Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 351

Chỉ có điều, mặc dù là già nửa sức lực nhưng cũng đã đủ làm kinh người rồi, cái áp lực khiến con người ta gần như nghẹt thở này rợp kín trời đất, bao vây lấy Minh.

- Không tốt!

Ngay trong lúc thân thể của Tiêu Tiêu muốn tiến lên, thì gã bỗng thấy có một luồng sát khí lạnh ở ngay trên trán, trong tình huống cấp bách, Tiêu Tiêu né một cách cực kì nhếch nhác, nắm đấm giơ ra lúc trước đã mất đi sức mạnh, càng không có phương hướng.

Minh biết Tiêu Tiêu vẫn còn có sức tránh né, nhưng không ngờ rằng tốc độ tránh né vẫn nhanh như vậy, quả thực vượt ra ngoài dự liệu của anh, gã bất giác đơ ra một lúc.

Tiêu Tiêu có chút chua xót nhìn cái tên quái vật đứng ngay trước mắt này, trên trán mình tự nhiên có vài sợi tóc đen rơi trên đất. Vừa nãy nếu không phải là trực giác tốt, phản ứng đủ nhanh thì tin rằng mình đã không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai rồi.

Còn nữa, đao của gã rốt cuộc từ đâu xuất hiện, rồi đến nơi nào? Tất cả những điều này dường như đều là một bí mật! Nếu có thể nắm bắt được hướng đi đao của gã, Tiêu Tiêu tuyệt đối ăn chắc đánh bại đối phương.

Ngay lúc các đầu ngón tay của Minh vô tình khẽ động, linh quang chợt lóe lên trong đầu Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu cuối cùng đã biết đáp án.

Trong tay Tiêu Tiêu xuất hiện ba con dao nhỏ sáng hơn tuyết, gã nghịch chúng một cách thản nhiên, như là nghịch những bảo bối yêu quý của mình vậy, rất nhẹ nhàng, cũng rất tự tại, có điều rõ ràng rằng không thể tự tại như gió. Thần kinh của Minh luôn căng thẳng, tính đáng sợ của phi đao chính ở khoảng cách, đao trong tay gã và thanh đao vừa đáng sợ vừa thần bí trong tay Minh không giống nhau, phi đao có thể giết người ở cự li xa, nhưng trường đao trong tay gã thì chỉ có thể chém đầu kẻ khác ở cự li đủ gần mà thôi.

Minh nhìn đối thủ của mình một cách quái dị.
Tiêu Tiêu từ đầu tới cuối không động đậy. Thứ động đậy là phi đao trong tay của gã, phi đao không tấn công ra mà ngay tại lúc Minh mở to mắt lần thứ ba phi đao giống như một sợi dây, trực tiếp tấn công vào vùng đan điền của đối phương.

Sắc mặt của Minh có chút thay đổi, gã rõ ràng không thể ngờ rằng trong một khoảng thời gian ngắn đến như vậy Tiêu Tiêu lại có thể nhìn ra nhược điểm của mình. Có điều thời gian cho gã chần chừ không nhiều, theo trực giác Minh giơ tay hất đi.
Lần này Tiêu Tiêu cuối cùng cũng đã cười rồi, đối phương chỉ dùng tay, chứ không dùng thanh đao đáng sợ kia!

- Binh! Lúc hai thanh đao với sức mạnh tương va vào nhau, yếu mạnh lập tức có thể phân biệt ra. Tiêu Tiêu nhìn Minh với đôi chút tự hào, vẻ mặt bình tĩnh ban đầu của Minh đã biến sắc.

Minh không thể tiếp tục cử động thêm.

Vì gã không ngờ rằng 3 thanh đao sáng hơn tuyết kia lại là một chiêu ảo. Đợi đến thời khắc nghĩ đến đao thì đao đã ở trên yết hầu rồi, tuy rằng chỉ là chốc lát ngắn ngủi, nhưng đã tiếp xúc một cách thân mật nhất với tử thần rồi.
- Vì sao không giết tôi? Minh lạnh lùng hỏi Tiêu Tiêu.

- Chẳng lẽ sát thủ Minh vẫn còn sống trên cõi đời này? Tiêu Tiêu lộ ra vẻ mặt hết sức kinh ngạc.

- Ha ha------ha ha, từ hôm nay trở đi, Minh tôi sẽ là sát thủ của riêng các cậu! Minh đơ người ra 1 lúc, nhưng lập tức hiểu ra ý của Tiêu Tiêu, gã không nhịn được cười lên mà nói.

Một người lạnh lùng khi đã cười thì thật sự là một chuyện làm người khác vui mừng.

- Không, về sau anh sẽ là người của Điểm G, Thường Nhạc sẽ là lão đại của anh, hì hì, chúng ta thì ngang nhau!
Tiếng cười của Minh vừa vang ra, Tiêu Tiêu lập tức nghiêm túc sửa lại lời nói.

- Điểm G! Minh khẽ thì thầm. Sự phấn khích trong ánh mắt vụt sáng rồi lại vụt tắt, ngữ khí của lời nói có chút khoáng đạt: - Được, tôi sẽ là người của Điểm G!

Lúc Tiêu Tiêu và Minh đi cùng nhau, Tiêu Tiêu đột nhiên nhìn mặt Minh một cách gian tà, cười khúc khích mà hỏi rằng: - Minh, thực ra anh không có đao đúng không?

Nhìn bộ mặt đột nhiên biến sắc, Minh nhất thời chưa thể thích ứng, nên biết rằng từ đầu đến bây giờ, sắc mặt của Tiêu Tiêu lúc nào cũng lạnh lùng xuất hiện trước mặt Minh, nhưng lại là người nói thay đổi là có thể thay đổi.
Tuy nhiên Minh lại càng chú ý hơn vào lời nói của Tiêu Tiêu, Minh cực kì kinh ngạc mà hỏi rằng: - Tại sao cậu có thể biết được thứ tôi dùng không phải là đao?

Hiển nhiên Minh đã thừa nhận lời của Tiêu Tiêu, nhưng chỉ là trả lời thông qua biểu hiện sắc mặt mà thôi.

Tiêu Tiêu khẽ mỉn cười nói rằng: - Đao từ đầu đến cuối đều là do người khống chế, là một cao thủ chân chính thì tay mà anh ta cầm đao tuyệt đối không thể cử động một cách lung tung, nhưng tôi lại thấy đầu ngón tay của anh động đậy, nên biết rằng tay động đậy chứng tỏ anh muốn tấn công, đầu ngón tay động đậy lại chứng tỏ trong tay không hề có đao, nhưng theo lời đồn từ trước về anh, tin rằng cái gọi là đao ở đây nhất định là chân khí từ trong đan điền tản phát ra.
- Đúng, không ngờ tài quan sát của cậu lại lợi hại như vậy! Minh cúi đầu sâu xuống, trong ánh mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc nói.

Tuy rằng cái tin ba người Tiêu Tiêu, Cao Tiếu, Huyết Hổ thu phục đối thủ liên tục truyền đến, nhưng Thường Nhạc vẫn rất không thoải mái, nền tài chính nhỏ nhoi của Nhật Bản đó có thể có tài sản nhiều đến đâu?

Bây giờ muốn moi được tiền từ túi của Tiểu Bảo ra, chuyện đó thậm chí còn khó hơn lên trời, hơn nữa sau lần Thường Nhạc lén lục soát trên người Tiểu Bảo, lại không hề tìm thấy bất kì manh mối nào về tiền.

Tiểu Bảo thông minh ra, trong lòng Thường Nhạc không yên rồi.

Cho nên Thường Nhạc bây giờ rất không thoải mái, rất muốn tìm một nơi để trút giận, nhưng trong bốn đại cao thủ tuyệt đỉnh, Băng Tuyết vừa may là người cuối cùng, Thường Nhạc trực tiếp khóa chặt mục tiêu lại.

- Lão đại ơi, Băng Tuyết là người con gái yêu tiền như yêu mạng sống, nếu thu phục cô ta, em sợ sẽ bất lợi đối với Điểm G của chúng ta đấy ạ! Tiểu Bảo sau khi biết được kế hoạch của Thường Nhạc, cô bé liền đến trước mặt Thường Nhạc khuyên can.

- Thực ra chỉ cần là người thì ắt có khuyết điểm, khuyết điểm của Băng Tuyết cũng chứng minh rằng cô ta là một người bình thường, lão đại như anh nhất định phải đi thu phục cô ta! Thường Nhạc vỗ nhẹ vai Tiểu Bảo, rất muốn dùng lực mạnh một chút, một cái vỗ làm tên ăn hại này chết luôn cho xong.
- Vậy được rồi, ha ha, lão đại, anh phải cẩn thận đấy nhé, còn cái thẻ ở chỗ nào nữa, ngộ nhỡ anh có mệnh hệ gì, Tiểu Bảo cũng có tiền để mà an táng cho anh ạ! Ánh sáng trong hai mắt của Tiểu bảo lóe lên.

- Anh...

Thường Nhạc cố gắng kìm nén cơn tức giận đó lại, nhẹ nhàng sờ đầu Tiểu Bảo: - Em yên tâm đi, người còn thì thẻ còn, người mất thì thẻ mất!

- Em thì ngược lại, thẻ còn người còn, thẻ mất người mất! Tiểu Bảo nghiêng đầu, nghiêm túc nói.

Thường Nhạc cảm thấy nếu lại phải ở chung với Tiểu Bảo, bản thân nhất định bị làm cho tức chết, hắn trực tiếp gõ vào đầu Tiểu Bảo một cốc, thân hình nhanh chóng biến mất trong phòng khách.

Nhìn màn đêm đen ở trước mắt, Thường Nhạc hiểu rằng tiền bạc không phải là vạn năng, nhưng không có tiền thì tuyệt đối là không thể tiến bước nào! Có lẽ Băng Tuyết yêu tiền không phải là lỗi của cô ta!

- Này! Xin hỏi anh tìm ai ạ? Giọng nói nhẹ nhàng của 1 thiếu nữ từ bên trong truyền ra.

- Tôi tìm tiền, tiền có nhà không? Ngữ khí nói chuyện của Thường Nhạc có chút gian tà.

- À, anh ở bên ngoài đợi tôi, xin đừng rời đi, tôi sẽ ra mở cửa ngay! Lời của Thường Nhạc vừa nói xong, liền nghe thấy 1 giọng nói rất vội vàng, trong giọng nói có vài phần hưng phấn.

Xem ra sức hấp dẫn của tiền so với chính mình thực sự lớn hơn rất nhiều rồi!

"Keng!" Ngay trong lúc Thường nhạc đang mải mê suy nghĩ thì cửa đã được mở ra.

Khi Thường Nhạc nhìn thấy Băng Tuyết ở cái nhìn đầu tiên, hắn liền cảm nhận được người này đã ở trong cả đống tiền, Băng Tuyết cả người từ trên xuống dưới đâu cũng ánh lên sắc của những món đồ châu báu.

Băng Tuyết cũng chú ý đến Thường Nhạc ngay từ lần đầu tiên, nhưng thần sắc của cô ta lại không hề thay đổi. Lúc chân trước của Thường Nhạc vừa bước vào trong sân, trong tim tự nhiên dâng lên một loại cảm xúc kì lạ!
Dường như bốn phía xung quanh có hàng chục con mắt đang nhìn hắn vậy, đặc biệt là Băng Tuyết, Thường Nhạc nghĩ tới tình huống lúc nãy, trong kí ức của Thường Nhạc, bất luận là ai đi chăng nữa ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, đều không nhịn nổi mà nhìn thêm vài lần nữa, con gái lại càng không cần nói, Băng Tuyết tuy đẹp nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ coi thường hắn.

Tại sao có thể như vậy?

Băng Tuyết không ngờ trong khoảng thời gian ngắn đến vậy lại có thể làm tầm mắt từ trên người mình chuyển dịch, nguyên nhân có thể chỉ có một: cô ta đã gặp qua Thường Nhạc rồi!

Nhưng trong ấn tượng của Thường Nhạc thì tuyệt đối chưa hề gặp Băng Tuyết, dựa vào cách trang điểm này của Băng Tuyết, nếu đã gặp cô ta rồi thì tuyệt đối sẽ để lại một ấn tượng rất sâu đậm.

- Ha ha, anh làm sao vậy? Trong lúc Thường nhạc đang suy nghĩ, thì Băng Tuyết bỗng dùng bàn tay nhỏ trắng như tuyết huơ huơ trước mặt hắn ta, thản nhiên cười mà hỏi rằng.

- Tôi đang nghĩ nhà của Băng Tuyết lớn như vậy tại sao ngay cả một người hầu cũng không có chứ? Thường Nhạc cố ý hoặc vô tình hỏi.

- Tôi không thích tiêu tiền vào việc thuê người hầu. Băng Tuyết cười ngọt ngào rồi nói.

- Nhưng tại sao trong nhà lại nhiều ánh mắt đến vậy?
Lần này sắc mặt của Thường Lạc đã thay đổi hoàn toàn rồi, hắn đã cảm nhận rất rõ ràng thấy có loại sát khí vô hình đã ép sát hắn, cũng làm cho hắn không thoải mái.

- Không còn cách nào khác, nếu người ta đã trả tiền cho tôi, thì dù nhét đầy người trong nhà tôi cũng không phản đối! Băng Tuyết làm như không có chuyện gì, hai tay nhẹ nhàng vừa vuốt vừa nói.

Dự cảm của Thường Nhạc cuối cùng đã thành sự thật!

Lúc này từ chỗ nấp bí mật ở bên cạnh đã xuất hiện vài chục người, trong số đó có một người chính là Sở Thiên Hạo, mà đứng cạnh Sở Thiên Hạo chính là cao thủ mà ông ta đã chuẩn bị kĩ càng, xem ra bọn chúng vì muốn đối phó với Thường Nhạc mà đã không tiếc hao phí số tiền lớn.
- Ông là cái thứ gì hả? Thường Nhạc đối với Sở Thiên Hạo cũng không có nhiều ấn tượng. Đầu lông mày của hắn nhíu lại.

- Tao là Sở Thiên Hạo, không phải là thứ gì!

Sở Thiên Hạo lạnh lùng nhìn Thường Nhạc, ông ta không tin Thường Nhạc có thể chắp cánh mà bay ra khỏi đây.

Băng Tuyết làm như không nhìn thấy bọn họ, chỉ thấy cô ta khẽ bịt miệng, nói nhỏ: - Bây giờ đã không còn việc gì nữa rồi, thế thì tôi phải đi ngủ tiếp đây, nhớ là số tiền còn lại phải trả hết đấy nhé!

- Băng Tuyết tiểu thư, tôi sẵn lòng cho cô thêm một triệu đô la, để cô giúp chúng tôi đối phó Thường Nhạc, thế nào? Sở Thiên Hạo nhìn vẻ mặt hết sức tỉnh táo của Thường Nhạc nói.
Bình Luận (0)
Comment