Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 331

- Không mệt ạ, sao dì và mọi người lại ở đây ạ?
Diệp Linh Lung đỏ mặt hỏi.

- Con là bạn gái đầu tiên mà Thường Nhạc tự mình dẫn về nhà, đương nhiên phải trịnh trọng một chút!
Ngoại trừ cô ra, những người khác đều đã nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của bà, nhưng vẫn cố nhịn để không phá ra cười.

Nghe thấy vậy, trong lòng Diệp Linh Lung có chút ngọt ngào.

Vừa hay khi bước vào lại thấy Công Tôn Thị lặng yên ngồi trên sofa, Diệp Linh Lung nhu thuận đi tới trước, ngọt ngào kêu một tiếng:
- Bà nội!

- Trời, da mặt của cô ấy cũng thật dày!
Trong lòng Thường Nhạc cảm thấy rất buồn cười, vốn dĩ còn lo lắng cô không quen với không khí trong nhà, nhưng bây giờ xem ra loại lo lắng này là không cần thiết rồi.

Công Tôn Thị mỉm cười gật đầu, bà rất hài lòng với Diệp Linh Lung, nhưng vẫn có điểm trách cứ cháu nội bảo bối, trong nhà đã có bốn người, bên này lại thêm một người nữa, thật không biết khắc chế mà.

Nếu lại thêm cô bé nhà Tây Môn, Nam Cung Huân Y… rốt cuộc là nó muốn bao nhiêu vậy?

- Lại đây, để ta xem cháu một chút!

Công Tôn Thị quan tâm nhất vẫn là chuyện Thường Nhạc mất trí nhớ, bà vẫy tay về phía Thường Nhạc.

Đối với nhân vật số một của Thường gia, Thường Nhạc rất ngoan ngoãn, hắn đưa tay ra, tay của Công Tôn Thị vừa mới chạm đến mạch môn của Thường Nhạc thì bỗng bật cười.

Tất cả mọi người trong Thường gia đều choáng váng.

Có thể khiến cho Công Tôn Thị thất thố mà bật cười như vậy, so với vạn tuế ra hoa, heo mẹ leo cây còn khó khăn hơn, rốt cuộc là chuyện vui gì.

- Việc vui, đây là chuyện vui lớn nha!

Công Tôn Thị bỗng nhiên thốt ra câu kia.

- Chẳng lẽ Thường Nhạc lại có tin vui?

Những người giúp việc trong Thường gia đều có suy đoán cổ quái.

Đương nhiên, một người đàn ông có tin vui, e rằng cũng không phải là một chuyện vui.

- Nó không phải mất trí nhớ!

Lời của Công Tôn Thị khiến mọi người kinh ngạc.

- Không phải mất trí nhớ?
Lần này ngay cả Thường đại thiếu gia cũng ngây ngẩn cả người. Bà nội không có xem sai đấy chứ? Bản thân hắn không nhớ nổi bất cứ chuyện gì, hơn nữa mỗi lần nghĩ đến những chuyện trước đây đều cảm thấy đau đầu, đây không phải mất trí nhớ thì là cái gì?

Diệp Linh Lung cũng buồn bực, nhưng nghe nói Công Tôn Thị có năng lực gần như bán tiên, sao có thể nói lung tung được?

- Mẹ, thằng nhóc này bị làm sao vậy?

Chỉ nhìn ý cười trên mặt Công Tôn Thị, trong lòng Đông Phương Ngọc đã chắc chắn, nhưng sự lo lắng cho con cái khiến bà vẫn không nhịn được mà hỏi han.

Công Tôn Thị cười nói:
- Là do gia tăng nhảy cấp Hiên Viên tâm pháp, thân thể không chịu nổi sức mạnh khổng lồ kia, khiến cho hệ thần kinh trong não nhất thời bị tắc thôi!

Mọi người nghe thấy như vậy đều cảm thấy choáng váng.

Đặc biệt là Lão Lạc, ông cũng có hiểu biết nhất định về chuyện này, đừng nói là nhảy cấp Hiên Viên tâm pháp, cho dù là tăng một cấp cũng cần đến rất nhiều cơ duyên kì hợp.

Tiểu thiếu gia nhà mình lại thật giỏi, một lần là một bước nhảy vọt, kết quả là trí nhớ bế tắc, nếu chuyện này truyền đi không hù chết một đống người mới là lạ.

- Không có biện pháp, rất may mắn, muốn ngăn cũng không ngăn được!

Thường Nhạc cũng đắc ý ngẩng đầu. Haizz ai bảo bản thiếu gia là thiên tài cơ chứ!

- Vậy có cách đả thông không?
Đông Phương Ngọc vẫn là vẻ mặt thân thiết quan tâm đó, năng lực của con mình gia tăng đương nhiên là tốt, nhưng nếu không thể đả thông được chỗ bế tắc, vẫn là chuyện khiến người ta lo lắng.

- Cái này…

Công Tôn Thị sững người, vừa rồi vui mừng quá, quên mất chuyện đáng đau đầu kia, bà khẽ gật đầu nói:
- Có thì có, nhưng khó khăn cũng tương đối lớn.

Mọi người lại căng thẳng.

- Cần có người có thực lực tương đương Thường Nhạc thậm chí là cao thủ siêu việt hơn nó, để kích thích tâm pháp trong người nó!
Công Tôn Thị thần sắc nghiêm túc nói.

- Mẹ, không phải mẹ cũng có thể sao?

Ánh mắt Đông Phương Ngọc bừng sáng, vui vẻ nói.

Dù sao sự lợi hại của Công Tôn Thị cũng được tất cả mọi người công nhận.

Công Tôn Thị lắc đầu:
- Mẹ chủ yếu là tu tâm, đối với việc kích phát sức mạnh trong cơ thể nó căn bản là không có tác dụng, cái nó cần chính là sức mạnh thực tế, chiêu thức để khai thác.

- Vậy phải làm sao đây?

Đông Phương Ngọc choáng váng.

- Thường Nhạc, để ông thử năng lực của cháu một chút!
Ánh mắt Lão Lạc bừng sáng, trong lòng ông, Thường Nhạc chẳng khác nào cháu mình, năng lực của nó đã nâng cao, Lão Lạc tất nhiên cũng rất vui mừng.

- Cái này…

Thường Nhạc có chút chần chờ, rốt cuộc bây giờ sức mạnh của hắn mạnh đến nhường nào, trong lòng hắn cũng không chắc chắn, nếu chẳng may làm Lão Lạc bị thương, đó cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì.

- Cũng được, lão Lạc hãy thử một lần xem rốt cuộc nó đạt tới trình độ nào, như vậy mới có thể đúng bệnh bốc thuốc!
Công Tôn Thị gật đầu tán thành.

Tuy rằng Hiên Viên tâm pháp của Thường Nhạc đã thăng cấp, nhưng dù sao cũng chưa được chứng tỏ.

- Vậy được ạ!
Thường Nhạc mỉm cười, hắn cũng muốn giãn gân cốt một chút.

Mọi người đi tới sân rộng trong nhà Thường gia, nơi này chính là chỗ luyện tập của Thường Nhạc trước kia, mặt đất và bốn xung quanh đều được thiết kế rất chắc chắn, có thể chịu được lực tấn công nhất định.

- Cẩn thận, lão tấn công đây!
Lão Lạc cũng không hề khách khí, thân hình vừa chuyển động, đã nhanh chóng lao tới.

Thường Nhạc lẳng lặng đứng đó.

- Hỏng rồi!

Lão Lạc cả kinh, khi nắm đấm sắp tiếp xúc với bụng Thường Nhạc thì ngừng gấp lại.

- Tiểu thiếu gia, sao cháu không tránh, cũng không phản kích?
Lão Lạc sợ làm Thường Nhạc bị thương, nên mới có hành động này.

Thường Nhạc khẽ lắc đầu, cười nhạt nói:
- Thứ nhất, tốc độ của cụ quá chậm. Thứ hai: sứckhông đủ mạnh, cho dù có đánh lên người cháu cũng không gây nên thương tổn gì.

- Cái gì?
Cụ Lạc choáng váng, vừa rồi ông cũng không dùng toàn lực, nhưng dù sao cũng không phải kẻ yếu, sức mạnh kia cũng đủ mạnh rồi, vậy mà trong mắt Thường Nhạc không ngờ lại biến thành không chịu nổi tấn công?

Lão Lạc không thật sự tin những lời này, cụ nắm chặt tay lại, bắt đầu gia tăng sức mạnh tấn công mãnh liệt.

Người vây xem bốn phía cũng cảm thấy sự biến hóa trong không khí. Tuy hiểu rằng cụ Lạc sẽ không làm Thương Nhạc bị thương, nhưng Đông Phương Ngọc vẫn không kìm nổi lo lắng.

Trong lòng Diệp Linh Lung cũng thấy bất an, tên tiểu tử này, chỉ biết giả bộ “cool”, thật là tức chết người ta mà!

Trái lại, Công Tôn Thị chỉ mỉm cười đứng đó, căn bản không nhìn ra bất cứ lo lắng gì.

Thân hình lão Lạc vừa khẽ chuyển động, tốc độ gần như đạt tới cực hạn, chỉ thấy một cái bóng mờ ảo, nắm đấm vẫn hướng tới bụng Thường Nhạc.

Ánh mắt Thường Nhạc sáng lên. Hắn cũng bắt đầu ra tay, khi nắm đấm của Lão Lạc sắp chạm vào bụng Thường Nhạc, nắm đấm của Thường Nhạc mới bắt đầu tung ra.

- Ầm!

Khi hai nắm đấm va chạm với nhau, dòng khí xung quanh xoay tròn mạnh mẽ.

Lão Lạc chỉ cảm thấy nắm tay của mình giống như một chiếc lá trôi lênh đênh, đột nhiên tiến ra biển lớn, ông căn bản không thể nắm chắc hướng đi.

Ông liên tiếp lùi về phía sau.

- Ầm!

Lão Lạc ngồi phịch xuống đất.

- Ha ha, ha ha!

Lão Lạc chẳng những không tức giận mà ngược lại còn cười vui vẻ, tiểu thiếu gia nhà mình rốt cuộc đã trưởng thành rồi, sức mạnh này, tốc độ này, sự bình tĩnh này, bất kể là điểm nào cũng thật vô cùng lợi hại.

Thường Nhạc vẫn lặng yên đứng đó, khi hai nắm đấm va chạm lẫn nhau, đối với hắn mà nói, giống như không có bất cứ chuyện gì xảy ra vậy.

Trong lúc Lão Lạc bật cười, hắn mới tỉnh lại, vội vàng tới đỡ ông lên.
- Ông có sao không? Có bị thương không?

Quả thật, vừa rồi khi Thường Nhạc dùng lực, đã cố ý biến đổi đi một chút, sức sắc nhọn cũng đã biến mất rất nhiều nên mới không làm Lão Lạc bị thương.

Đừng nói tới không bị thương, cho dù bị thương, Lão Lạc cũng vẫn sẽ vui vẻ, ông vỗ vai Thường Nhạc nói:
- Cháu ngoan, ông vui mừng còn không kịp, mau lộ hai tay cho ông xem!

Thường Nhạc sửng sốt.

Người bên cạnh cũng bật cười.

Thường Nhạc nhún vai nói:
- Lộ ra thế nào ạ?

Cụ Lạc chân thành nói:
- Ông muốn thấy sức mạnh và tốc độ của cháu phối hợp với nhau, như vậy mới là hoàn mỹ nhất!

Thường Nhạc khẽ gật đầu, tay chỉ về một khối đá lớn cách đó không xa nói:
- Ông phải nhìn rõ đấy nhé!

Vừa dứt lời, thân hình của Thường Nhạc chuyển động nhanh như sao băng, khi Lão Lạc kịp phản ứng lại thì khối đá kia đã bị Thường Nhạc đánh nát thành bột phấn.

Lão Lạc vui vẻ gật đầu:
- Binh khí, mau mang hai binh khí tới đây!

Cảm giác như Lão Lạc đã biến Thường Nhạc thành người bán nghệ rồi, có thể nói chuyện với Thường Nhạc theo kiểu này cũng là đếm trên đầu ngón tay, Thường Nhạc cũng dở khóc dở cười.

Nhưng hắn vẫn làm theo lời Lão Lạc, tay khẽ xoay tròn, phi đao với sức mạnh tràn trề xuất hiện trong nháy mắt, giống như tỏ vẻ rất “cool”, sau đó lại bắt đầu chuyển động.

Hoặc nhanh hoặc chậm!

Tốc độ hoàn toàn theo ý mình.

Thoạt nhìn thì không thú vị như dùng tay không đấm vào tảng đá, nhưng Lão Lạc cũng hiểu được, động tác tưởng như vô cùng đơn giản này, để người khác tự mình thao tác, e rằng còn khó hơn lên trời.

Ánh mắt Thường Nhạc liếc tới chòm râu phía dưới của ông cụ, bỗng nhiên hắn cười tà ác, nói:
- Lên!

Vừa dứt lời, thanh phi đao không ngờ lại phát ra thanh âm vui mừng, nhanh chóng lao thẳng về phía Lão Lạc.

Lão Lạc không ngờ Thường Nhạc lại dùng đến chiêu này, cụ theo bản năng tránh đi, nhưng tốc độ so với phi đao vẫn chậm hơn nửa nhịp.

- Xoạt!

Chòm râu hoa râu kia bị thanh phi đao sáng loáng cạo đi một nửa!

- Ha ha, ha ha

Diệp Linh Lung ở bên cạnh thấy cảnh này không khỏi mỉm cười.

Đông Phương Ngọc khẽ lắc đầu, tuy rằng trí nhớ con bà bị bế tắc, nhưng vẫn nghịch ngợm như cũ, thật khiến người ta đau đầu!

Lão Lạc dở khóc dở cười, chòm râu mà hồi nhỏ thằng ranh con Thường Nhạc túm lấy không ít lần của ông, sau khi trưởng thành thì không túm nữa, không ngờ hắn lại một lần tổng vệ sinh như vậy

Một bên râu không còn, bên còn lại giữ làm gì nữa?

Đương nhiên, Hiên Viên tâm pháp của Thường Nhạc được nâng cao, đây là một chuyện đáng để vui mừng, nhưng cũng là chuyện khiến người ta đau đầu, rốt cuộc phải đi đâu để tìm một cao thủ còn lợi hại hơn cả Thường Nhạc đây?

Cũng không thể để nó duy trì trạng thái bế tắc trí nhớ được?

- Chi bằng để nó tới tìm chú họ, có lẽ có thể tìm một vài cao thủ từ nhóm dị năng Trung Quốc, liên kết lại thì chắc là có thể!
Đông Phương Ngọc nghĩ tới Tổ trưởng Tổ dị năng Trung Quốc – Công Tôn Liệt!
Bình Luận (0)
Comment