúc hắn còn đang kinh ngạc, một luồng gió đánh thẳng vào hắn, đó chính là cái đuôi của Đệ Nhị Mộng, nếu như bình thường, Thường thiếu gia còn dám dùng sức, bây giờ, hai người đã tới giới hạn, chỉ cần hơi bất cẩn thì quan hệ của hai người sẽ hỏng mất, cho nên việc duy nhất Thường Nhạc có thể làm là tránh né.

- Ầm!

Khi đuôi tiếp xúc với mặt đất, cả căn phòng rung lên dữ dội.

- Bảo bối, đừng đùa nữa được không?

Mắt thấy cái đuôi kia chuẩn bị quất tới, Thường Nhạc vội vàng phất tay, tỏ ý đầu hàng!

Hai từ “bảo bối” này khiến thân hình con rồng run lên, cái đuôi bỗng dừng lại.

Ánh mắt Thường Nhạc sáng lên, tuy rằng vừa rồi động tác có chút thô bạo, nhưng có thể kịp thời hối cải, ha ha, tất cả không tính là muộn! Hắn nảy ra ý định, trên mặt hiện lên nụ cười phóng khoáng:
- Bảo bối, tấm lòng ấm áp của tôi mãi mãi rộng mở cho em.

- Hỏng rồi!

Trong chớp mắt, một ngọn lửa mãnh liệt từ miệng rồng phun ra ngoài, Thường Nhạc cả kinh, vội vàng tránh sang bên cạnh.

Nhưng do không hề phòng bị nên tốc độ rõ ràng đã chậm nửa nhịp, ngọn lửa nháy mắt đã bén tới quần của Thường Nhạc, sau đó như một đốm sáng nhỏ nhanh chóng bén lên phía trên.

Thường Nhạc không ngờ rồng cái ở dưới biển lại có thể phun lửa, quả thực là đòi mạng mà, tay xoay tròn rồi cong lại, nhanh chóng đánh về phía sau.

Ngọn lửa đang cháy lập tức được dập tắt, nhưng quần hắn thì bị đốt thành một cái lỗ rất rõ ràng, cái mông trắng nõn phơi bày ra ngoài.

Nhìn thấy cặp mông trắng như tuyết của Thường Nhạc, Đệ Nhị Mộng trong thân rồng thiếu chút nữa là ngất xỉu, vốn muốn tiếp tục phun lửa lại lập tức dừng lại.

Tiếp tục như vậy e rằng tên chết tiệt này sẽ cởi truồng mất.

- Mộng à, chúng ta từ từ nói chuyện, sao phải động đao động thương?

Thường Nhạc cũng không quản nhiều như vậy, dứt khoát dừng lại, cười hì hì nói.

Thân hình Đệ Nhị Mộng khẽ động, trực tiếp đánh về phía Thường Nhạc.

Không ngờ rằng Thường Nhạc vẫn lặng yên đứng ở đó, Đệ Nhị Mộng cả kinh. Thân thể vốn chuẩn bị va chạm nhanh chóng tránh sang bên cạnh, rõ ràng sợ làm Thường Nhạc bị thương.

Khi thân người hiện ra từ thân rồng, thân hình Thường Nhạc như âm hồn, nhanh chóng di chuyển phía trên thân rồng của Đệ Nhị Mộng, hai tay như ôm vàng ròng, gắt gao ôm lấy sừng rồng trong suốt như ngọc của Đệ Nhị Mộng.

Đệ Nhị Mộng xấu hổ tới mức suýt chút nữa bật khóc.

Tên chết tiệt này cả người dán sát vào người cô, gắt gao ôm lấy sừng rồng, còn dùng lưỡi liếm láp…

- Ầm!

Thường Nhạc đột nhiên cảm giác được thân thể cô nhanh chóng tụt xuống, thân rồng rơi trên mặt đất. Từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài trên má.

- Lần này to chuyện rồi!

Thường Nhạc âm thầm kêu một tiếng không ổn, hắn vội vàng buông sừng rồng ra, cẩn thận ngồi đối diện với Đệ Nhị Mộng.

Trong nháy mắt, chỉ thấy thân rồng lay động, trong nháy mắt, đã thấy Đệ Nhị Mộng khôi phục lại hình người, thân thể mềm mại cuộn lại trước mắt hắn.

Nước mắt trong suốt rơi đầy trên gương mặt vô cùng thanh thuần, thân thể mềm mại run lên, khiến Thường Nhạc của chúng ta vô cùng đau lòng.

Tay Thường Nhạc vươn ra, chuẩn bị an ủi Đệ Nhị Mộng, đã thấy thân hình của Đệ Nhị Mộng khẩn trương lùi về phía sau.

- ?
Thường Nhạc kinh ngạc, không đến mức như vậy chứ, hắn chỉ là sờ soạng vài cái, hôn một cái thôi mà.

- Anh là đồ khốn kiếp, tôi sẽ không gả cho anh!

Đệ Nhị Mộng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước chằm chằm nhìn Thường Nhạc, nổi giận nói.

Thần sắc Thường Nhạc trở nên cổ quái, vốn dĩ chỉ muốn thông qua việc sờ sừng rồng mà tăng thêm tình cảm của hai người, không ngờ rằng vừa sờ lại phá hỏng mối quan hệ của hai người.

- Vì sao không gả cho tôi?

Thường Nhạc mở to hai mắt, cẩn thần nhìn Đệ Nhị Mộng, nghiêm trang nói.

- Tôi sẽ không gả cho anh, dù sao cũng sẽ không gả cho anh!
Đệ Nhị Mộng cong môi, ngoan cố nói.

- Fuck! Em không nói ra nguyên nhân, tôi nhất định sẽ cưới em!

Nhìn dáng vẻ động lòng người của Đệ Nhị Mộng, đừng nói là đã sờ qua sừng rồng, cho dù là một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ, Thường Nhạc cũng tuyệt đối không dễ dàng buông tha cô.

- Bởi vì anh là đồ biến thái, anh là sắc lang!
Gương mặt Đệ Nhị Mộng ửng đỏ.

Ánh mắt Thường Nhạc quét đến từ bộ ngực cao vút sau đó chuyển xuống phía dưới, bỗng nhiên cổ quái nói:
- Sừng rồng mà vừa nãy tôi hôn lên chẳng lẽ là….

- Không được nói!

Đệ Nhị Mộng giậm chân, buồn bực nhìn Thường Nhạc.

- Kỳ thật tình yêu nam nữ, vốn chính là lẽ trời, Mộng, khi em nếm thử tư vị lần đầu tiên nhất định sẽ mãnh liệt yêu cầu lần thứ hai.

Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà ác.

- Anh…

Đệ Nhị Mộng giậm chân, xoay người đi ra ngoài.

Tốc độ của Đệ Nhị Mộng rất nhanh, nháy mắt đã từ trước mặt Thường Nhạc mà đi tới chỗ rất xa, đợi đến khi Thường Nhạc phản ứng lại thì bóng dáng Đệ Nhị Mộng đã hoàn toàn biến mất.

Thường Nhạc nhún vai, bỗng nhiên vỗ đầu nói:
- Fuck! Mình nhẹ tay như vậy không phải là đã uổng công tới đây sao?

Cẩn thận nhìn bộ sưu tầm xung quanh một lượt, vẫn không có bóng dáng của Đệ Nhị Mộng, Thường Nhạc buồn bực lắc đầu, nhưng ngẫm nghĩ một chút, trải qua thời gian gặp gỡ ngắn ngủi, hắn cảm giác khoảng cách giữa hắn và Đệ Nhị Mộng ngày càng gần lại.

Loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu!

Thường Nhạc mỉm cười tà ác.

Trong nháy mắt đã đi tới phía trước, chỉ thấy Tiểu Bảo vẫn đi đi lại lại ở chỗ cũ, thoạt nhìn giống như một đại nhân vật vậy.

Vô Mộng lặng yên đứng đó, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, Hải Văn vẫn là bộ dạng cường tráng tràn đầy sức mạnh đó.

- Chúng ta trở về thôi!

Thường Nhạc phất tay, hiện lên trên mặt biển.

- Ha ha, lão đại, khẳng định lão đại đã thất bại trong chuyện ôm chị lần này rồi!
Tiểu Bảo cười hì hì đi tới.

Thường Nhạc kinh ngạc nói:
- Tiểu Bảo, tại sao em biết?

- Nhìn bộ dạng như người chết rồi này của lão đại, cho dù là người mù cũng nhìn ra được.
Tiểu Bảo nghiêm trang nói.

Thường Nhạc hoàn toàn không còn gì để nói.

Sớm muộn gì cũng có ngày hắn bị cô bé này làm cho tức chết.

- Vút!

Khi thân hình hắn sắp trồi lên hẳn khỏi mặt biển, Thường Nhạc cảm thấy dường như phía trên có người, hắn sửng sốt, thân hình theo bản năng cong lại, trực tiếp phóng ra khỏi mặt biển, bay thẳng lên trời.

- Wa, thần tiên!

Một thanh âm trong trẻo vô cùng dễ nghe đột ngột vang lên.

Thường Nhạc nghe thấy thanh âm này, theo bản năng nhìn sang.

- Thiếu nữ thuần âm!

Lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, trong đầu Thường Nhạc theo bản năng phản ứng lại, không biết tại sao loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt, còn có lực hấp dẫn rất lớn.

Thiếu nữ thuần âm trước mặt này ăn mặc rất bình thường nhưng trong người cô như ẩn chứa một loại hấp dẫn cực kì thần bí.

- Anh trai, anh là thần tiên sao?

Thiếu nữ thuần âm nhìn thấy Thường Nhạc rơi xuống thuyền nhỏ, cô hâm mộ hỏi.

- Thần tiên? Tôi không phải!
Nhìn thấy ánh mắt trong suốt của thiếu nữ thuần âm, Thường Nhạc cảm thấy nếu lừa gạt thì quả là tội lỗi.

- Vậy tại sao anh lại đột ngột xuất hiện từ dưới biển? Hơn nữa còn bay lên?
Thiếu nữ thuần âm vẻ mặt hiếu kỳ hỏi.

- Thật đúng là bảo bối hay tò mò!

Thường Nhạt cười nhạt một tiếng, nhìn thiếu nữ thuần âm nói:
- Tại sao em lại một mình ở giữa biển lớn này, thuyền lại nhỏ như vậy, chẳng lẽ không nguy hiểm sao?

Thiếu nữ thuần âm có chút buồn bực, ảo não nói:
- Mẹ em bắt em gả cho một ông già, em không đồng ý, cho nên chạy ra đây, chuẩn bị nhảy xuống biển tự sát.

- Fuck!

Trên đời này người có thể nói chuyện tự sát một cách thoải mái như thế, e rằng ngoại trừ cô bé trước mắt này, sợ rằng sẽ khó mà tìm được người thứ hai.

- Tại sao phải gả em cho một lão già?

Thường Nhạc híp mắt, nếu không phải hắn đúng lúc tới nơi này, thiếu nữ thuần âm có thể nâng cao Hiên Viên tâm pháp cho hắn e rằng đã hương tiêu ngọc vãn rồi.

- Bởi vì hắn có tiền nha!

Thiếu nữ thuần âm đơn thuần nói.

- Súc sinh!

Thường Nhạc cảm thán mà vỗ vai thiếu nữ thuần âm nói:
- Yên tâm, tôi sẽ đi tìm mẹ em, để bà ta không thể gả em cho một lão già.

- Lão đại, mang theo em.

Mặt nước lay động, thân hình nhỏ xinh của Tiểu Bảo nhanh chóng trồi lên.

Dựa vào tốc độ tính toán của hắn, Hải Văn còn nhanh hơn Tiểu Bảo, nhưng Hải Văn thấy lão đại đang tán gái, anh ta tự nhiên sẽ không muốn quấy rầy.

Tiểu Bảo căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng.

- Thường thiếu, anh không thể đi!

Lúc này, Vô Mộng - người cuối cùng trồi lên khỏi mặt biển, vẻ mặt cảnh giác nói.

- Vì sao?

Thường Nhạc nhìn cách ăn mặc của thiếu nữ thuần âm, lại thấy cô không hề có nội công, đoán cô hẳn là người trong gia đình bình thường, tất nhiên sẽ không cần lo lắng.

- Bởi vì thiếu nữ thuần âm ở Nhật Bản, nếu như là xử nữ, chỉ xuất hiện ở một nơi!
Vô Mộng cẩn thận đánh giá thiếu nữ thuần âm, giọng điệu cổ quái nói.

Nghe thấy như vậy, sắc mặt của Tiểu Bảo và Hải Văn cùng thay đổi.

Rõ ràng bọn họ cũng nghĩ tới nơi mà Vô Mông đã nói.

Đồng tử Thường Nhạc co rút lại, giọng điệu cợt nhả nói:
- Chỗ nào?

- Núi tập trung Nhẫn Thần!

Vô Mộng chậm rãi nói.

- Núi tập trung Nhẫn Thần?
Thường Nhạc bất giác bật cười, nói:
- Chẳng lẽ ở đó tụ tập một đám Ninja rùa hay sao?

Đến lúc này, Thường đại thiếu gia còn có hứng nói giỡn, Vô Mộng cảm thấy gã không thể không bội phục, hít sâu một hơi nói:
- Sau khi Ninja Nhật Bản tu luyện tới cảnh giới cao nhất, đều tiến vào núi tập trung Nhẫn Thần, nơi đó tụ tập Nhẫn Thần – những Ninja cao thủ nhất, nếu Thường thiếu đi vào đó, e rằng khó như lên trời!

Thường Nhạc tà ác cười nói:
- Tôi đến Nhật Bản đã lâu như vậy, sao chưa từng nghe ai nhắc tới nơi này?

- Chỉ cần người thường không chủ động trêu chọc người trên núi tập trung Nhẫn Thần, như vậy cao thủ của núi tập trung Nhẫn Thần bình thường sẽ không dễ dàng xuống núi.
Vô Mộng nghiêm túc nói.
Bình Luận (0)
Comment