Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 347

- Anh muốn làm gì? Mỹ nữ mắt nhỏ không những không sợ, trái lại, nhưng hai mắt sáng ngời nhìn Thường Nhạc, thần sắc kia, dường như có mang theo chút gì đó bên trong.

- Em phải chịu trách nhiệm với tôi! Thường Nhạc nghiêm trang nói.

- Trách nhiệm? Tôi chịu trách nhiệm với anh?

Mỹ nữ mắt nhỏ không hiểu nhìn Thường Nhạc, trong mắt tràn đầy vẻ hồ nghi.

- Đương nhiên, ánh mắt của em mê hoặc tôi, khiến tôi sinh ra dục vọng với em, hiện giờ em đột nhiên bỏ đi, khiến tôi nóng ruột nóng gan, có phải là nên chịu trách nhiệm hay không? Thường Nhạc vẻ mặt vô tội nhìn mỹ nữ mắt nhỏ.

Mỹ nữ mắt nhỏ khó hiểu, loại đang ông theo đuổi gái đẹp như này cũng có sao?

- Rừng lớn, loại chim gì cũng đều có!

Linh Nhi khinh bỉ nhìn Thường Nhạc một cái.

- Vậy anh muốn thế nào? Mỹ nữ mắt nhỏ bị đôi mắt Thường Nhạc nhìn đến không được tự nhiên, nhất là mấy chị em bên cạnh cũng không dám đứng ra giúp đỡ, mà cha mình thì bị khí thế của người này dọa tới mức không nói thành lời.
- Rất đơn giản, hôn tôi một cái, em liền có thể đi rồi! Trên mặt Thường Nhạc lộ ra ý cười tà tà.

- Hôn một cái?

Những người đứng xem bốn phía, đồng thời lộ ra vẻ cổ quái, làm hồi lâu, không ngờ chỉ yêu cầu hôn một cái, như vậy khổng phải rất đơn giản sao?

Mỹ nữ mắt nhỏ sững sờ nhìn Thường Nhạc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên một chút màu hồng, cái miệng nhỏ nhắn nhanh chóng đưa tới, chụt, một cái, ở trên miệng Thường Nhạc hôn một cái.

- Thật thơm a!
Thường Nhạc nhìn bóng lưng mỹ nữ mắt nhỏ rất nhanh biến mất, trên mặt lộ ra nét cười sảng khoái.

- Thường Nhạc, anh đến đây không phải là để cua gái chứ?

Tiểu Bảo không thoải mái đi đến trước, mặt Thường Nhạc. Bởi vì chuyện cái thẻ, tâm tình cô gần đây càng ngày càng tệ, có lúc, thậm chí trốn đến nơi nào đó, len lén khóc lớn một trận.

- Đương nhiên không phải, anh muốn khiến cho nơi này điên cuồng vì mình! Thừng Nhạc hướng ánh mắt như có như không nhìn lên bầu trời, thản nhiên mỉm cười.

Tương Quân có quyền phát ngôn tuyệt đối ở Tam Giác Vàng, nhưng gã ta gần đây tinh thần không yên, dường như là có chuyện trọng đại gì đó đã xảy ra.

Tương Quân cũng hiểu rằng, ngồi ở vị trí này cho đến bây giờ, cái gì cũng có rồi, nhưng đồng nghĩa với nó đó là nguy hiểm gia tăng. Những người ở toàn bộ Tam Giác Vàng câu kết với nhau để uy hiếp mình cũng không nhiều.

Nghe nói gần đây có một đám người thần bí đến Tam Giác Vàng, chẳng lẽ chính là do gã mời đến để đối phó với mình? Nếu như đơn thuần dựa vào mấy người đó để ám sát mình, trí tưởng tượng của bọn họ không phải rất phong phú đi?

Tương Quân nghĩ đến đây, không khỏi mỉm cười, đây vốn chính là nơi người ăn thịt người, nếu như mỗi ngày mình đều bình tĩnh an toàn vượt qua, đó có phải là quá nhàm chán hay sao?
Trong nháy mắt loại ý nghĩ này của Tương Quân vừa mới lóe ra, một bóng dáng giống như cầu vồng từ trong bụi hoa đột nhiên xuất hiện. Quá nhanh, cũng quá lạ thường, khiến cho người ta hoài nghi bóng dáng trước mắt và bụi hoa này cùng là một.

Tương Quân là một cao thủ, một cao thủ tuyệt đối mạnh mẽ, cảm giác của cao thủ thường là khác lạ, kì thực ngay thời khắc xuống xe ông ta liền có cảm giác bất an, nhưng cho dù có tìm kiếm thế nào đi chăng nữa, cũng không có cách nào tìm ra căn nguyên. Cảm giác bất an kia giống như ngọn núi lớn đè nặng trong lòng Tương Quân.

Mà trong thời khắc khi có luồng khí liều chết xông đến từ trong bụi hoa, loại cảm giác bất an kia càng thêm mãnh liệt, giống như loại ma chú thông thường, ông ta nghĩ tới đó rồi ra tay tấn công, đáng tiếc tấn công cũng phải có thời gian, ông ta quả thật không cần nghi ngờ, nếu tấn công, vũ khí trong tay đối phương có thể cắt đứt cổ họng mình.
Vì thế ông ta rơi vào đường cùng, buộc lòng phải nhanh chóng đi vào phía bên cạnh.

Đương nhiên, né tránh của Tương Quân cũng không phải là né tránh thông thường, cái loại hơi thở bá đạo kia đột nhiên sinh ra khi Tương Quân né tránh, ở lúc lơ đãng, hào quang màu trắng từ bên trong ngón áp út của Tương Quân phát ra.

Lòng của người tập kích bất ngờ không khỏi kinh hãi, gã thật không ngờ Tương Quân lại ra một đòn kinh hãi để tránh né mình, hơn nữa còn phát ra một đạo quang mang, lẽ nào ông ta có thể phân thân sao?

Mà cái tay còn lại trong thời gian ngắn nhất đã hóa thành bóng dáng quỷ dị nhất đạo hồng sắc, không chút do dự va chạm với ngón áp út phía kia.
- Binh Người đánh lén cảm giác được một hồi đau đớn truyền khắp toàn thân mình.

- Đó là sức mạnh gì vậy?

Trong đầu người đánh lén không ngừng luẩn quẩn.

Thật không ngờ sức mạnh từ ánh hào quang nàu trắng quỷ dị của Tương Quân còn cường đại hơn người đánh lén vài phần, sức mạnh bá đạo mà điên cuồng lao qua, mang theo vài phần quỷ dị và hắc ám.

Tuy nhiên Tương Quân kỳ thật căng thẳng hơn so với người đánh lén, ông ta không ngờ sức mạnh của một người lại có thể đạt tới trình độ như vậy, mình có thể đi tới vị trí bây giờ này, hoàn toàn là từ trong máu và đấu tranh giết chóc luyện ra được.
Đáng tiếc thời gian để ông ta khiếp sợ cũng không dài, đao của người đánh lén đột nhiên vung lên giữa không trung khiến cho người ta không thể cảm giác được độ cong, vô cùng nhanh xông về phía Tương Quân để giết.

- Cha!!! Trong lúc này, ở vườn hoa đột nhiên xuất hiện thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, cô nhìn thấy cảnh tượng nguy cấp trước mắt, bị dọa nên lo lắng kêu lên.

Tương Quân vừa ngh thấy thanh âm của con gái mình, trong lòng ông đột nhiên loạn lên, mà đao ở trong không khí đã đến ngay trước mặt ông!

Tương Quân dù sao cũng là Tương Quân, ngay tại thời khắc thiếu nữ cho là phụ thân mình khó có thể tránh được một đao kia, thân hình của Tương Quân giống như cái bóng đã cấp tốc biến người đến một vị trí, động tác so với ẩn thân còn khó hơn.
Đáng tiếc vào lúc này, người đánh lén kia bỗng cười quỷ dị đứng lên, nụ cười đắc ý kia, cũng mang theo vài phần hung ác độc địa.

Tương Quân còn chưa nhận ra trong tiếng cười của người đánh lén kia, bụng ông đã bị một trận đột kích đau đớn, ông mệt mỏi liếc nhìn con gái của mình một cái, cuối cùng nhắm mắt về phía trước, ông hướng ánh mắt cầu xin về phía người đánh lén.

Kẻ đánh lén thần sắc vẫn quỷ dị như vậy.

Tổ Lưu Manh vừa mới thành lập không lâu, có điều bọn họ tuyên bố tiếp nhận khiêu chiến của bất cứ ai, nếu thành công, người thất bại nhất định phải gia nhập tổ, bọn họ nghe theo lời chỉ bảo của người thắng.
Đương nhiên, lão đại của tổ chức kia cũng không ngu như vậy, bọn họ đem đối thủ của mình về, cho phép rất nhiều cao thủ lợi của đối thủ tham gia, ví như đám nhân vật xã hội đen phương Nam nổi tiếng này.

Gian phòng này ngăn cản nhóm cao thủ lưu manh đều loại bỏ, sau đó chuyên môn là khó dễ hành động của kẻ yếu, nhưng Thường Nhạc cảm thấy vô cùng thích thú, vì Điểm G cần rất nhiều nhân lực, phía mình lần này có đến 40 tên cao thủ hút máu, nhưng không có nhiều tiểu đệ, điều này rất bất lợi cho sự phát triển về sau.

- Tiểu thư, phương pháp này căn bản không được a, những người đó căn bản chính là đồ bị thịt, chúng ta khi nào mới có thể đem tổ Lưu Manh lập thành tổ chức quy mô lớn đây! Lúc này trong nhóm lưu manh, mộ thiếu niên sắc mặt hồng thuận nhăn nhó nói với một thiếu nữ bên cạnh.
- Hừ, anh không nghe mọi người nói về sức mạnh lớn sao? - Hiện giờ chúng ta đã đánh bại mấy trăm cao thủ bình thường rồi, cứ như vậy phát triển tiếp, không cần đến mấy tháng, những người ở toàn bộ Hàng Châu sẽ biến thành thành viên của tổ Lưu Manh rồi. Thiếu nữ trước mặt có thể dùng hai chữ tinh ranh để hình dung, mắt to trong veo, cái mũi tinh xảo, lông mày tinh tế cùng với miệng anh đào nhỏ nhắn hồng nhuận, đặc biệt ánh mắt không ngừng chuyển động kia, hiển nhiên tính cách của người thiếu nữ này cực kỳ không an phận.

- Chuyện này Trong những người kia có nhiều người đều là người bình thường, ngay cả võ công mèo cào còn không có, còn có nhiều người căn bản là chỉ hướng về tiền, bây giờ căn bản không có tổ chức lưu manh nào giống như chúng ta, chẳng những không thu tiền của người khác, hơn nữa còn cho tiền lương, đó căn bản là đối đầu với tiền, thực hiện cực kỳ ngu xuẩn đấy thôi!
Giọng nói của thiếu niên sắc mặt hồng thuận tràn ngập bất đắc dĩ.

- Xem ra mấy ngày nay anh rất ngứa thịt Thiếu nữ ranh ma xinh đẹp sớm đã nổi trận lôi đình rồi, tuy nhiên thiếu niên kia lại không hề phát giác, mà lại phối hợp nói.

Ngay lúc nắm tay của thiếu nữ va chạm với cái đầu trì trệ của người thiếu niên kia, cô đột nhiên hoan hô một tiếng, chỉ thấy có một người ở cửa của tổ Lưu Manh, một thiếu niên anh tuấn phóng khoáng cộng thêm vài phần hơi thở tà tà, quả thực là một sát thủ phổ biến.

Thiếu nữ ranh ma mạnh mẽ nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nghiêm trang nhìn vào mắt của của người thiếu niên anh tuấn đẹp trai này nói: - Anh đẹp trai, anh tên gì, nhà ở đâu?
Thường Nhạc hơi chần chừ nhìn người thiếu nữ vô cùng cổ quái ở trước mắt, hắn trước giờ chưa từng thấy qua loại ánh mắt này, dục vọng cực kỳ trắng trợn.

Căn bản chính là nữ sắc lang tiêu chuẩn, nhưng lại nhìn bộ dạng đáng yêu vô cùng của đối phương, Thường Nhạc cảm thấy áy náy khi đem từ sắc lang thêm vào trên người người thiếu nữ này.

- Tôi là Thường Nhạc, tôi muốn thách đấu! Thường Nhạc nhìn hoàn cảnh chung quanh, cảm giác người thiếu niên bên cạnh người thiếu nữ kia thuộc hàng cao thủ, những người khác thì chẳng ra làm sao cả.

- Thường Nhạc? - Thường Nhạc là vật gì? Lông mày của thiếu nữ nhíu lại, sau đó lắc lắc đầu, âm thầm nói:
- Chưa từng nghe qua, có lẽ không phải cao thủ!

Thường Nhạc buồn bực thiếu chút nữa nhảy lầu, lăn lộn giang hồ như vậy, không ngờ ngay cả tên Thường Nhạc mà chưa từng nghe qua, mất mặt a!

- Lão đại, loại trò chơi này để tiểu đệ lên trước a! Huyết Hổ và Cao Tiếu giống như chó săn chạy tới, bọn họ như thế nào sẽ không ngờ tới, Thường Nhạc sẽ rất bình thường đem mục tiêu phóng tới tiểu bang phái.

Chẳng lẽ lão đại đang đùa sao? Cao Tiếu và Huyết Hổ đều đoán như vậy.

Nhưng dùng lời nói của Tiểu Bảo mà nói, đó là đang giả bộ!
- Nhóc, tôi thấy anh không vừa mắt, tôi đấu với anh đầu tiên! Cao Tiếu và Huyết Hổ vừa mới tới bên Thường Nhạc, thiếu nữ đáng yêu kia đột nhiên hiên ngang lẫm liệt nói.
Bình Luận (0)
Comment