Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 379

- Tránh sang một bên! Thường Nhạc trừng mắt liếc Tiểu Bảo một cái, trong nháy mắt, nước mắt Tiểu Bảo cuồn cuộn như nước sông chảy xuống, làm cho người ta dấy lên một cảm giác yêu thương kinh tâm động phách.

- Được rồi, tôi nhận lời khiêu chiến của cô!

Thường Nhạc chấn động, hắn nhìn Thiên Diện Hồ Ly kỳ quái, người kia không ngờ lại nhận lời khiêu chiến của Tiểu Bảo, chẳng nhẽ đầu lão bị úng nước rồi sao?

- A! Tiểu Bảo nghe được câu trả lời của Thiên Diện Hồ Ly hưng phấn mà hoan hô, giơ thanh đao lên trực tiếp lao về phía Thiên Diện Hồ Ly, trong miệng kêu lớn:
- Cảm ơn anh!

Móa, dùng cách này để cảm ơn chắc chỉ có một mình đồng chí Tiểu Bảo mà thôi.

- Ầm!

Thiên Diện Hồ Ly vừa mới nhấc chân đã cảm thấy mông đau đớn, hóa ra Tiểu Bảo đã nhanh chóng di chuyển về phía sau lão và đạp cho gã một cước.

Mặt Thiên Diện Hồ Ly hơi đỏ lên, dù gì mình cũng là bá chủ giới xã hội đen, bị một con nhóc đạp một cước, thật là mất mặt.

Bỗng nhiên lúc đó, Thiên Diện Hồ Ly hơi động tay, đánh thẳng về phía Tiểu Bảo.
- Đòn này chẳng phải quá đơn giản sao?

Thường Nhạc đang ở bên cạnh quan sát, thấy tình cảnh này, vô cùng kinh ngạc, đòn công kích của Thiên Diện Hồ Ly không có bất kỳ chiêu thức gì đáng nói, càng không có bất kỳ biến hóa nào.

Nhìn lại toàn bộ chẳng khác gì du côn lưu manh đánh nhau.

- Ôi! Ngay khi Thường Nhạc còn đang kinh ngạc, chợt nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Tiểu Bảo, chỉ thấy thân hình nhỏ xinh của Tiểu Bảo bị Thiên Diện Hồ Ly hút lên không trung.

- Cái gì?
Sắc mặt Thường Nhạc hơi đổi, vừa rồi thủ đoạn biến hóa của Thiên Diện Hồ Ly hắn cũng không thấy rõ ràng, trên đời này lại có loại đòn tấn công mà hắn không thể thấy rõ, thật là không thể tin nổi.

Đương nhiên, Thường Nhạc cũng không vội vàng cứu Tiểu Bảo, bởi vì hắn cảm giác được trên người Thiên Diện Hồ Ly không có sát khí tồn tại, như vậy thì Tiểu Bảo cũng sẽ không có nguy hiểm.

Vậy mà Tiểu Bảo lại bị hù dọa. Vừa rồi chính mình đạp người khác một cái, cảm giác thật là sảng khoái, nếu người khác cũng đá mình một cái, mông mình nhất định sẽ nở hoa.

Nghĩ tới đây, khuôn mặt của cô trắng bệch, tay chân luống cuống kêu la: - Lão Đại, cứu em với, trước kia em đã từng cứu anh rồi. Lão Đại, em là em vợ của anh đấy.
Càng hô lại càng mất mặt, thiếu chút nữa là cô kêu lên: - Lão Đại, em là vợ của anh!

Thường Nhạc dứt khoát quay đầu lại, chính mình không thể bỏ được người này, Thiên Diện Hồ Ly lơ đãng mỉm cười.

Cô bé này thật đáng yêu, haizz, nếu giết thì thực sự đáng tiếc, gã đột nhiên nở nụ cười, không ngờ lại trực tiếp đặt Tiểu Bảo xuống, vỗ đầu cô, nghiêm trang nói: - Vận khí của cô tương đối tốt vì tôi là người tốt. Lần sau ngàn vạn lần đừng khiêu chiến bừa bãi, hơn nữa còn đá lung tung vào mông người khác.

Tiểu Bảo vừa được thả tự do liền nhanh chóng duy trì khoảng cách với Thiên Diện Hồ Ly, sau đó mới thật cẩn thận nói: - Kỹ nữ nuôi dưỡng đấy, hù chết bà đây rồi!
- Cô Thiên Diện Hồ Ly buồn bực, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Sớm biết như vậy, gã đã đánh cho mông cô nở hoa, thật sự là quá đáng!

- Ầm!

Đúng lúc này, ở sân trước truyền tới tiếng vang long trời lở đất. Thường Nhạc và Thiên Diện Hồ Ly lúc này mới tỉnh ngộ, lúc trước còn có người đang liều mạng.

Khi Thường Nhạc cùng Thiên Diện Hồ Ly đi tới Thiên Viện, hai vị lão Đại đều choáng váng.

Lúc này, hai vị đại tướng nào phải đang đánh nhau, thực chất chính là đang đùa giỡn. Hơn nữa, hiện tại, Huyết Hổ đang nằm sấp trên người Mãnh Ngưu, còn Mãnh Ngưu lại đang kéo tai Huyết Hổ, nhìn bộ dáng kia, muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu.

Hai người vừa thấy lão Đại tới, liền lập tức tách ra, giơ nắm tay lên, tuy nhiên nhìn bộ dáng thở hổn hển của bọn họ, nắm tay làm sao có nổi nửa phần công lực.

- Lão Đại, cậu chờ một lát, tôi lập tức đánh bại tên chó chết này! Huyết Hổ hùng hổ nói.

Mãnh Ngưu cũng không cam lòng yếu thế hét lên: - Lão Đại, anh yên tâm, tôi sẽ đánh cho mẹ gã cũng không nhận ra được!

Cảm thấy hai người đều không còn bao nhiêu sức lực, đều là lãng phí nước bọt, ỷ vào lời nói mà mắng nhau.
Thiên Diện Hồ Ly lại âm thầm kinh hãi, vài tên đàn em của lão đều bị chế trụ, nếu còn tiếp tục như vậy, lão muốn ra khỏi tổng bộ Điểm G còn khó khăn hơn lên trời.

Ánh mắt Thiên Diện Hồ Ly lơ đãng nhìn sang tên đàn em cuối cùng, tên kia lập tức hiểu được hàm ý trong đó, len lén rút đồ vật trong người ra. - Ông anh, không cần phải như vậy!

Còn chưa kịp phát tín hiệu, gã liền nhìn thấy một cao thủ bên cạnh Thường Nhạc đi tới, đó chính là Tiêu Tiêu. Không hiểu vì sao, vừa nhìn thấy Tiêu Tiêu, gã không dám tùy tiện phát tín hiệu ra ngoài.

Vô hình trung, có một vật gì đó đang kè bên người gã, như muốn nói, nếu mày dám động thủmày chết chắc.
Nghe quả thật buồn cười, nhưng cũng phù hợp với tình cảnh hiện tại!

Thường Nhạc cùng lúc nhìn sang Thiên Diện Hồ Ly, trên gương mặt anh tuấn đẹp trai và phong độ lộ ra nụ cười thản nhiên, dường như muốn nói, tất cả đều đã nằm trong dự liệu của tôi.

Thực sự, Thiên Diện Hồ Ly không hề nghĩ tới Thường Nhạc lại tính toán rõ ràng như vậy, đặc biệt là khi nhìn thấy Tử Vân ủ rũ đi tới, gã đã biết kế hoạch hoàn toàn thất bại rồi.

Trước mắt, Tử Vân hổ thẹn nhìn Thiên Diện Hồ Ly: - Lão Đại, tôi Chúng ta bị bọn họ gài bẫy!

Thiên Diện Hồ Ly vẻ mặt vẻ kỳ quái, dựa theo đạo lý bình thường, Thường Nhạc và những tên trợ thủ đắc lực của hắn đều đã ở đây, như vậy còn ai có khả năng lớn như vậy, đánh bại được Tử Vân? Huống chi còn là bắt sống trắng trợn!

Thế nhưng khi Mộ Dung Trường Thiên và Ảnh lần lượt đi tới, gã cuối cùng cũng hiểu rõ ra, hoá ra, đối phương vẫn luôn đào sẵn hố chờ đợi mình.

Nghe đồn Mộ Dung Trường Thiên sau khi bị Thường Nhạc đánh bại, liền tự sát, bây giờ nhìn lại, hiển nhiên tất cả lời đồn đại đều là giả dối. Đương nhiên, việc Mộ Dung Trường Thiên thua ở trong tay Thường Nhạc cũng không đại diện cho việc Mộ Dung Trường Thiên không lợi hại, mà hoàn toàn ngược lại. Mộ Dung Trường Thiên cũng bởi vì kiệt xuất, mới có thể trở thành kẻ thù của Thường Nhạc.

Mà Tử Vân thua ở trong tay Mộ Dung Trường Thiên, cũng không phải là việc đáng ngạc nhiên.
- Thiên Diện Hồ Ly, anh còn có cơ hội gỡ lại vốn sao? Trên gương mặt anh tuấn đẹp trai của Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà, nhìn Thiên Diện Hồ Ly, nghiêm túc nói.

- Có!

Gương mặt Thiên Diện Hồ Ly không ngờ lộ ra nụ cười thản nhiên, dường như người bị bắt chặt không phải là mình mà là Thường Nhạc. Bộ dạng gã bình thường, cơ thể hoàn toàn thoải mái.

Ngay trong khi đang nói chuyện, Thiên Diện Hồ Ly liền bắt đầu hành động. Động tác của gã rất nhanh, nhưng thoạt nhìn cũng rất chậm, dường như trong đó có ẩn chứa sự huyền bí!
Thường Nhạc hơi sững sờ, ánh mắt hắn không ngờ ngày càng trở nên mông lung, sau đó không tự chủ được đi về phía Thiên Diện Hồ Ly.

- Thường Nhạc. Từ nay về sau, tôi sẽ là chủ nhân của cậu, cậu đã rõ chưa? Trên mặt Thiên Diện Hồ Ly lộ ra nụ cười tà, dường như toàn bộ thiên hạ đều nằm trong tay gã.

- Vâng! Thần thái Thường Nhạc dường như chết lặng, chỉ phát ra tiếng nói. Đám người Mộ Dung Trường Thiên hơi đổi sắc mặt, đồng thời chuẩn bị xông lên giải cứu Thường Nhạc.

- Bảo bọn họ không được lộn xộn! Gặp tình huống khác thường, Thiên Diện Hồ Ly vội vàng lớn tiếng nói.
- Các anh, không có mệnh lệnh của tôi, ai cũng không được phép làm loạn! Thường Nhạc lạnh lùng ra lệnh.

Nghe nói như vậy, đám người Huyết Hổ choáng váng, chẳng lẽ người kia biết ma pháp hay sao?

- Ha ha ha ha... Thiên Diện Hồ Ly nhìn thấy đàn em của Thường Nhạc đều đứng sững sờ ở đó, lão không kìm nổi mỉm cười đắc ý, thần thái mang theo vài phần kiêu ngạo nói: - Thường Nhạc. Tôi muốn cậu khích lệ tôi!

Thường Nhạc đảo mắt một vòng, giật mình sau đó chậm rãi mở miệng nói: - Anh rất đẹp!
- Rất xinh đẹp? Sắc mặt Thiên Diện Hồ Ly trở nên kỳ quái, lão không vui nói: - Xinh đẹp là từ dùng cho phụ nữ. Cậu

- Anh vốn rất xinh đẹp! Thường Nhạc nhắc lại câu nói đó, tuy nhiên hắn vừa nói vừa cười thản nhiên, dường như tất cả trời đất đều nằm trong tay hắn.

Bộ dáng hưng phấn kia, vẻ mặt vô lại kia, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhận ra, giờ phút này, Thường Nhạc hoàn toàn tự do, ít nhất hắn cũng không bị bất cứ kẻ nào khống chế.

Mà sắc mặt Thiên Diện Hồ Ly hơi kích động, có chút kinh nhạc, tóm lại vô cùng phức tạp, làm cho người khác trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không thể hiểu rõ hàm nghĩa của nó.

- Chẳng nhẽ Thiên Diện Hồ Ly thực sự là phụ nữ? Trong đầu mọi người đều không hẹn mà cùng phản ứng lại, ai lại tin rằng Thiên Diện Hồ Ly là phụ nữ, nhưng bộ mặt gã lúc này lại nói cho mọi người biết gã là phụ nữ!

- Anh thực sự là một bác gái sao? Tiểu Bảo thật cẩn thận đi tới trước mặt Thiên Diện Hồ Ly, nghiêm túc dò hỏi.

Thiên Diện Hồ Ly không hề nghĩ ngợi, hai tay hơi vung lên, Tiểu Bảo đã bị hút lên không.

- Đừng giết tôi!
Tiểu Bảo bị dọa bật khóc, sao có thể bị hút nhanh như vậy, chính mình cũng không thể di chuyển tức thời được. Lúc này, chỉ cần Thiên Diện Hồ Ly mạnh tay thêm một chút, đồng chí Tiểu Bảo của chúng ta sẽ đi gặp Thượng đế ngay.

Ngay khi đang nói chuyện, bàn tay Tiểu Bảo đã đặt trước ngực Thiên Diện Hồ Ly mà sờ mạnh.

Mặt Thiên Diện Hồ Ly "xoẹt" một cái đỏ bừng lên. Cô bé đáng chết này, chỗ nào không túm lại chọn đúng chỗ này.

Miệng Tiểu Bảo giật giật, thật cẩn thận nói: - Ngực của anh rất nhỏ, nhưng mềm mại, rất thích, có thể cởi quần áo ra để Tiểu Bảo nhìn rõ một chút, Tiểu Bảo muốn cùng anh so sánh xem rốt cục ai lớn hơn!
- Bịch!

Thiên Diện Hồ Ly không hề nghĩ ngợi, lập tức quăng Tiểu Bảo ra ngoài, cô bé đáng chết này, nếu điều kiện cho phép, trực tiếp giết cô, đem cho chó ăn rồi!

- Ôi chao, cái mông của tôi vỡ làm đôi rồi! Mông vừa đập xuống đất, Tiểu Bảo liền kêu lên thống khổ, thanh âm y hệt như heo bị giết.

- Cô bé Thiên Diện, chúng ta đổi một phương thức nói chuyện khác được không? Ngay khi Thiên Diện Hồ Ly đang chuẩn bị đánh Tiểu Bảo một trận nữa thì giọng nói của Thường Nhạc đột ngột vang lên.
Bình Luận (0)
Comment