Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 353

Nhìn người đàn ông anh tuấn tà dị trước mắt, thân thể Băng Tuyết run lên từng đợt, người kia quả thực biến thái, siêu cấp biến thái, so sánh với đối phương mình không khác gì con tép.

Toàn thân Thường Nhạc tràn đầy hơi thở làm cho người khác phải sợ hãi, một vài người được gọi là cao thủ kia trong mắt Thường Nhạc còn chưa đủ nhét kẽ răng.

Trong lòng Băng Tuyết đang không ngừng lẩm bẩm: - Hắn ta sẽ không thật sự giết mình chứ? Quả thật bộ dáng khi Thường Nhạc nổi giận đã làm đáy lòng Băng Tuyết rung động rất lớn.

Bước chân Thường Nhạc càng lúc càng gần, Băng Tuyết cũng cảm giác trái tim mình ngày càng đập nhanh hơn, cô có loại cảm giác tử thần đang đi về phía mìnhChẳng lẽ mình thật sự phải chết sao? Nhưng mình còn rất nhiều tiền chưa kịp tiêu!

- Tôi đẹp trai không?

Thường Nhạc dừng bước chân, trên mặt lộ ra một nụ cười tà.

- ???

Trên trán Băng Tuyết hiện lên một dấu hỏi to đùng, cô giật mình nói: - Anh anh không giết tôi sao?

- Chuyện đó cần thiết lắm sao? Thường Nhạc híp mắt lại.
- Lấy Vô Nhai, Vô Mộng, Đệ Nhị Mộng, Bảo Ngọc làm tiên phong, tổ Ảnh làm hậu vệ, tăng tốc tiến lên! Lạc Phong vừa mới truyền đạt mệnh lệnh, bóng dáng của cậu ta giống như âm hồn trong bóng đêm, lướt qua trước mắt mọi người.

Đi theo phía sau Lạc Phong, Lãng Mạn buồn bực lắc đầu, chính mình tốt xấu cũng là nhân vật trâu bò, sao lại bắt mình đi đối phó với kẻ địch đã chạy trốn, giết cũng không cho giết là sao?

Lúc này thành viên trong tổ chức sát thủ thế giới tại nước Mỹ đã loạn thành một đoàn, thành viên vòng ngoài trong thời gian ngắn ngủi đã mất đi âm thanh.

- Giết sạch cho tôi! Thời điểm Lạc Phong liều mạng lao người về phía đám thành viên sát thủ kia, hai tay cậu ta hơi uốn éo, hai đạo khí tức sắc bén màu đen nhanh chóng đánh về đám người phía trước.

- Binh.!

Đám sát thủ thành viên này ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có đã bị giết chết.

- Cái gì? Có người lại dám tấn công tổng bộ thứ hai của chúng ta sao? Thời điểm người trẻ tuổi nghe thủ hạ báo cáo thì sắc mặt y khẽ biến đổi, lão già đang nằm bên cạnh nhắm mặt nghỉ ngơi khi nghe được câu này thì hai mắt trợn trừng, bạo phát ra sát khí kinh người.

- Bọn chúng đã tấn công đến đại sảnh!
Ngay khi người trẻ tuổi đang muốn đứng dậy thì thủ hạ nói lên một câu cuối cùng khiến cho thân hình y khẽ run rẩy.

Quá nhanh, thật sự là quá nhanh!

Thật không ngờ bên này vừa mới báo cáo phát hiện kẻ thù. Đối phương đã tiến công đến trong đại sảnh. Chẳng lẽ bọn họ biết bay sao? Đương nhiên, hiện tại đã không còn thời gian cho người trẻ tuổi suy xét nguyên nhân tại sao?

Lạc Phong nhìn từng đám sát thủ bị thành viên tổ Ảnh giết chết, khóe miệng cậu ta lộ ra nụ cười châm chọc. Quả thật, đám được gọi là cao thủ này dưới tình huống không có thủ lĩnh căn bản không làm nên bất cứ uy lực gì đáng nói!

Quan trọng hơn là bọn chúng đã mất đi lòng tin!
Trời sinh sát thủ đã sinh tồn trong bóng đêm, một khi bị bại lộ dưới ánh mặt trời, sát khí của bọn chúng sẽ bị yếu đi rất nhiều, mà sát thủ một khi mất đi sát khí, lúc đó đã không còn được gọi là sát thủ chân chính nữa.

Bước chân Lạc Phong vừa vặn dừng lại trong chớp mắt, bởi vì cậu ta đã bị hấp dẫn bởi một bóng hình xinh đẹp.

Hơi mười người thành viên trong tổ Ảnh lại bị ngăn cản bởi một bóng hình xinh đẹp, từ đó có thể nhận ra đối phương có thực lực mạnh mẽ cỡ nào, mà Lạc Phong tìm chính là người như vậy.

- Để tôi!

Người còn chưa tới trước mặt, âm thanh của Lạc Phong đã truyền tới.
Người trong tổ Ảnh nghe được âm thanh của Lạc Phong, bọn họ lập tức lắc mình sang một bên tiếp tục giết chết những sát thủ khác, mà cô gái kia vừa muốn đi lên ngăn cản thì một bàn tay rắn chắc màu đen đã xuất hiện trước mặt cô ta.

- Anh anh là ai? Đợi đến khi thân hình anh tuấn phóng khoáng xuất hiện trước mặt Huyễn Vũ, thân hình cô mới hơi chân động, giọng điệu mang theo ba phần hoảng sợ nói.

- Tôi chính là Thường Nhạc, lão đại của Ảnh! Sắc mặt Lạc Phong không chút nào biến hóa. Thời khắc quả đấm của cậu ta bị Huyễn Vũ ngăn cản, một luồng khí lưu mãnh mẽ hơn nữa tiếp tục phát ra.

Lạc Phong nhờ vào ưu thế tâm lý đối phương đang kinh hồn bạt vía, cho nên công kích của cậu ta hoàn toàn không lưu lại cho mình không gian phòng ngự, đây cũng chính là cái gọi: Tấn công là phương pháp phòng thủ tốt nhất!

- Vũ! Sắc mặt Huyễn Vũ thoáng biến đổi, ngay tại thời khắc cô ta lùi về phía sau một bước, một đoàn sương mù mơ hồ đã tấn công về phía Lạc Phong.

- Vật gì vậy? Lạc Phong ngẩn người, cũng chính tại lúc này cậu ta đã hít phải một ít sương mù, trong đầu có đôi chút chóang váng.

- Mê ảo vũ! Sắc mặt Lạc Phong không khỏi biến đổi, không nghĩ tới đối phương còn có tuyệt kĩ chiết trung.
- Giết! Trên mặt Lạc Phong chợt lóe sát khí rồi biến mất, thân ảnh của cậu ta ngay khi âm thanh vang lên cũng đã biến mất trước mặt Huyễn Vũ.

Huyễn Vũ nhìn thấy Lạc Phong sau khi hít phải mê ảo vũ mà không có bất cứ chuyện gì, tâm thần cô ta không khỏi hoảng sợ, đáng tiếc, làm cho cô không ngờ nhất là thân hình Lạc Phong đã biến mất ngay trước mắt mình.

- Đằng sau!

Một loại trực giác có được do trời sinh luyện võ hiện lên, thân hình Huyễn Vũ nhanh chóng quay về phía sau, chẳng qua ngay khi thân thể cô ta cách mặt đất một đoạn, một cỗ khí lưu vô cùng cường đại đã lao tới bộ vị trái tim của cô.
- Oanh-------

Ban đầu, đám người đánh nhau bốn phía chỉ nghe được một tiếng nổ vang lên thật lớn, sau đó một bóng người nhanh như chớp bắn ra ngoài.

- Huyễn Vũ. Nhưng vào lúc này một thanh âm tràn đầy tức giận vang lên, lão già vừa mới từ hậu viên chạy tới đúng lúc nhìn thấy tình cảnh Lạc Phong hủy diệt Huyễn Vũ.

Huyễn Vũ có được mê ảo vũ, nhưng công phu mạnh nhất của cô ta lại là chạy trốn, chẳng qua thật không ngờ cô ta lại chết dưới tay Lạc Phong, lão già không tự chủ dâng lên một loại cảm giác thỏ chết cáo thương.
Một cái bóng hư ảo ngay tại thời điểm Thường Nhạc và Băng Tuyết đi ra cửa, đã từ bên cạnh tấn công về phía Thường Nhạc.

Sở Phi Dương, một người thuộc thể loại cường nhân bán kim loại.

Khi lần đầu tiên gã nhìn thấy Thường Nhạc, thân thể của gã trong nháy mắt bạo phát ra sát khí kinh người, giống như gã có rất nhiều thù hận với Thường Nhạc vậy, nếu không phải Thường Nhạc hắn tuyệt đối sẽ không biến thành loại người máy không có tình cảm như ngày hôm nay.

Thân hình Thường Nhạc cũng không dừng lại, tốc độ của cái bóng rất nhanh nhưng vẫn không khiến cho sắc mặt Thường Nhạc có chút thay đổi, ngay tại thời khắc cái bóng sắp tới bên người Thường Nhạc, thân hình Thường Nhạc đột nhiên vặn vẹo thành một góc độ người thường không thể làm đươc, nắm tay mang theo lực lượng sung mãn bá đạo nhanh chóng đánh ra ngoài.

- Cường hóa!

Thân hình Sở Phi Dương trong quá trình cường hóa bắt đầu nhanh chóng bành trướng.

- Binh.. Một tiếng vang thật lớn như muốn làm cả mặt đất phải rung động, một loại đau đớn cực lớn từ nắm tay truyền đến toàn thân Thường Nhạc, khóe miệng Sở Phi Dương lộ ra nụ cười vô cùng đắc ý!

Thường Nhạc thật không ngờ thân thể đối phương lại cứng rắn mạnh mẽ đến tình trạng như thế, lực lượng mạnh mẽ của chính mình chẳng những bị đối phương phản kích trở về. Hơn nữa cũng có một cỗ lực lượng vô cùng âm nhu thông qua phản lực tiến thẳng vào bộ vị trái tim của mình.

- Thoải mái chứ! Dường như nhìn ra Thường Nhạc đang đau đớn, bóng dáng Sở Phi Dương ở giữa không trung hơi lay động một chút. Khí tức cường hoành kia lại một lần nữa tấn công về phía Thường Nhạc.

Lần này Thường Nhạc cũng không có mắc mưu, bước chân hắn đang không ngừng biến hóa, giống như hắn đang ngao du trên đám mây ngoài trời cao, bất kể Sở Phi Dương dùng chiêu thức sắc bén thế nào, gã thủy chung không thể đánh trúng được thân hình Thường Nhạc.

- Ha ha, thật không nghĩ tới lời đồn lại sai bét, không ngờ Thường Nhạc cũng chỉ là một tên nhát gan mà thôi! Sở Phi Dương thấy Thường Nhạc chỉ biết né tránh. Gã cực kì tức giận cười hô hố nói.

- Có thật không? Đây là âm thanh của Thường Nhạc, rất đột ngột cũng rất độc ác, ngay tại thời điểm lời nói của Sở Phi Dương vừa mới tan biến, bóng dáng Thường Nhạc đã đến phía sau gã.

Tâm thần Sở Phi Dương đột nhiên dựng đứng lên, chẳng qua nghĩ đến độ mạnh yếu khi thân thể mình đã được cường hóa, tâm thần cũng hơi bình tĩnh lại, gã dường như muốn dùng chính thân hình mạnh mẽ của mình để làm cho sức mạnh đối phương phản kích ngược lại.

Ai cũng không nghĩ đến ngay tại thời khắc nắm tay Thường Nhạc sắp đánh trúng thân thể Sở Phi Dương, không ngờ nắm tay lại biến thành phi đao. Phi đao sáng như tuyết dưới ánh mặt trời đang không ngừng gầm rú điên cuồng, mũi đao kia, thân đao hoàn mỹ kia, cùng với độ cong không có bất kì thiếu hụt nào.

Thân thể Sở Phi Dương mặc dù toàn bộ đều do kim loại chế tác thành, nhưng gã vẫn cảm nhận được tử vong đang đến, gã muốn lui về phía sau, liều mạng lui về phía sau, đáng tiếc ngay khi cước bộ của gã muốn chuyển sang bên cạnh một mét, ánh mắt gã đã phát hiện ra thân thể và đầu đã chia lìa.

Quá nhanh, nhanh đến mức làm cho người ta chết đi mà vẫn không có chút đau đớn nào!

Thường Nhạc nở nụ cười tà, nếu không phải vì chính mình phát hiện Sở Phi Dương có dấu hiệu dời cơ thể đi chỗ khác, đầu và thân thể sợ rằng không thể ăn khớp như vậy, tin chắc nếu muốn giải quyết quái vật nửa người nửa máy trước mắt thật đúng không phải chuyện dễ dàng.

- Hừ, còn muốn chạy! Lúc này chiến trường trên cơ bản đã nằm trong tay Lạc Phong, tuy nhiên Lãng Mạn lại trông thấy một cái bóng không ngừng di chuyển ra bên ngoài.

Nhìn bóng dáng đang di chuyển càng ngày càng nhanh kia, Lãng Mạn hưng phấn kêu lên, chính mình cần đùa giỡn một phen mới được, như vậy mới bõ công cho chuyến đi lần này, từ ngàn dặm xa xôi đi đến nước Mĩ a!

Lãng Mạn hiểu rõ được một đạo lý: cao thủ bình thường quá nhiều, phất tay một cái sẽ có ngàn vạn, nhưng cao thủ nhất lưu giết một sẽ giởm bớt một, thực lực đối phương sẽ theo đó yếu đi một tầng. Cho nên người trước mắt kia nhất định phải chết!

Người trẻ tuổi cũng cảm nhận đc hơi thở của Lãng Mạn đang truy kích mình, y vội vàng tăng nhanh cước bộ!

- Hừ, Lãng Mạn chi bộ! Mắt nhìn đối phương sắp biến mất ở trong tầm mắt mình, bên khóe miệng Lãng Mạn lộ ra một nụ cười châm chọc, thân hình ngay tại thời khắc cất tiếng liền biến mất.

Lưu lại không ngờ chỉ là ảo ảnh gợn sóng, làm cho người ta có loại cảm giác không thể nắm bắt.
- Cục cưng, màyi còn muốn chạy đi đâu! Một âm thanh lạnh lẽo vang lên, xuất hiện là một khuôn mặt tà ác, đối phương thật không ngờ ở chỗ này vẫn còn có cao thủ trông coi, cũng trong nháy mắt chặn trước mặt mình.

Trong mắt người trẻ tuổi tràn đầy tuyệt vọng: - Vì sao? Vì sao tốc độ của mày lại nhanh như vậy?

Lãng Mạn không có trả lời y, đối với một người chết, Lãng Mạn cho tới bây giờ không có khái niệm phải giải thích. Công kích của Lãng Mạn, tràn đầy mùi vị lãng mạn, nắm tay chậm rãi đặt ở trước ngực.

Người trẻ tuổi tuy rằng là lần đầu giao thủ với Lãng Mạn, nhưng y lại cảm giác mình không có chút nào nắm chắc, nhưng y nhất định phải đánh cược, trong thời gian ngắn nhất giết chết đối thủ, hoặc là bỏ trốn.

Ngay tại thời khắc quyền của Lãng Mạn sắp tiếp xúc với thân thể người trẻ tuổi, một loại cảm giác bất an từ đáy lòng Lãng Mạn truyền tới.

Tại sao lại có cảm giác như vậy?

Tâm thần Lãng Mạn hơi động một chút, thân hình nhờ vào trực giác nhanh chóng quay tròn 180 độ!

- Ha ha, tất cả đều đã muộn!

Ngay tại thời khắc Lãng Mạn xoay tròn. Trên mặt người trẻ tuổi lộ ra nụ cười hưng phấn mà tàn nhẫn, một đoàn ánh sáng từ trong cơ thể người trẻ tuổi bạo phát ra.
- Oanh

Tự nổ. Thật không ngờ người trẻ tuổi lại lựa chọn phương pháp tự bạo, hỗn hợp chân khí mang theo khí tức sắc bén đánh tới phía Lãng Mạn. Bức tường phòng ngự bằng chân khí mà Lãng Mạn tạo ra dưới khí tức cường đại của người trẻ tuổi lập tức vỡ vụn.

Người trẻ tuổi tự nổ đã bộc lộ năng lượng siêu việt hơn xa bản thân hắn, chân khí của Lãng Mạn không ngờ dưới sự ứng phó không kịp đã không thể chống đỡ.

Chính khi đoàn thực khí kia sắp tiến vào bộ vị trái tim của Lãng Mạn thì một đạo khí tức hơi yếu chặn đầu va chạm với đoàn thực khí.

- Cái gì!
Bỗng lúc đó, thần sắc người trẻ tuổi hơi đổi, chỉ thấy bốn phía không ngờ toàn là màu đỏ động lòng người, màu đỏ kia giống như máu, máu tanh, làm cho người ta có loại cảm giác cực kì chói mắt.

- A!

Người trẻ tuổi bỗng nhiên kêu lên thảm thiết, màu đỏ kia không ngờ trực tiếp đâm vào trong mắt y, dưới tình trạng con mắt đau đớn, người trẻ tuổi không ngừng kêu gào.

Công kích của Đệ Nhị Mông cũng rất mau chóng, từ khi Thường Nhạc bị tập kích làm cho mất trí nhớ. Tra ra được hung thủ chính là tổ Sát thủ, trong lòng cô âm thầm quyết định, nhất định phải tiêu diệt cho bằng đc tổ chức này.

- Người đầu tiên tiến vào sẽ phải trả giá thật lớn!
Một thanh âm ôn hòa vang lên trong hư không, Đệ Nhị Mộng cảm thấy bốn phía dường như xuất hiện bốn cỗ khí tức kỳ quái, cái loại khí tức này làm cho người ta rất không chắc chắn.

Bốn cái bóng giống như quỷ mị đột nhiên từ bốn phương tám hướng tấn công về phía Đệ Nhị Mộng.

- Hừ, muốn chết!

Đã biết được thực lực đối phương yếu hơn mình một cấp bậc, khóe miệng động lòng người của Đệ Nhị Mộng lộ ra một nụ cười châm chọc.

- Biến ảo!
Ngay tại khi bốn người sắp đến trước mặt Đệ Nhị Mộng, bóng dáng bốn người bọn hộ đột nhiên lóe lên rồi giống như những đám mây trôi nổi trên bầu trời, làm cho người ta có cảm giác không thể nắm chắc.

- Phá. Đệ Nhị Mộng vốn có thân rồng nên không phải e dè những công kích kia, một đôi nắm tay linh hoạt tràn đầy lực lượng của cô trực tiếp đánh về phía bốn người.

- Cái gì

Khi khí tức cường hoành dường như đánh tới, sắc mặt Đệ Nhị Mộng hơi đổi, bốn thân hình di chuyển cấp tốc không ngờ biến thành hư vô mờ mịt. Bất kể cô cảm giác như nào, đều không cảm nhận dc phương vị thực sự của bọn họ.
Lúc đầu còn thấy rõ bóng dáng của bốn người, nhưng đến cuối cùng, chỉ có thể thấy một đường nhỏ màu đen tuyền đang không ngừng di chuyển xoay quanh than thể!

- Khí lưu!

Đệ Nhị Mộng cảm thấy vô số dòng khí đang đánh về phía mình. Và khiến bốn người cực kỳ khiếp sợ chính là thân hình Đệ Nhị Mộng không ngờ không hề di chuyển, dường như muốn dung thân thể mình để chịu đựng sức mạnh của bốn người.

- Long quyền!

Ngay khi thân hình bốn người hơi dừng lại, cánh tay Đệ Nhị Mộng đột nhiên ôm tới, một nắm tay lóe sang hệt như tia chớp phá vỡ toàn bộ đại sảnh.
- Oanh!

Đệ Nhị Mộng hơi lùi về sau ba bước, mà bốn người vốn vây chặt xung quanh cô cũng phân tán ra, nhìn tình cảnh của bốn người, Đệ Nhị Mộng không tự chủ được run lên.

Sắc mặt bọn họ không ngờ không có chút biến hóa, dường như sức mạnh vừa rồi của Đệ Nhị Mộng chỉ gãi ngứa cho họ. Đệ Nhị Mộng đã dùng hết chiêu thức mạnh của mình, nhưng không ngờ lại không gây ra chút ảnh hưởng đến đối phương.

Lúc này, bốn người kia tuy sắc mặt không chút thay đổi, nhưng long bọn họ lại vô cùng rung động. Bọn họ thật không ngờ người thiếu nữ trước mắt này lại đánh tan trận thế của bốn người bọn họ.

Loại khí phách khôn cùng này, hiện tại có thể không có lợi cho bọn họ, nhưng nó lại dần dần trưởng thành cùng người thiếu nữ này, bọn họ liệu còn có thể ngăn cản không?

- Kết hợp lại!

Ngay lúc Đệ Nhị Mộng khiếp sợ, giữa hai tay bốn người lại phát ra ánh sáng chói mắt, bốn cái đầu giống như cự long mang theo linh hoạt vọt bay lên trời, lấy thế công sắc bén tấn công về phía Đệ Nhị Mộng.

- Móa, các người ăn hiếp người quá đáng đó!

Thanh âm vô cùng ngọt ngào của Bảo Ngọc truyền tới.

- Phanh!
Bốn người từng bị Bảo Ngọc phá vỡ, Đệ Nhị Mộng lại đập vỡ hai trong số bốn người bọn họ, lúc này Bảo Ngọc lại hung phấn lao tới nghênh đón hai người khác.

- Tổ Sát thủ!

Nhìn tấm biển của tổ Sát thủ, vẻ mặt Lạc Phong trở nên âm trầm: - Muốn trách thì hãy tự trách mình đắc tội phải người không nên đắc tội.

- Lão đại, đây là thư khiêu chiến Thái tử Hắc Ám cho người đưa tới! Khi Thường Nhạc quay lại Điểm G, Tiểu Bảo đi từ từ về phía Thường Nhạc, từ trong túi móc ra một phong thư màu đỏ.
- Thái tử Hắc Ám?

Thường Nhạc khẽ nhíu mày, mình chưa từng nghe qua tên của người này, nhưng bây giờ nghe tới, ngược lại thấy không tệ lắm, ít nhất cũng được, rất thuận miệng!

- Mình nhận!

Mặt Thường Nhạc hiện ra nụ cười nhạt, nụ cười này trong khoảng thời gian ngắn căn bản khiến người khác không thể cân nhắc. Tiểu Bảo nghe được câu nói này, ánh mắt hơi nhếch lên, nhanh chóng nhét chiến thư vào túi.

Sau đó cười hì hì nói: - Lão đại, Tiểu Bảo cá anh thắng, anh không muốn ăn bánh bao cũng phải tranh giành chút tiếng tăm nhé!
- Con bé xấu xí chết tiệt!

Thường Nhạc có một loại kích động muốn đánh Tiểu Bảo Nghe được lời nói của Tiểu Bảo, sao giống như mình biến thành tiểu đệ, còn cô bé biến thành lão đại?

Đương nhiên, tâm tư của Thường Nhạc tập trung chủ yếu lên người Thái tử Hắc Ám, Thái tử Hắc Ám này đến tột cùng là cái dạng gì? Sao mình chưa từng nghe nói qua?

- Thôi đi, thuyền đến cầu tự nhiên sẽ đi thẳng! Trên mặt Thường Nhạc là nụ cười tà mị, nội lực trong thân thể mình sau khi bị mở ra, đang tìm đối thủ xung quanh thì tự nhiên có người chủ động tìm tới cửa để mình thỏa thích một trận, ngu gì mà từ chối chứ!

- Lão đại, không sợ việc lớn, chỉ sợ việc xảy ra bất ngờ. Nếu như anh đột nhiên xong đời ha ha có lời trăn trối nào muốn nhắn nhủ với Tiểu Bảo
Bình Luận (0)
Comment