Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 309

- Tửu Quỷ, hừ, nếu anh đoán không nhầm, Thường Nhạc hẳn là còn mạnh hơn Tửu Quỷ một bậc. Bá không hề nghĩ ngợi nói.

- Anh dựa vào gì mà nói như vậy? Hoa hồng lửa có vài phần không phục.

- Bởi vì hắn sinh ra ở Trung Quốc, một nước Đông Phương quá mức thần bí, tất cả những chuyện bình thường không thể xảy ra đều có thể xảy ra ở nơi đó…

Hoa hồng lửa tủm tỉm cười nói: - Anh, em thấy anh nhập quốc tịch Trung Quốc cho rồi.
- Có loại tính toán này sao! Bá tao nhã cười nói, sau đó đứng lên sửa sang chút tây trang trắng của mình, - Được rồi, chúng ta trực tiếp đặt mục tiêu lên người Thường Nhạc.

Hoa hồng lửa giật mình, thần sắc có vài phần buồn bực nhìn Bá, - Hừ, sao anh lại đồng ý, làm lãng phí nước bọt của em.

- Tuy nhiên, mục tiêu chủ yếu của chúng ta là kết đồng minh với hắn! Lời của Bá cuối cùng không ngờ lại hoàn toàn thay đổi ý tứ chuyện vừa rồi.

- Kết minh? Hoa hồng lửa hoàn toàn bị suy nghĩ này của Bá làm cho hồ đồ, cô khẽ khép con người, nhẹ giọng nói thầm: - Vậy cũng phải xem Thường Nhạc có tư cách kết minh với chúng ta không.
Thường Nhạc cũng không đưa Tiểu Lâm đến Nam Phi mà mang về Trung Quốc, đối với hắn mà nói, người phụ nữ không có chút năng lực bảo vệ mình, nhất định phải ở lại trong nước mới là an toàn nhất.

Huống chi dựa theo tính toán, Fukada cũng sắp sinh rồi, thêm người chăm sóc đương nhiên sẽ tốt lên rất nhiều. Lúc một mình đến sân bay, lại không nhìn thấy đám người Vô Nhai, mà lại thấy một người phụ nữ làm hắn đau đầu – Thánh nữ Hắc Ám!

- Bảo bối, có phải nhớ anh không? Trên mặt Thường Nhạc hiện ra nụ cười thản nhiên.

Một tên Ninja Nhật yên lặng đứng phía sau Thánh nữ Hắc Ám, cả người thẳng như một khẩu súng. Trước mắt, Ninja này dường như không có bất kỳ cảm tình, chỉ cần Thánh nữ Hắc Ám ra lệnh, trong nháy mắt gã sẽ biến thành một cỗ máy giết người tiêu chuẩn.
Thánh nữ Hắc Ám nở một nụ cười quyến rũ với Thường Nhạc: - Thường Nhạc, đây là lời mời cuối cùng của Thánh điện với anh, hy vọng anh có thể thông minh lựa chọn.

Ánh mắt Thường Nhạc không kiêng nể gì đánh giá bộ ngực cao vút của Thánh nữ Hắc Ám, thực muốn xông tới để chà đạp. Hắn tà cười nói: - Nếu nhất thời hồ đồ thì sẽ thế nào?

- Phàm là địch, Thánh điện đều sẽ diệt trừ! Ánh mắt quyến rũ của Thánh nữ Hắc Ám đột nhiên biến mất, thay vào đó là sát khí vô tận. Vừa dứt lời, Ninja bên cạnh cô bước dài một bước về phía trước!

Thường Nhạc thần sắc cổ quái nói: - Bảo bối, từ bao giờ mà ngay cả em cũng cấu kết với người Nhật Bản hả? Sẽ không dùng tên đầu đỏ Nhật Bản này để đối phó với tôi chứ?

Thánh nữ Hắc Ám mấp máy miệng, cũng không nói lời nào, Ninja Nhật Bản kia vung tay lên, đao Ninja trực tiếp hướng thẳng về phía Thường Nhạc.

- Móa!

Thường Nhạc cảm giác có vài phần khí thế.

Mày Thánh nữ Hắc Ám khẽ nhíu lại, mới một thời gian ngắn không gặp Thường Nhạc, thân thủ hắn sao lại nâng cao nhiều như vậy? Cảm giác được trong thân hình Ninja không ngừng xuất hiện sát khí, cái miệng anh đào nhỏ của cô bĩu một cái: - Đi thôi!
Nghe được câu này, mỗi một tế bào trên người Ninja đều hưng phấn đến cực điểm, đao Ninja trong tay hợp nhất cùng cơ thể, người trong nháy mắt biến mất.

Thân hình Ninja vừa biến mất, khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười quỷ dị: - Con mồi thứ nhất đã tới. Mấy hơi thở ở bốn phía lập tức ẩn dấu đi!

Sở trường của Ninja chính là ẩn núp thân thể của mình, và có thể tăng cảnh độ lên cảnh giới cao nhất trong nháy mắt. Cố gắng đạt tới việc một lần là có thể đánh chết được đối thủ.

Mà Ninja này lại gặp phải một vấn đề khó, Thường Nhạc trước mặt đứng cách gã khoảng cách không xa, thoạt nhìn dường như không có chút phòng bị nào.
Nhưng… toàn thân không ngờ lại không tồn tại chút sơ hở nào.

- Tại sao lại như vậy? Lòng Ninja không tự chủ sinh ra vài phần nôn nóng.

Đương nhiên, thời gian loại nôn nóng có thể kéo dài cũng không lâu, bên cạnh Thường Nhạc cuối cùng cũng lộ ra sơ hở, loại sơ hở này đối với cao thủ thông thường mà nói thì không thể nói là một điểm công kích tốt, nhưng đối với Ninja mà nói, đó là một điều tuyệt diệu.

Nhưng, ngay khi Ninja công kích, lòng gã bỗng nhiên sinh ra dự cảm bất an…

- Tại sao lại như vậy? Lòng Ninja mặc dù không yên, nhưng đao Ninja trong tay lại nhanh chóng đạt đến cảnh giới cao nhất. Chỉ cần giết mục tiêu của mình, có thể hoàn toàn vứt bỏ an toàn của bản thân.

Ninja còn chưa kịp tiếp xúc với thân thể Thường Nhạc, ngay trong một chớp mắt, bên cạnh gã đồng thời xuất hiện bốn bóng dáng hệt như tia chớp.

Tốc độ của mỗi người bọn họ đều không chậm hơn Ninja, nhưng khi Thường Nhạc tiếp xúc với một gương mặt quen thuộc trong đó, hắn kinh ngạc nói: - Yamamoto 56!

Hắn tuyệt đối không ngờ tới lão già này lại tham gia vào hành động vây giết mình.

Nhưng bọn họ dường như đã coi Thường đại thiếu gia là quả hồng nhũn, rất lâu đều không cảm giác được có người vây quanh. Khóe miệng Thường Nhạc khẽ lộ ra nụ cười tà mị, trong chớp mắt, tay hắn chuyển động. Rất nhanh, tốc độ đã vượt qua tốc độ tia chớp!

Mày Thánh nữ Hắc Ám lơ đãng nhíu lại, cô cảm giác nhịp tim của Ninja ngày càng nhanh, đây căn bản không phải là phản ứng của cao thủ Ninja bình thường, một số tình huống nhằm vào Thường Nhạc, Thánh nữ Hắc Ám đã từng nghiên cứu. Cô tin, cho dù Thường Nhạc có lợi hại hơn nữa, cũng không thể khiến cao thủ Ninja xảy ra phản ứng như vậy.

- Chẳng lẽ… Ngọc dung của Thánh nữ Hắc Ám hơi đổi, đồng thời, ngay sau đó, cô cảm thấy mắt hoàn toàn choáng váng. Đường đường là cao thủ Ninja tam đẳng, người mạnh trong số Ninja, không ngờ chỉ trong nháy mắt đã bị Thường Nhạc giết chết.

Nhìn đồng tử không cách nào mở ra nữa của Ninja. Trong mắt đầy vẻ kinh hãi, Thánh nữ Hắc Ám lại lần nữa nhíu mày.

Con người xinh đẹp của Thánh nữ Hắc Ám đồng thời nhìn vào gương mặt đẹp trai phong độ lại mang theo vài phần tà mị của Thường Nhạc. Dường như tất cả mọi chuyện trong thiên hạ đều phải xoay quanh hắn.

Yamamoto và ba gã cao thủ đứng đầu vây quanh Thường Nhạc.

Đương nhiên, thứ Thánh nữ Hắc Ám quan tâm nhất không phải là ngoại hình đẹp trai phong độ của Thường Nhạc, thân hình cô bỗng nhiên chuyển động nhảy múa, động tác này so với động tác trước đó có phần giống, cũng có phần không giống. Động tác của cô hoàn mỹ hơn, mông lung hơn, làm không người nào có thể thấy rõ ràng tất cả, đồng thời, cũng khiên sngi không tự chụ mà lọt vào.
Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, thân hình thả lỏng ban đầu dần tích tụ lực… Hắn biết, con quỷ nhỏ Thánh nữ Hắc Ám trước mặt tuyệt đối không phải nhảy múa cho bản thân xem.

Quả nhiên, khi kỹ thuật nhảy càng ngày càng đẹp, thân hình Thánh nữ Hắc Ám đột nhiên biến mất, thoạt nhìn, giống như chưa từng xuất hiện.

Đương nhiên, Thường Nhạc cũng hiểu được, múa không hề biến mất, ít nhất cũng đã biến hóa thành ánh sáng màu trắng kia, nếu không nhìn kỹ thứ ánh sáng đó, chị sợ sẽ cho rằng đó là một phần sắc thái của không khí.

Nhưng, tia sáng đó cũng đủ để lấy mạng người.

Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười quỷ dị, thân thể hắn trong thoáng chốc dường như lui về sau nửa bước, nắm tay đưa ra ngoài, động tác ra quyền cực nhanh.

- Ầm! Nắm tay hắn trong nháy mắt giao hòa cùng ánh sáng kia, thời gian hoàn toàn ngừng lại ở khoảnh khắc đó.

Thân hình mềm mại của Thánh nữ Hắc Ám hiện ra trước mặt Thường Nhạc, trên khuôn mặt hoàn mỹ lộ ra vẻ kinh ngạc. Mà khuôn mặt Thường Nhạc vẫn treo lên nụ cười tự nhiên phóng khoáng vô cùng.

- Bảo bối, còn muốn tiếp tục không?

- Không cần, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành! Thánh nữ Hắc Ám quyến rũ cười, vừa dứt lời, ánh sáng vốn bị nắm tay chấn vỡ không ngờ biến thành vô số tơ mỏng, phong tỏa hai cánh tay Thường Nhạc.

Tính biến hóa vượt qua lẽ thường này làm người ta căn bản khó lòng phòng bị!

- Em cho rằng thứ này có ích sao?

Thường Nhạc khẽ cười một tiếng nói.

- Tơ tằm Hắc Ám, trải qua thiên chuy bách luyện mà thành, cho dù là anh là một người dị năng siêu cấp, chỉ sợ cũng không có cách nào đối phó với thứ này!

- Thật vậy sao?

Trong một chớp mắt, trong thân hình Thường Nhạc thoát ra quang mang màu đen, Khôi giáp Hắc Ám bắt đầu khởi động, sức mạnh điên cuồng tăng lên.

- ***

Sắc mặt Thường Nhạc hơi đổi, không ngờ, bản thân vận dụng gần như toàn bộ dị năngg cũng không khiến Tơ tằm Hắc Ám kia động nhẹ một cái.

- Thật xin lỗi, anh chỉ có thể sống tới hôm nay thôi. Giờ phút này, một gã trung niên trong bốn gã vẫn vây quanh Thường Nhạc đi ra, nắm tay gã hơi dựng thẳng lên, ngón tay trắng nõn thon dài không ngờ biến thành màu vàng.

Sức lạnh bốn phía tập hợp ngày càng lớn.

Cảm giác được sát khí trong ánh mắt rét lạnh của đối phương, Thường Mạnh mạnh mẽ vận chuyển sức mạnh. Cũng vào thời khắc này, Yamamoto 56 và hai người khác cũng đồng thời triển khai, bọn họ cần chính là giờ khắc này.

Thường Nhạc có lợi hại hơn nữa, dù sao cũng chỉ có một mình, Tơ tằm Hắc Ám mặc dù không thể vây khốn hắn, nhưng bọn họ chỉ cần nháy mắt này, điều này đối với bốn gã cao thủ thân thủ trác tuyệt mà nói, tuyệt đối đã đủ!

Cũng chính lúc này, ở một biệt thự xa hoa trong không gian khác, một người tuổi còn trẻ đang đùa bỡ bài pu khơ trong tay vừa nhún nhún cái mông mình, mà ở dưới người hắn là một người phụ nữ có diện mạo cực kỳ xinh đẹp.

Hai thân hình lõa lồ quấn lại một chỗ, cùng với động tác của bài pu khơ trong tay người trẻ tuổi kia ngày càng nhanh, âm thanh rên rỉ của người phụ nữ cũng ngày càng vang dội.
Nghe, giống như một hành khúc vang dội!

- Nhanh… nhanh… nhanh hơn chút nữa! Người phụ nữ xinh đẹp kia hưng phấn đến cực điểm, cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô không ngừng thúc giục.

Người trẻ tuổi kia lơ đãng nhíu mày một cái, trong chớp mắt, một tấm vài pu khơ từ trong tay gã bắn ra, khi bài pu khơ rơi xuống đất, chỗ yết hầu của người phụ nữ xinh đẹp kia lộ ra một khe hẹp.

- Phụ nữ, ngoài rên rỉ, tốt nhất đừng nói chuyện! Người đôi mắt vô thần kia, tay người trẻ tuổi đưa tới, nhẹ nhàng đóng nó lại.

Máu đỏ tươi lúc này mới từ từ chảy xuôi xuống từ khe hở nơi yết hầu người phụ nữ, chỉ sợ rằng cô ngay cả chết cũng không hiểu được, người đàn ông mới vừa rồi còn mây mưa với mình, không ngờ trong nháy mắt lại lấy đi mạng mình.

Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa có tiết tấu vang lên từ ngoài cửa, người trẻ tuổi khẽ nhíu mày, - Vào đi!
Bình Luận (0)
Comment