Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 314

Tiểu Bảo lúc này cũng tỉnh lại, hóa ra người khác có chuẩn bị nha. Cô căng thẳng túm lấy quần áo Thường Nhạc, nhẹ giọng dò hỏi: - Chúng ta đánh thắng được không? Nếu đánh không lại, có thể đầu hàng không? Nghe nói già yếu phụ nhỏ đều được đặc biệt đối đãi, em hẳn là không sao chứ? Chuyện kia…

Lời Tiểu Bảo còn chưa nói xong đã bị Thường Nhạc bịt miệng: - Tiếp tục nói, thể diện của lão đại đều bị em làm mất hết!

Nghe được lời nói của Thường Nhạc, Tiểu Bảo ngơ ngác một chút, nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện ánh mắt mọi người đều tập trung vào người cô, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng.
- Cậu chính là Thường Nhạc? Một lão già khuôn mặt gầy yếu đi ra, mắt chăm chú nhìn chằm chằm Thường Nhạc, nếu không phải đã nhìn qua ảnh chụp của hắn, lão ta tuyệt đối không thể nghĩ người trẻ tuổi trước mắt lại liên quan đến người đứng đầu Điểm G.

Thường Nhạc vẻ mặt tự nhiên nhìn đối phương, quỷ dị cười nói: - Đúng vậy, tôi chính là Thường Nhạc, người Tổ chức sát thủ thế giới các ông rất muốn đối phó! Ai… nhưng sau hôm nay, tổ chức sát thủ này sẽ biến mất!

Sắc mặt lão già hơi đổi, sau đó không kìm nổi bật cười ha hả: - Chỉ bằng các người, các người có mấy người có thể đối phó với tổ chức sát thủ chúng tôi?

- Nghe nói quả đấm của ông rất cứng!
Ánh mắt Thường Nhạc khi tập trung lên mặt đối phương, đột nhiên nói một câu.

Lão già tà tà nói: - Hừ, Thường Nhạc, nếm thử là biết!

Trên mặt Thường Nhạc hiện lên nụ cười quỷ dị, - Vô Mộng, anh luôn oán giận ngứa tay, để lão già trước mặt kia giúp anh gãi ngứa đi!

Vừa dứt lời, sắc mặt lão già thay đổi mạnh, lão ta không ngờ đối phương lại phái một người tuổi còn trẻ ra. Đây chính là một cách làm nhục, mà cái từ làm nhục đó lại chính là chỉ vào mũi mình, - Được… được… vậy ta sẽ cho các người biết, kết cục của việc khinh thị lão phu!
Lão già bước một bước về phía trước, mà Vô Mộng lại thần sắc nhàn nhã đi đến trước mặt lão: - Ra quyền đi! Loại giọng điệu này giống như đang nói: “Nhanh lên, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi.”

- Giết!

Lão già không hề nghĩ ngợi, nắm tay nhanh như tia chớp đánh ra quyền phong điên cuồng. Dòng khí làm cho người ta cảm nhận sâu sắc được trong nắm tay lão già chưa lực lượng kinh khủng như nào.

Khi nắm tay của lão già động, nắm tay của Vô Mộng cũng đồng thời triển khai. Nhưng tốc độ của anh ta hoàn toàn bất đồng với lão già, tốc độ rất chậm, toàn bộ quá trình đều có thể nhìn thấy, giống như động tác của bà lão tám mươi.

- Có thể thắng không? Tiểu Bảo kinh hồn táng đảm nói thầm, nếu không thắng được, mình phải mau chóng chạy trốn.

Ầm!

Hai nắm tay va chạm vào nhau, tất cả mọi người ở đây đều không hẹn mà cùng lui về sau hai bước, quyền phong đánh bay lên tro bụi che lấp thân thể của hai người.

Ầm ầm ầm!!!

Tốc độ lần này nhanh hơn, lực lớn hơn.
Ngay khi tiếng vang chấm dứt, hai thân ảnh lảo đảo xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Vô Mộng sắc mặt tái nhợt, bước chân vừa ổn định lại… một ngụm máu tươi từ trong miệng bắn ra. Mà sắc mặt lão già lại cực kỳ hồng nhuận, giống như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong lòng những người sáng suốt đều hiểu rõ. Lão già đem huyết áp nhập vào yếu hầu, các làm này sẽ đem thương thế nặng lên, nhưng biểu hiện bên ngoài, lão ta đã thắng một trận. Thường Nhạc căn bản không có ý định bỏ qua đối phương, nhẹ nhàng cười nói: - Ai… có những người chết muốn sĩ diện sống chịu nhục nhã. Tuổi đã cao rồi, vốn không sống lâu được, cần gì phải sống chết chống lại!

Câu nói sau cùng, âm lượng nâng cao, thân hình lão già run rẩy, một ngụm máu tươi cũng không áp chế được nữa mà ‘phụt’ ra ngoài.
- Tổ chức sát thủ các người còn ai nguyện ý ra tìm bẽ mặt nữa? Thường Nhạc giống như không nhìn thấy tình hình của lão già, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn mặt bọn họ.

- Để tôi tới!

Một lão già dáng người cực kỳ mập mạp đi ra, trên khuôn mặt hiền lành đầy ý cười.

Tâm thần Thường Nhạc hơi động, căn cứ theo tư liệu của Lạc Phong, lão già trước mắt này hẳn là một trong bốn đại trưởng lão, thực lực ít nhất hơn lão già gầy yếu kia.

- Được rồi, ông đã đi tìm cái chết, tôi sẽ chọn một thủ hạ chơi với ống. Giọng điệu thoáng dừng một chút. - Anh đến bồi ông ta đi.
Hắn nhìn cũng không nhìn, tùy ý chỉ ra phía sau.

- Ha ha… lão đại… là tôi ah!

Lãng Mạn cười hì hì đi ra, tim đập rộn lên, sướng quá!

- Tôi không giết hạng người vô danh! Lãng Mạn cười hì hì liếc mắt khinh thường nói: - Nói tên đi!

Thái độ ngông cuồng kiêu ngạo của tên này còn hơn cả tên trước, khiến nụ cười ban đầu của lão già mập mạp hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sát khí nồng đậm.

- Chém!
Một tia sáng chói mắt như phá vỡ trời cao từ trên đầu bổ xuống người Lãng Mạn.

- Nhanh thật! Lưỡi đao luôn lấy tốc độ để tự hào, khi thấy tốc độ xuất đao của lão gia, lòng Lãng Mạn thầm kinh ngạc, không hổ là sát thủ.

Lão già trước mắt xuất đao hoàn toàn không có bất kỳ quy luật nào, hơn nữa đao cũng không xuất hiện từ trong tay, giống như là không khí tụ lại thành một lưỡi đao sắc bén.

Nhưng… ngay trong một chớp mắt, Lãng Mạn biến mất!

Biến mất trong hư không, giống như từ trước đến giờ Lãng Mạn chưa từng xuất hiện, ngay cả dị năng cơ bản dao động đều làm cho không ai có thể cảm giác được!
- Cẩn thận!

Trong nháy mắt biến mất, một cái bóng hư ảo như ma quỷ xuất hiện phía sau lão già, một lão già bên phía tổ sát thủ phát ra tiếng kinh hô.

Vào thời khắc này, không ngờ lão ta nhắm hai mắt lại.

- Chẳng lẽ lão ta không muốn sống nữa? Nhìn thấy động tác của lão già béo, lòng Thường Nhạc rất ngạc nhiên.

Nói thì chậm, nhưng thực tế lại rất nhanh. Ngay khi nắm tay điên cuồng của Lãng Mạn sắp đánh trúng đầu đối phương, thân hình vốn cố định kia không ngờ biến thành một dòng khí đao sắc bén!
Chuyển biến trong nháy mắt khiến nắm tay Lãng Mạn trực tiếp đối diện với lưỡi đao, mà thân hình của lão già thì biến mất.

Loại biến hóa quỷ dị này khiến Lãng Mạn căn bản không có cơ hội rút tay lại. Cho dù có cơ hội, nhưng sức mạnh cường đại cũng sẽ cắn trả thân thể gã.

Mắt thấy đao bổ tới, thân hình Lãng Mạn vọt tới phía trước, cách làm không lùi mà tiến này khiến những người đứng xem đều ngẩn ra, Tiểu Bảo lại kinh ngạc che cái miệng anh đào nhỏ nhắn, chẳng lẽ người này điên rồi?

Nhưng trên mặt Thường Nhạc lại lộ ra nụ cười tự tin, Lãng Mạn sau khi trải qua cải tạo đặc biệt của tổ chức, còn được mình tỉ mỉ huấn luyện, có thể nói là một quái vật khủng bố.
Đao sắp bổ đến mặt Lãng Mạn thì ngừng lại, giống như bị người nhéo ở cổ, thân đao không ngừng run lên, lại không thể tiếp tục tiến tới.

Ánh mắt mọi người hoàn toàn tập trung lên ngón tay của Lãng Mạn, ngón tay thon dài trắng nõn dưới ánh mắt trời tản ra ánh sáng quỷ dị, khiến người ta có loại cảm giác cổ quái, không được tự nhiên. Đương nhiên… thứ khiến bọn họ càng khiếp sợ chính là sức mạnh trên đầu ngón tay.

Nơi mạnh nhất của một người thường ở trên nắm tay, mà so sánh sức mạnh giữa ngón tay và nắm tay, ngón tay phải yếu hơn rất nhiều. Nhưng Lãng Mạn hiện tại không ngờ có thể dùng ngón tay kẹp lấy đao của đối phương, khí phách, dũng khí đơn thuần này, chỉ cần mọi người nhìn là đủ rồi.

Nhìn Lãng Mạn và lão già mập mạp giằng co ở nơi nào, Thường Nhạc chuyển ánh mắt lên người những kẻ khác, lạnh lùng cười nói: - Các người còn ai muốn tìm chết nữa không?

Giọng điệu thoáng chuyển: - Đứng ra.

Mấy lão già của thế giới sát thủ khác thần sắc hơi đổi. Đồng thời lúc này, những cao thủ phía sau Thường Nhạc bước lên một bước, hơi thở của kẻ mạnh hoàn toàn bao phủ nhóm sát thủ trước mắt!

- Ha ha – ha ha… Đây là thứ gọi là Long Tổ sao? Thường Nhạc đột nhiên phá lên cười, trong con mắt màu đen tràn đầy khinh miệt, kiêu ngạo, ngông cuồng, khiêu khích.
- Tiểu bối, chớ làm càn. Một thanh âm âm trần dường như đến từ lòng đất, vang lên trong chớp mắt. Thường Nhạc cảm giác được chỗ ngực dường như bị thứ gì đó đánh mạnh vào.

Thân thể hắn hơi vụt qua, bước chân thoáng di chuyển về phía sau nửa bước.

Đồng tử Thường Nhạc co rút, tình báo của Hoàng Tổ cho thấy trước mắt không có bất kỳ tư liệu liên quan đến người trước mắt này, nhưng khí thế này lại rõ ràng nói cho Thường Nhạc, người tới tuyệt đối không phải cao thủ bình thường!

- Phó thủ lĩnh!

Những thành viên tổ sát thủ nhìn thấy người trung niên diện mạo hết sức bình thường nhưng toàn thân để lộ ra hơi thở thần bí đi ra, trên mặt bọn họ đồng thời phát ra hào quang hưng phấn.

- Sát Thần!

Trong ánh mắt Thường Nhạc lộ ra sắc thái hưng phấn, không ngờ, cao thủ danh xưng Sát Thần của tổ chức sát thủ thế giới không ngờ lại xuất hiện ở đây.

- Tới, để tôi lĩnh giáo một chút xem, cái gọi là người đứng đầu Điểm G đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại? Dưới cái nhìn chăm chú của Thường Nhạc, sâu trong lòng Sát Thần không ngờ lại có chút bực bội, tim gã đập mạnh rồi bước về phía trước một bước.

Dường như cảm giác lòng Sát Thần dao động, Thường Nhạc mừng như điên trong lòng. Chỉ cần có khuyết điểm, hắn sẽ không sợ hãi mà đánh ngã gã, nắm tay của hắn nắm lại.

- Đây là nơi nào? Trong chớp mắt suy tư, Thường Nhạc cảm giác được trước mắt tối sầm, khi hắn tỉnh ngộ lại đã phát hiện mình tiến vào một nơi thần bí.

- Thường Nhạc, hôm nay để mày mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là tử vong điên cuồng! Thanh âm âm trầm của Sát Thần vang lên trong đầu Thường Nhạc, vừa dứt lời, Thường Nhạc cảm giác chân mình lay động, vô số ngọn lửa điên cuồng phun ra.

- Tại sao lại như vậy? Nắm tay Thường Nhạc đánh mạnh xuống đất, dòng khí rét lạnh nhanh chóng đóng băng ngọn lửa. Nhưng không ngờ bốn phía không có thứ gì tồn tại, trái phải trước sau, đều không nhìn thấy điểm cuối.

- Giết! Thường Nhạc tích sức mạnh, rống giận một tiếng, một sức mạnh sung mãn từ nắm tay hướng lên không trung.

Yên lặng, vẫn là yên lặng như chết, dòng khí đóng băng liệt hỏa dần biến mất, ngọn lửa đặc hơn lại phun ra. Đồng thời lúc này, mấy dòng khí quỷ dị lại công kích về phía Thường Nhạc.

Thứ đó và không gian Công Tôn Liệt sáng tạo ra rất giống nhau, nhưng lại mạnh hơn rất nhiều, Thường Nhạc thậm chí cảm giác được hô hấp có chút khó khăn.
Bình Luận (0)
Comment