Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 39

Vào rồi!

Liên đội lớp 11 lại dẫn bóng!

Cầu thủ có vóc dáng nhỏ nhắn và mái tóc củ cải như Carlos mặc áo trắng số ba của liên đội 11 kia cuối cùng cũng dẫn bóng. Áo trắng số ba kia lại nhảy lên cao với sức bật kinh người, cú hất đầu hoa lệ đã đưa bóng vào cầu môn!

Toàn bộ khán giả đều chấn động trước một bàn này!

Lúc này số ba kia đã hưng phấn đến cực điểm, sau khi lăng không tại chỗ vài cái thì ra sức chạy quanh sân, giơ hai tay tạo ra động tác tàu lượn Mundt của Italy đang chao liệng. Ngay sau đó gã học theo Beckham, tụt quần mình, chỉ mặc một chiếc quần cộc đỏ chóe rồi chạy như điên. Sau gã lại nằm ra đất với một tư thế chống cằm như người đẹp ngủ trong rừng, đây rõ ràng là động tác đặc trưng của đội cơn lốc đỏ Đan Mạch… Vẫn chưa hết, tên số ba này lại biểu diễn hết tất cả các động tác của các cầu thủ ngôi sao nổi tiếng thế giới, toàn bộ quá trình mất khoảng vài phút.

Huyết Hổ ngây ngốc nhìn chằm chằm tên áo trắng số ba kia, nói với Thường Nhạc:

- Thiếu gia, thằng nhóc đó chẳng phải là Cao Tiếu sao?

Thường Nhạc khẽ gật đầu, cười nhưng không nói gì.

Không ngờ, áo trắng số 3 tuy ghi bàn nhưng đồng đội của gã lại chẳng ai lên chúc mừng, ngược lại bọn họ hùng hổ nói kháy:

- Chết mất!

- Bà mẹ nó!

- Thằng đần!

- Mẹ nó!

- Có nhầm không?

- Mẹ kiếp, không phải chứ?

- Cao Tiếu, con mẹ mày chứ!

- Khốn kiếp, mày làm thế mà vui mừng cái quái gì đấy?

- A ha ha, ngại ghê, kích động quá, kích động quá ấy mà…

Cao Tiếu bò dậy, trên mặt mang theo nụ cười ti tiện, lại ăn một thẻ vàng vì những động tác bất nhã vừa rồi.

Dưới đây, chúng ta sẽ xem lại pha quay chậm:

Trước vài giây dẫn bóng, thiếu niên áo đen số 10 của khối 11 trái xông phải chuyền, một đường bóng cong xinh đẹp chuyền vào vùng cấm của đối phương. Lúc này áo đen số 10 và Cao Tiếu đồng thời nhảy lên thật cao. Rõ ràng là chỗ Cao Tiếu đứng có ưu thế hơn, nhảy lên vừa vặn đụng tới quả bóng, một cái đánh đầu đã vô ý đưa bóng vào… gôn nhà mình, đúng là quả bóng ô long nhất năm nay.

Nhân dân toàn thế giới, lại một lần nữa chấn kinh!

Hiện giờ điểm số là 2-2, đám học sinh cấp ba trên khán đài phát ra tiếng hoan hô vang dậy như sấm.

Lúc này trọng tài chính thổi một tiếng còi kết thúc nửa đầu trận đấu. Đám cầu thủ liên đội lớp 11 hoặc là ủ rũ, hoặc giận dữ. Vẻ mặt Hoàng Dật Nhiên xanh mét lại, ánh mắt kia khiến người ta không thể nghi ngờ là y dám giết người ngay tại đây!

Chỉ có Cao Tiếu là không biểu hiện gì, ngược lại có vẻ đắc ý nhìn Thường Nhạc với ánh mắt đầy thâm ý, với cái ý là: "Ông chủ, thấy cú đó của tôi thế nào?"

Thường Nhạc gật đầu mỉm cười, đáp lại một ánh mắt với ý: "Không tệ, không tệ, tiếp tục phát huy!"

Cao Tiếu lại càng đắc chí, đáp trả với một ánh mắt khá mờ ám: "Không thành vấn đề! Ông chủ, có thưởng gì không, ví dụ như tối ra ngoài xx gì đó?"

Thường Nhạc lập tức biến sắc, ánh mắt trở nên sắc bén: "Anh có tin tôi thiến anh luôn không?"

Cao Tiếu lập tức cúi đầu trông tủi tủi như oán phụ chốn khuê phòng, thành thật chạy ra ngoài sân nghỉ ngơi.

- Thật lợi hại!

Huyết Hổ đột nhiên cúi đầu khen một tiếng rồi quay lại nói với Thường Nhạc:

- Thiếu gia, tôi phát hiện ba tên nhóc số 9, 10, 11 trong đội chúng ta kia đúng là không đơn giản, chạy hùng hục thế mà mặt không đỏ thở không gấp, rõ ràng là đám người luyện võ!

- Ồ? Lão Hổ ngốc, không ngờ anh càng ngày càng thông minh đấy, lại học được cách để ý các chi tiết nhỏ nhặt cơ á…

Thường Nhạc hơi kinh ngạc khen một câu.

- Ha ha, là do thiếu gia dạy bảo tốt quá, tôi mới có thành tựu ngày hôm nay. Đầu tiên, tôi phải cảm ơn thiếu gia, cảm ơn cha mẹ, còn phải cảm ơn bản thân tôi trước nay đã…

Huyết Hổ hiếm khi được khen thành ra vui quá nên nói năng lộn xộn.

Tục ngữ có câu: "Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng", đúng là lời vàng ý ngọc. Từ khi chơi cùng Thường Nhạc và Cao Tiếu, ngay cả đồng chí Huyết Hổ lỗ mãng cộc cằn cũng đã trở nên miệng lưỡi trơn tru.

Thường Nhạc không them để ý Huyết Hổ nữa mà nhìn thẳng vào thiếu niên áo đen số 10 kia, lẩm bẩm:

- Anh nói không sai, không hề đơn giản! Bản thiếu gia đoán không sai thì ba tên này còn giữ thực lực, hiệp sau chắc sẽ cho mọi người một niềm vui bất ngờ đây, ha ha.

Huyết Hổ trợn đôi mắt trâu kia, kinh ngạc hỏi:

- Thế hiệp sau chúng ta sẽ thắng?

- Không rõ, hiệp sau nhất định Hoàng Dật Nhiên sẽ ra sân, nếu thằng đó lợi hại như mấy lời đồn đãi kia thì khó mà nói được… Nhưng đám chủ lực lớp 11 kia sắp hết thể lực rồi, nếu vận động mạnh như vậy hai mươi phút nữa thì cũng gục hết. Anh xem ba tên lớp 10 kia rõ ràng là đám bò Tây Tạng chạy mãi không chết, đến lúc đó thì không biết mèo nào cắn mỉu nào đâu, ha ha… Lớp 10 thắng là tốt nhất, bản thiếu gia sẽ được nhàn rỗi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m

Thường Nhạc từ từ nói, dường như đã quên trận cá cược kia mà chỉ thuần túy coi mình là người xem.

- Thiếu gia, không phải chứ, cậu không vào sân sao?

Huyết Hổ há to miệng.

- Nếu có thể thắng thì tôi vào làm gì? Ha ha, đến lúc đó rồi tính.

Thường Nhạc lạnh nhạt đáp.

Huyết Hổ hơi thất vọng, gã bắt đầu hoài niệm tư thế oai hùng khi Thường Nhạc đá bóng hai năm trước.

Hiệp hai bắt đầu. Liên đội lớp 11 đổi liên tục hai người, Hoàng Dật Nhiên ra sân và Cao Tiếu cũng bị thay thế. Thoạt nhìn thì có vẻ Hoàng Dật Nhiên đã phát hiện ra ý đồ gây rối của Cao Tiếu. Cao Tiếu bị ghẻ lạnh, bất đắc dĩ đưa một ánh mắt cho Thường Nhạc trên khán đài.

Thường Nhạc cười mà không nói, dường như tất cả đều trong dự liệu của hắn.

Ngoài dự kiến của mọi người, hiệp sau này kẻ phát động tấn công từ đầu không phải là liên đội lớp 11, mà là liên đội lớp 10 trông có vẻ yếu ớt kia!

Áo đen số 10 tiếp bóng rồi thì lập tức vượt qua người khác với trái bóng vững vàng dưới chân, lăn trái lộn phải theo, chỉ chớp mắt cậu ta đã vượt qua hai tên cầu thủ của đội kia. Lúc này thiếu niên số 10 lại không đi theo con đường anh hùng cá nhân nữa, gã bất ngờ truyền bóng cho áo đen số 9, sau đó nhanh chóng xông lên.

Áo đen số 9 khéo léo dẫn bóng vượt qua một gã hậu vệ của đối phương, thấy thiếu niên số 10 đã chạy đến chỗ trống rồi thì lập tức chuyền bóng tới cho số 10. Lúc này thiếu niên số 10 đã đến gần vòng cấm, chỉ đối mặt với hai gã hậu vệ. Gã thoải mái dẫn bóng lao tới với động tác hoa lệ mà tao nhã, trên khuôn mặt lạnh lùng kia hiện lên vẻ tự tin cực lớn, giống như vua của bóng đá.

- Cổ Tư Văn, cố lên!

- Cổ Tư Văn, cố lên!

Đám khán giả 10 đều nhao nhao hô gào. Không ngờ thiếu niên số 10 kia lại là Cổ Tư Văn lớp 10-1, một trong sáu công tử PB6.

Đương nhiên cũng có những tiếng gào thét vì sự bảnh trai của gã. Dù sao Cổ Tư Văn cũng là kẻ duy nhất trong PB6 mà không có lời đồn đáng ghê tởm nào, hơn nữa giờ gã lại đang sắm vai Chúa cứu thế, đúng là tạo được hình tượng tốt đẹp trong đám đông khán giả kia.

Kết quả là đám nữ sinh hoài xuân đều hét to:

- Cổ Tư Văn, cố lên… Cổ Tư Văn, em yêu anh!

Lúc này Cổ Tư Văn thoải mái vượt qua một gã hậu vệ của đối phương, nhanh chóng hình thành xu thế một đao độc chiến. Ngàn tính vạn tính lại không ngờ tên hậu vệ số 4 của đối phương kia vô sỉ đến mức đó, đuổi theo rồi âm hiểm đá một cú thật ác độc khiến Cổ Tư Văn ngã ngay xuống đất.

- Penalty!

- Phạm lỗi với cầu thủ đội bạn, penalty!

Quần chúng trào dâng tình cảm, gần như đám người khối 10 trên khán đài đều đứng hết lên!

Hoàng Dật Nhiên liếc trọng tài chính một cái. Vị trọng tài kia chợt thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bất kỳ vị công tử nào trong PB6 ông ta đều không đắc tội được, nhưng vì Hoàng Dật Nhiên nắm nhược điểm của mình trong tay nên ông ta đã giơ ra một tấm thẻ vàng, trái với lương tâm phán Cổ Tư Văn giả vờ ngã…

- Đồ chơi xấu, chơi xấu!

- Mẹ nó, chơi bẩn!

- Trọng tài cút ra ngoài đê!

Đám khán giả khối 10 tức giận mắng mỏ, vang vọng sân bóng. Đáng tiếc là đây là tình hình trong nước rồi, không chỉ có đen lại càng đen hơn, có kháng nghị thế nào cũng không hiệu quả.

Cổ Tư Văn đứng lên rồi phẩy phẩy bụi đất rồi, tùy ý liếc trọng tài và áo trắng số 4 một cái. Ánh mắt kia lạnh lẽo khiến hai người bị nhìn kia chợt thấy lạnh từ đỉnh đầu tới lòng bàn chân, thầm nghĩ mình chọc phải phiền toái lớn rồi.

Trọng tài chính xử phạt không công bằng khiến liên đội khối 10 đang sục sôi ý chí chiến đấu bỗng thấy nản lòng, sĩ khí bị đả kích nghiêm trọng. Nhưng chẳng thể làm gì được, trên sân bóng thì trọng tài chính là lớn nhất, bạn có phản kháng thế nào cũng vô dụng. Nhân cơ hội này, liên đội khối 11 phát đợt tấn công! Hoàng Dật Nhiên không hổ là lãnh đạo của liên đội 11, có thể chuyền xa lại còn am hiểu chỉ huy, trong từng động tác còn mang theo tác phong của siêu sao Brazil năm đó.

Vị trọng tài số khổ kia cũng bất chấp mọi giá rồi, hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm cho chót. Cầu thủ số 2 của liên đội khối 10 chỉ va chạm Hoàng Dật Nhiên một chút đã bị thẻ đỏ rời sân!

- Chơi bẩn!

- Con mẹ nó chơi bẩn quá!

- Lão trọng tài chó má này!

- Trọng tài phạt đúng, phạt tiếp đi nào, ha ha!

Tiếng ồn ào náo loạn vang vọng toàn bộ sân bóng. Đám học sinh cấp ba trên khán đài thì đầy căm phẫn, mà đám cấp hai lại hưng phấn không thôi. Học sinh trung học cơ sở và phổ thông đều ôm thái độ coi kịch vui, muôn màu muôn vẻ của đời người lập tức hiển lộ hoàn toàn trên đám thanh thiếu niên này.

Hoàng Dật Nhiên dẫn dắt đội bóng tiến công lưu loát, một khi bị cướp bóng thì lập tức chỉ huy sáu cầu thủ vây quanh ba người Cổ Tư Văn. Trong khoảng thời gian ngắn này, liên đội khối 10 thiếu một thành viên trông có vẻ cực kỳ bị động, khi ba người Cổ Tư Văn bị vây chặt chẽ kia, hy vọng thắng lợi của liên đội khối 10 dần trở về không.

- Không được thua, không được thua!

Cô gái ngoan ngoãn Lâm Quai Quai căng thẳng đến mặt mũi đỏ bừng lên, miệng thì thào, không kìm lòng nổi bắt lấy tay Thường Nhạc:

- Lão trọng tài kia đáng ghét quá, toàn gây khó dễ cho liên đội chúng ta, hừ!

Cảm nhận được thân hình Lâm Quai Quai hơi run run và lòng bàn tay thì lạnh như băng, Thường Nhạc hơi chút thương hương tiếc ngọc, nghiêng đầu dịu dàng nói:

- Bé cưng, có muốn anh vào sân không?

- A, anh định vào sân?

Lâm Quai Quai kinh ngạc vô cùng nhìn Thường Nhạc. Cô ta vốn nghĩ Thường Nhạc không biết đá bóng, không ngờ Thường Nhạc lại mang đến cho cô ta niềm vui bất ngờ như thế.

- Nếu em cổ vũ anh thế nào đó, có khi anh sẽ xem xét.

Thường Nhạc làm ra vẻ khá do dự.

Huyết Hổ đứng bên thì cảm khái không thôi, thầm than thiếu gia đúng là thiếu gia, rõ ràng là định vào sân rồi mà còn muốn kiếm chút ưu đãi, đúng là quá anh minh, quá… vô sỉ!

Lâm Quai Quai xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt. Cô biết "cổ vũ" mà Thường Nhạc nói kia chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt, cô cúi đầu nói:

- Anh muốn cổ vũ như nào?

Thường Nhạc hưng trí nhìn bộ dáng muốn hoan nghênh mà lại ngượng ngùng trông vô cùng xinh đẹp của giai nhân kia, đang định nói thì khán đài bỗng phát ra tiếng vang rung trời. Hoàng Dật Nhiên rốt cuộc đã chờ được cơ hội, vượt qua hai người rồi đưa bóng lên cao, lướt qua hậu vệ thứ ba, lấy một cú nhảy lên xoay người sút bóng vào khung thành liên đội khối 10.

Pha sút bóng này khiến kẻ buồn người vui. Đám khối 11 thì cao hứng phấn chấn, mà đám học sinh khối 10 lại ủ rũ.

Trong chớp mắt khi đám học sinh khối 10 lóe lên chút hy vọng cuối cùng, giờ phút này bọn họ đều có cùng ý tưởng với Lâm Quai Quai. Tuy không biết trình độ kẻ này thế nào, nhưng dường như hắn luôn có thể cho người ta hy vọng, cho người ta niềm vui bất ngờ, bởi vì… Lúc này Thường Nhạc đút tay túi quần, đột nhiên đứng lên, trong đám người tấp nập mà hắn trông vẫn tỏa sáng như trước!

Bình Luận (0)
Comment