Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 317

- Lão đại, anh đừng coi thường Tiểu Bảo, nếu thật sự có địch tới, Tiểu Bảo nhất định sẽ xông lên đầu tiên. Tiểu Bảo ra oai dơ nắm tay lên, hùng hổ nói.

- Này, nhóc… anh chính là Thường Nhạc?

Tiểu Bảo vừa dứt lời, hai bóng đen liền ngăn trước mặt bọn họ, một trong đó là một thiếu nữ siêu cấp đáng yêu, người còn lại là một gã dáng người vô cùng khôi ngô cao lớn đẹp trai phong độ.

Mà người hỏi câu kia chính là thiếu nữ.

- Cô là ai?
Đã nhiều năm như vậy, có rất ít người dưới tình huống đã biết tên mình còn dám gọi mình là nhóc, trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà.

- Ha ha, tôi chính là đệ nhất cao thủ giới dị năng Mỹ, danh xưng Hỏa Hồ, bởi vì tôi thích dùng hoa hồng cắt vỡ yết hầu người khác, nên tất cả mọi người đều gọi tôi là Hoa Hồng lửa. Ha ha… anh gọi tôi là Hoa Hồng lửa được rồi! Trên mặt Hoa hồng lửa lộ ra nụ cười điềm nhiên.

- Tôi là cao thủ truyền kỳ Nga – Bá, tuy nhiên không phải là bộ hạ Bá Vương của cậu, thằng nhóc kia đầu phục cậu, đoán chừng cũng không có nhiều tiền đồ! Bá giới thiệu ngay sau Hoa hồng lửa, vừa dứt lời, gã nói tiếp: - Tôi thích nhất là nghe thanh âm xương vỡ của người khác, thanh âm đó rất trong trẻo, làm tôi nghĩ đến món sườn!
Thường Nhạc thần sắc cổ quái nhìn hai người này, bản thân có tư liệu liên quan đến hai người này, biết bọn họ đều là cao thủ đứng đầu của thế hệ trẻ, nhưng giữa mình và bọn họ dường như không quan hệ nhiều lắm, - Tìm tôi có chuyện gì?

Trên mặt Thường Nhạc lại lộ ra nụ cười thản nhiên, cái gọi là không có việc không lên điện tam bảo. Nếu đối phương tìm tới mình, nhất định không đơn giản là để tự giới thiệu!

- Thu phục cậu làm bộ hạ của tôi! Bá thoáng bước về phía trước một bước. Trong chớp mắt, không khí bốn phía bắt đầu ngưng tụ, làm cho người ta có loại cảm giác áp lực nặng nề.

- Nếu anh từ chối, tôi sẽ dùng hoa hồng đẹp đẽ cắt vỡ cổ họng anh, tin rằng anh là người thông minh. Hoa hồng lừa cười hì hì nhìn anh chàng đẹp trai Đông Phương trước mắt.

- Lão đại, anh ổn định bọn họ trước đi, Tiểu Bảo đi gọi viện binh! Nơi này cách lô cốt một đoạn, đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Bảo khẽ đảo, nhỏ giọng nói.

- Cô bé, đừng nghĩ dùng di chuyển tức thời nha. Nếu không chị sẽ dùng cánh hoa hồng cắt vỡ cổ họng em đó. Trong lúc Hoa hồng lửa nói chuyện, bốn phía tung bay vô số cánh hoa hồng.

Tiểu Bảo đương nhiên không tin, cô bé chuẩn bị di chuyển thì bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện sau khi không khí bốn phía bị ngưng tụ, bản thân không ngờ không thể dùng di chuyển tức thời.
Cô sợ choáng váng, trong một chớp mắt, trên mặt Tiểu Bảo chất đầy nụ cười đáng yêu: - Chị thật giỏi nha, anh à, anh cũng thật đẹp trai. Tiểu Bảo không quen người này, mọi người đánh đi, Tiểu Bảo làm trọng tài được không?

- Móa!

Sớm biết con bé này chính là một tên phản đồ, hiện tại thấy cảnh này, quả nhiên không sai. Còn chưa bắt đầu động thủ đã theo địch rồi, loại tinh thần này khiến Thường Nhạc muốn không phục cũng không được.

- Bảo tôi làm bộ hạ của anh cũng có thể, nhưng anh cũng phải bỏ ra đủ phân lượng. Thường Nhạc tà tà mỉm cười.
- Ha ha, nhóc… vậy để tôi cho cậu một chút phân lượng đi! Bá tiến lên đầu tiên.

Thường Nhạc nghe thấy lời của Bá, không thèm quan tâm nói: - Anh chàng đẹp trai, bắt đầu đi!

Bá nao nao, không ngờ nói lời khách sáo chút, khúc nhạc dạo đều không có, quả thật đủ sảng khoái. Trong ánh mắt gã lóe ra ánh hào quang tinh nhuệ.

Tư liệu về Thường Nhạc, Bá gần như nghiên cứu cả buổi tối, đương nhiên hiểu được người trước mặt không dễ dàng đối phó, nhất là hắn đến tột cùng am hiểu thứ gì nhất, đến nay vẫn là một điều bí ẩn.

Nghe nói sau khi dùng Khôi giáp, sức mạnh của hắn có thể đạt tới cảnh giới vô cùng khủng bố. Nghe nói phi đao của hắn giống như có được sinh mệnh, nghe nói Hoàng kim quyền của hắn rất hống hách, nghe nói tốc độ của hắn rất quỷ dị…

Bá lắc đầu, tiếp tục nghĩ nữa, dũng khí của mình nhất định sẽ bị ảnh hưởng, gã cổ quái cười nói: - Tôi muốn dùng sức mạnh trên nắm tay để đập xương cốt cậu, cho nên cậu phải cẩn thận một chút.

Tay Thường Nhạc hơi nhúc nhích: - Cứ việc tới đi!

- Cẩn thận quả đấm của tôi! Thân hình Bá khẽ động, không khí bốn phía ngày càng ngưng tụ, ngày càng khiến người ta có chút khó khăn khi hô hấp. Nắm tay của Bá không ngờ hút không khí bốn phía thành từng khu vực khí hậu khác nhau.

Trong nháy mắt thành quyền đó liền vung ra ngoài, tuyên bố rõ ràng muốn lấy quyền thắng Thường Nhạc. Mà nắm tay của Bá, quả thực đáng sợ vô cùng, khí thế nắm tay của Bá và Thường Nhạc giờ phút này hoàn toàn bất đồng. Quyền này vừa ra, trên mặt đất không ngờ xuất hiện vô số khe hẹp, trong nháy mắt lan tới trước mặt Thường Nhạc, nhanh đến mực không ai có thể tưởng tượng ra.

Thường Nhạc hơi kinh hãi, tốc độ của Bá vượt qua tưởng tượng của hắn. Đương nhiên, Thường Nhạc cũng không phải kẻ yếu, nắm đấu của hắn cũng chém ra.

Ánh sáng màu Kim trong nháy mắt bao phủ Bá, đồng thời lúc này, tốc độ của Thường Nhạc bắt đầu nhanh hơn.
Ầm!

Nắm tay của Bá vừa tiếp xúc với Thường Nhạc, gã cũng cảm giác được một sức mạnh điên cuồng đánh về phía mình. Bá hơi kinh ngạc, bản năng lùi về phía sau hai bước.

- Mùi vị thế nào?

Thường Nhạc cười hì hì nhìn gương mặt tái nhợt của Bá, từ từ nói.

- Lão đại cố lên, Tiểu Bảo luôn bên anh! Bên này vừa dứt lời, Tiểu Bảo ở bên kia đã bắt đầu hoan hô, nắm tay nhỏ hơi đưa lên, nếu không phải không tiện rat ay, Thường Nhạc nhất định sẽ xông lên đập con nhóc này một cái.
Bá liếc mắt nhìn sâu một cái, tán thưởng nói: - Thường Nhạc, thật sự rất mạnh, ít nhất là mạnh hơn trong tưởng tượng của tôi, nhưng tôi vẫn muốn đấu tiếp!

Thường Nhạc tà tà mỉm cười: - Ha ha, bình thường thôi!

Xé!

Bỗng nhiên lúc đó, quần áo Bá bắt đầu rách ra, da thịt màu đồng kia, cơ thể hơi hở ra kia, sức mạnh bá đạo kia trực tiếp ép tới phía Thường Nhạc.

- Củ chuối thật!
Thường Nhạc sáng mắt lên, vẻ mặt giống như Columbus phát hiện ra châu lục mới: - Bá, anh sẽ không phải là tu luyện trò trẻ con Kim cương bất phôi trong truyền thuyết chứ?

Bá thấy hắn nói vậy, thần sắc hơi không được tự nhiên. Đàn ông sống đến từng này tuổi rồi bị người ta nói là trẻ con, đủ mất mặt.

Mà lòng Thường Nhạc lại thầm cảnh giác, loại công phu này bản thân từng nghe nói qua, nghe nói rất mạnh. Đương nhiên, cho dù là quỳ xuống xin hắn luyện, hắn cũng từ chối.

Nếu vẫn là thân đồng tử (trẻ con, con trai), đó quả thực là chuyện lấy mạng người!

Nắm tay Bá vung lên, xông thẳng về phía Thường Nhạc, miệng nói:
- Ít nói chuyện vô ích, tiếp chiêu đi!

Thường Nhạc cũng không khách khí, trực tiếp xông tới.

Ầm!

Nắm tay vừa tiếp xúc với thân thể Bá, Thường Nhạc cảm thấy một luồng sức mạnh thật lớn bắn ngược. Còn chưa kịp phản ứng đã bị Bá đánh mạnh vào thân thể.

Bá giống như không có việc gì, tiếp tục xông về phía Thường Nhạc.

- Củ chuối thật, đồ biến thái! Da đầu Thường Nhạc run lên, hiển nhiên là đọ nắm đấm, bản thân mình nhất định sẽ chịu thiệt, tên nhóc này quả thật chính là một quái vật.
Bỗng nhiên lúc đó, thân hình Thường Nhạc như là nhảy vào trong không trung, lấy tốc độ không thể tin nổi lui về phía sau hai bước, trong tay xuất hiện một phi đao. Mà phi đao kia giống như một cây tiêu thường đâm thẳng ra.

Bá căn bản không thèm để ý phi đao sắc bén, nắm tay gã trực tiếp đấm thẳng vào phi đao.

Khóe miệng Thường Nhạc nhưng lại treo lên ý cười cực kỳ thần bí, trong một chớp mắt này, thân hình Thường Nhạc biến mất trong không khí. Ai cũng không ngờ tới Thường Nhạc lại có thể đột ngột biến mất, bất kể ánh mắt của ai cũng không thể thích ứng được với biến hóa này.

Tiểu Bảo lại hếch lên cái miệng nhỏ: - Chút tài mọn mà thôi!
Ầm! Bá lảo đảo lui hai bước xa, Thường Nhạc không ngờ lại xuất hiện phía sau gã, một kích vô cùng đột ngột, lực vô cùng mạnh đánh cho gã mắt hiện ra kim quang lóng lánh.

Biến Bá biến sắc không chỉ như thế, còn là bởi vì phi đao trong tay Thường Nhạc, thật sự là đao lấy mạng người, nhanh đến mức làm cho tầm mắt Bá đều co rút lại.

Trong đêm tối, phi đao này vô thanh vô tức giống như con rắn độc nhảy ra từ địa ngục mang theo tử khí âm trầm.

- Liều mạng! Bá rất rõ ràng, phi đao có lợi hại hơn nữa cũng không thể tổn thương mình, gã không lùi mà tiến lên.
Đ...A...N...G...G!

Nắm tay Bá vừa vặn ngăn trên phi đao, mặc dù có chút gấp gáp nhưng vẫn làm thân hình Thường Nhạc chấn động một chút, Bá cũng lui lại một bước nhỏ.

Thân thể Thường Nhạc lại như âm hồn bay lên không trung, phi đao sáng như tuyết kia lại phát ra tiếng vang nhỏ vụn khiến người ta kinh hoảng, không trung giống như bị thứ gì cứng rắn xé ra thành vô số mảnh.

Bá cảm thấy có áp lực như muốn xé rách thân thể gã, đó là lực lớn từ vô số phương hướng khác nhau truyền đến.

Thân hình Thường Nhạc lại lần nữa biến mất, trong kình khí mờ mịt có thứ gì đó như pháo hoa lưu động. Chỉ có một đôi mắt, đôi mắt của Thường Nhạc, mà trong ánh mắt đó lại chứa sự giảo hoạt.

Trong mắt Bá lóe ra khiếp sợ, thứ gã khiếp sợ chính là thân pháp và góc độ Thường Nhạc lựa chọn. Nhưng gã căn bản không có bất kỳ cơ hội để suy tư nào, bởi vì phi đao của Thường Nhạc không ngờ lại xoay tròn ra vô số phi đao.

Nắm tay Bá chỉ có thể xuất kích đầu tiên.

Nắm tay của Bá trong không khí tạo ra dòng khí vô hình cắn nuốt tất cả mọi thứ, nhưng khi dòng khí tiếp xúc với phi đao phiêu tán rơi rụng xuống, dòng khí kia giống như nước tràn ra bốn phía, hình thành ngọn lửa sáng rọi xinh đẹp.
Hoa hồng lửa bên cạnh nhìn mà kinh hồn táng đảm. Người kia không khỏi quá biến thái rồi, anh trai mình mạnh mẽ như vậy mà cũng bị hắn bức đến nông nỗi chật vật, quả thật không phải người!

Xé, xé…

- Thường Nhạc…

Chỉ nghe được tiếng vang trong trểo, sau đó trong đao ảnh xoay tròn vang lên tiếng kêu tức giận của Bá.

Thường Nhạc không phải đồ ngốc, nếu phi đao không thể tiếp xúc với Bá, hắn tự nhiên sẽ không tấn công thân thể Bá. Nhưng không tấn công thân thể Bá, không có nghĩa là không tấn công quần áo của gã.
Trong nháy mắt, phi đao đã cắt quần áo của Bá tan nát, chỉ còn một cái quần lót đáng thương có hình hoạt họa.

- Ha ha, thời đại gì rồi chứ. Ngất mất, một người đàn ông mặc quần lót có hình hoạt họa, thật là mắc cỡ chết người ta rồi! Khi Bá gần như trần như nhộng đứng tại đó, thân hình Thường Nhạc cũng ngừng lại, chỉ có điều… trên mặt hắn lộ ra nụ cười đểu giả.
Bình Luận (0)
Comment