Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 357

Yên tâm, mấy ngày nữa Cao Tiếu và Huyết Hổ ở bên kia sẽ tung ra hai quyền, chúng ta sẽ nhanh chóng tấn công Tam Giác Vàng, đến lúc đó sẽ đòi lại toàn bộ tổn thất.
Thường Nhạc đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ kiên định.

- Ha ha, lão đại, gần đây Tiểu Bảo thấy chán quá!

Khi Thường Nhạc và Như Vân còn đang đôi co, thanh âm uể oải không chút phấn chấn của Tiểu Bảo đột ngột vang lên.

- Tiểu Bảo làm sao vậy?

Nhìn thấy bộ dạng như vậy của Tiểu Bảo, Thường Nhạc có chút đau lòng, thần thái của tiểu tham tiền này không giống đang giả vờ.

- Tiểu Bảo nhớ nhà, Tiểu Bảo rất không vui!

Tiểu Bảo bĩu môi, cái miệng đang cong lên đó tuyệt đối có thể treo thêm một chai dầu.

- Đổ mồ hôi!

Thường Nhạc đã từng thấy đám đàn em oán giận mà không chịu đi chiến đấu, thấy Tiểu Bảo chê ít tiền, hầu như tình huống nào cũng đã từng thấy, nhưng tình huống đàn em nhớ nhà thật đúng là lần đầu tiên thấy.

- Vậy phải làm sao?

Thường Nhạc nắm tay lại, bất đắc dĩ nhún vai!

Nhìn bộ dạng bây giờ của Thường Nhạc, Như Vân không khỏi bật cười, sự bực bội vừa nãy không ngờ lại mất sạch
- Hẳn là anh nên mang cô bé ra ngoài giải sầu, như vậy sẽ tốt hơn.

- Uhm, Tiểu Bảo muốn ra ngoài giải sầu!

Tiểu Bảo nghe thấy mấy câu nói đó, ánh mắt sáng ngời, hưng phấn nói.

- Haizz, vậy được rồi, chúng ta tới câu lạc bộ giải trí ở Hàng Châu!
Thường Nhạc cũng hiểu rõ tính tình của Tiểu Bảo, lại nói bây giờ hắn cũng không có việc gì, cho nên cũng dứt khoát đồng ý.

Câu lạc bộ giải trí ở Hàng Châu nằm ở trung tâm Hàng Châu, chỗ đó hoàn toàn ở thế trung lập, bất luận sức mạnh của bang phái và tổ chức nào cũng không thể xâm nhập. Đương nhiên, điểm này có quan hệ rất lớn với sức mạnh tập trung của chính phủ.

Khi Tiểu Bảo và Linh Nhi cùng với Như Vân từ trong xe bước ra, bốn phía lập tức vang lên tiếng ca ngợi thán phục đầy ngạc nhiên.

Vẻ đẹp của Như Vân thuộc loại sự kết hợp tự nhiên, bất kể bộ phận nào trên người, thậm chí mỗi động tác của cô đều có một loại xinh đẹp động lòng người, một sự kết hợp hoàn mỹ, giống như đã tiếp nhận toàn bộ sự tuyệt vời trên thế gian này.

Đương nhiên, vẻ đẹp hoàn mỹ động lòng người của Như Vân khác với sự xinh đẹp của Tiểu Bảo và Linh Nhi, vẻ đẹp của các cô là sự nhẹ nhàng lại có chút nghịch ngợm ở bên trong, khiến cho người ta có cảm giác thanh mát tới tận xương tủy.

Lúc đầu Như Vân còn có chút không quen với ánh mắt trắng trọn của mọi người, nhưng đã gặp nhiều rồi, nên cũng đành thích ứng, hơn nữa hệ thống quản lý của câu lạc bộ giải trí khá hoàn thiện. Những người đó cũng không thể bám theo bọn họ.

- Lão đại, em muốn chơi trò lượn trên không!

Khi đám Thường Nhạc vừa tiến vào trung tâm câu lạc bộ giải trí, Tiểu Bảo đột nhiên hô lên.

- Choáng!

Thường Nhạc cảm thấy đau đầu, loại trò chơi trước mắt này đều là trò của đám trẻ con ba bốn tuổi, không ngờ Tiểu Bảo lại chặn ngang một bước.

- Được rồi, có điều anh đi chơi tàu lượn siêu tốc.
Thường Nhạc nhìn nước mắt trong suốt đột nhiên xuất hiện trong mắt Tiểu Bảo, hắn không thể không gật đầu nói.

- Tuyệt vời!

Tiểu Bảo thấy Thường Nhạc gật đầu. Cô hào hứng đi giày lướt vào, thân hình xinh đẹp như ảo mộng, bay lững lờ trên bầu trời xanh biếc.

- Hay quá!
Ai cũng không ngờ tới trong nháy mắt khi Tiểu Bảo hô lên, một tiếng hoan hô tuyệt vời cũng vang lên tương ứng.

Khi thân hình của Tiểu Bảo vừa mới bay lên không trung, một thân hình tuyệt vời đột nhiên xuất hiện. Hai người bọn họ bay cao hơn tất cả những đứa trẻ khác, nhưng phương hướng của các cô lại vừa vặn ngược nhau.

- A!

- Ầm!

Dựa vào tiếng kêu kinh sợ của hai cô gái, Tiểu Bảo và cô bé kia không hẹn mà cùng ngã nhào xuống đất.

- Thật là một cô gái đáng yêu nha!

Khi dung mạo của cô gái kia hoàn toàn hiện ra trước mắt Thường Nhạc, Thường Nhạc bất giác than thầm, cô bé trước mắt này, thoạt nhìn chỉ mới có mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt ngọt ngào, hai tay trắng nõn, đôi mắt đen láy xinh đẹp như mơ tùy ý thể hiện bản thân.

- Tiểu thư, cô không sao chứ!

Khi Linh Nhi đỡ Tiểu Bảo từ dưới đất lên, bên phía cô bé đáng yêu kia cũng xuất hiện hai người già, trên mặt bọn họ lộ ra thần sắc vô cùng thân thiết.

- Oa, oa, tàu lượn của tôi hỏng rồi, mấy người phải giáo huấn con bé kia!
Thật không ngờ cô bé đáng yêu như vậy lại sớm nắng chiều mưa, nước mắt không ngờ lại xuất hiện trong đôi mắt xinh đẹp, ngón tay nhỏ trắng nõn của người Tây Âu chỉ về phía Tiểu Bảo cũng đang rất tức giận.

- Hừ, cô mới là con bé ấy!

Vốn dĩ Tiểu Bảo đã đang phát hỏa rồi, lại nghe thấy câu nói kia khiến cô càng tức giận hơn.

- Được, để ông lão đây đi giáo huấn cái con bé không biết đạo lý kia một chút!
Khi Tiểu Bảo vừa dứt lời, một ông lão vốn đang đỡ cô bé sắc mặt lạnh băng đi về phía Tiểu Bảo.

Kỳ thật, khi hai người già kia vừa xuất hiện đã khiến Thường Nhạc chú ý tới, sự xuất hiện của bọn họ không phát ra bất cứ dấu hiệu nào, giống như từ trên trời xuống vậy, kỳ lạ hơn là nét mặt của hai người họ.

Trong đó có một ông lão gương mặt ngàn năm băng giá không đổi, một người khác lại lộ ra nụ cười hiền lành, ông lão có gương mặt lạnh băng đi về phía Tiểu Bảo, chỉ còn cách Tiểu Bảo chừng 10m, ông cảm thấy trước mắt hơi tối lại, Thường Nhạc đã vượt lên đứng giữa bọn họ.

- Cậu là ai?
Thân hình ông lão chấn động, trong giọng nói có chút lạnh lẽo.

- Thường Nhạc!

Một ông lão khác đang đỡ cô bé đáng yêu kia nghe thấy Thường Nhạc nói như vậy, bèn từ từ đi về phía hắn.

- Thiên hạ đồn đại Thường Nhạc là đệ nhất cao thủ trong đám thiếu niên đương thời, bây giờ lão phu cũng muốn lãnh giáo một chút!
Ông lão với gương mặt lạnh băng lui về phía sau hai bước, lúc đó ông lão với gương mặt tươi cười bước tới đứng cùng một chỗ.

Haizz, phiền toái đến rồi đây, muốn tránh cũng không tránh được, Thường Nhạc lẳng lặng tập trung toàn bộ khí tức vào một điểm, lúc này những người khác trong câu lạc bộ giải trí cũng không chú ý tới tình huống khác thường ở bên này.

Cũng trong khoảnh khắc Thường Nhạc hơi ngưng lại, hai dòng khí như hai bóng dáng không thể nhìn rõ nhanh chóng phóng thẳng về phía hắn.

- Dòng khí thật là mãnh liệt!
Khi hai dòng khí một nóng một lạnh va chạm với khí tức của Thường Nhạc, Thường Nhạc không kìm nổi kinh sợ mà thầm than.

Hai dòng khí kia không ngờ lại giống như ma quỷ ẩn trong thân ảnh, khí tức mà Thường Nhạc tỏa ra gần như chỉ có thể chống cự được một loại, còn loại kia gần như là một loại cực đoan.

Nếu hai dòng khí bất đồng này chỉ là sức mạnh chồng lên nhau, Thường Nhạc tin rằng chắc chắn có thể đánh bại hai người bọn họ, nhưng hai khí tức trước mắt lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của Thường Nhạc.

Hai người phối hợp với nhau gần như đạt tới sự hoàn mỹ.

- Giết!

Khi Thường Nhạc lui về phía sau chừng nửa bước, trong đám người đột nhiên xuất hiện hai bóng dáng như từ cõi mộng, một người tay cầm bảo kiếm xưa cũ, nhưng tốc độ tuyệt đối còn nhanh khoảng gấp đôi một viên đạn, mũi kiếm trực tiếp chĩa vào mi tâm của Thường Nhạc, khí tức lạnh lẽo kia khiến thân hình Thường Nhạc bất giác run lên.

Một người khác không ngờ lại dùng chân, hai chân điên cuồng xoay tròn chặn đứng tất cả đường lui của Thường Nhạc, hai người cũng thật khéo tính toán, sự kết hợp khéo léo của hai người có thể xem như một sát thủ hoàn mỹ!

Ông lão mặt lạnh vốn dĩ định chuẩn bị tấn công một lần nữa cùng ông lão mặt cười, cả hai người cùng bất giác sững người, bọn họ thật không ngờ ngoài mình ra còn có người muốn đối phó với Thường Nhạc.

Có điều sự do dự của họ cũng chỉ trong khoảnh khắc, trong thời gian ngắn ngủi hai người lại một lần nữa tấn công.

- Hừ, bốn đánh một thật không đáng mặt anh hùng!
Khi bốn người cùng tấn công Thường Nhạc, một giọng nói lạnh lùng vang lên giữa đám đông.

Nhưng Thường Nhạc cũng không có hứng chú ý tới người bên cạnh, bốn luồng khí mãnh liệt gần như muốn biến hắn thành thịt nát xương tan.

- Ầm!
Khí tức mãnh liệt gần như tấn công Thường Nhạc từ bốn phía, tạo thành một vòng xoáy sâu không đáy.

Ở bên cạnh Thường Nhạc, không biết từ lúc nào đã có thêm hai người, người trẻ tuổi hai tay liên tiếp cùng tới, một chính một phụ, vô cùng quỷ dị, hai người bọn họ liên thủ lại đánh cho hai sát thủ kia liên tiếp lui về phía sau.

Đặc biệt là công kích của bọn họ, công kích đó dường như không trải qua bất kỳ suy nghĩ nào, động tác nhất tề làm người ta sợ hãi.

- Lùi lại!

Khi hai sát thủ biết mọi chuyện không thể tiến hành tiếp, bọn họ đột nhiên đột nhiên tung ra hai chiêu tấn công, người lập tức lẩn vào đám đông, hai người liên thủ kia cũng không truy đuổi, bọn họ cười híp mắt đi về phía Thường Nhạc.

Lúc này ông lão mặt lạnh và ông lão mặt cười đều đã biến sắc, nếu chỉ một mình Thường Nhạc, bọn họ còn có thể chống đỡ, nhưng bây giờ trước mắt lại thêm hai quái vật này, bọn họ không còn nắm chắc bất cứ thứ gì.

- Em gái, em làm sao thế?
Khi hai người đang vô cùng căng thẳng, giọng nói của một người trẻ tuổi đã phá vỡ không khí nặng nề này, một người thanh niên anh tuấn trẻ tuổi bước nhanh tới, theo sau cũng là hai người già, từ bước chân của bọn họ cũng có thể nhìn ra bọn họ đều là những cao thủ thượng đẳng.

- Anh, bọn họ bắt nạt em!
Khi cô bé đáng yêu kia nhìn thấy anh mình, cô giống như gặp được cứu tinh, nhào về phía lồng ngực của người thanh niên đó mà kêu lên.

- Thường Nhạc!
Khi người thanh niên đi vào nhìn thấy gương mặt của Thường Nhạc, gã hơi sững người.

- Hhẳn là Lãnh Phong Vân!
Nhìn thấy gương mặt này, trong đầu Thường Nhạc lập tức thoáng hiện lên tư liệu về người trẻ tuổi trước mắt này, theo tư liệu mà hắn đã điều tra trước kia, người thanh niên trước mắt này chính là cao thủ trẻ tuổi nổi tiếng trong số những cao thủ có thể chống đỡ được hắn.

Đương nhiên, tuy gã không có chút quan hệ nào với ngũ đại gia tộc, nhưng lại có gia thế tuyệt đối không hề thua kém ngũ đại gia tộc, gã đường đường là người thừa kế đời thứ nhất của Lãnh gia ở phía Nam.

- Không biết em gái tôi có chỗ nào đắc tội với Thường thiếu, người làm anh đây thật sự xin lỗi!
Không ngờ Lãnh Phong Vân lại tỏ ra lịch sự như vậy, khiến cho Thường Nhạc cũng sửng sốt.
Bình Luận (0)
Comment