Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 395

Đơi cho tơi khi đôi phương phan ưng kip thi cô đa keo Thường Nhạc đi vao, đăng sau mơ hô co tiêng khuyên: - Anh em, ba cô nho kia chung ta không thê choc vao đươc, vân nên mơ một măt nhăm một măt thi hơn.

Thường Nhạc hơi sưng sơ, chăng le Nguyêt đai tiêu thư nay rât co thê lưc ơ Hang Châu sao? Thường Nhạc vưa mơi vưa cưa đa nhin thây một thiêu nư xinh đep đang đứng ngắm một bức tranh ở chính giữa.

Mà Thường Nhạc vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, hai mắt lóe sang lên, không kìm nổi thốt ra: - Thật là xinh đẹp, mình tới vừa kịp lúc!
- Bà mẹ nó!

Thường Nhạc vừa mới khen dứt lời thì sau đó lại không kìm nổi kêu lên, hít vào một ngụm khí lạnh.

Hơn mười cặp mắt liền nhìn sang phía này.

- Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là bị muỗi đốt một cái mà thôi, Thường Nhạc bất đắc dĩ nhún vai.

- Muỗi mùa đông đúng là không nhỏ nha!

Một tên nhỏ giọng nói thầm một câu.
Hai mắt mang điện quét về phía đôi phương: - Thằng ranh, cẩn thận không tao đập mày chết!

Thấy không còn tiếng nói gì nữa, Nguyệt dương dương đắc ý nhìn về phía Thường Nhạc một cái: - Anh mới vừa nói cái gì mà thật đẹp với vừa đúng lúc hả?

Thường Nhạc nhảy một cái mắt, liền nói lảng sang chuyện khác: - Đây là bức tranh vẽ cung nữ múa quạt, nhìn bút tích trên đó hẳn là từ đời Đường, thần sắc cung nữ đa dạng xinh đẹp, khuôn mặt mượt mà no đủ, thân thể đẫy đà, khí chất ung dung cao quý thể hiện rõ ràng vẻ đẹp quý khí tinh tế của nữ nhân hoàng gia. Vẻ đẹp như này mang thời đại cảm mãnh liệt, hòa cùng với cái nhìn thẩm mỹ của giới quan lai quý tộc thời đường chính là điều làm cho bức tranh cung nữ múa quạt thời Đường này mang điểm đặc sắc nghệ thuật riêng biệt.
Thoáng dừng lại một chút, lại nói tiếp: - Vẻ đẹp thân thể khỏe mạnh đẫy đà này thay thế cho vẻ lười biếng ốm yếu, lại nhìn dáng người này, đường cong này đúng là kiều mị thiên tư.

- Nói rất hay, nói nữa đi! Cô gái bên kia đúng đang mỉm cười nhìn Thường Nhạc, mà Nguyệt lại cũng hơi cười nhìn hắn.

Thường Nhạc hoàn toàn bị bức họa cuốn hút, tiếp tục nói: - Trình độ nghệ thuật của tác phẩm cũng tương đối cao, tạo hình chuẩn xác tinh vi, đường cong tinh xảo lưu loát, sắc thái rực rỡ thanh nhã, vận dụng màu sắc lại biến hóa phong phú đa dạng, hài hòa. Cung nữ tố trang tươi đẹp, lại hoàn toàn đối lập với trang phục của nam nhân thời Đường chỉ toàn màu xanh đen. Mấy chiếc giường tọa cùng dụng cụ gia đình màu thâm đen đầy tao nhã, cùng với quần sam cung trang, màn che, trướng mạn càng làm cho bức tranh thêm sáng lạn, nhưng màu sắc khác nhau lại đối lập, vừa so le, hòa cùng vào nhau khiến cho chỉnh thể bức tranh tươi đẹp mà không dung tục, hiển ra vẻ cao nhã, tố hình cách điệu.

Khóe miệng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm: - Đương nhiên những đường cong của những cô gái mạnh mẽ này lại có độ dẻo dai, thật chuẩn xác lại hành vi, động thái của nhân vật đồng thời cũng thể hiện sự tinh luyện của bản thân tác giả, tiết tấu nhẹ nhàng, chậm rãi. Thủ pháp vẽ lá cây tinh tế song câu, màu cảnh, màu lá chồng lên nhau, nhưng vừa có trình tự lại không làm thấy vụn vặt, cho thấy năng lực quan sát cẩn thận của tác giả cùng khả năng tả thực. Độ sâu của bức tranh chính là dùng màu trắng, xanh thẫm, than thì mà màu lạnh để điều phối, làm cho bức tranh có đươc vẻ thanh lịch thêm với vẻ tươi mát, hoạt bát, đồng thời lại có vẻ thâm trầm, ngưng trọng trong không khí, đủ thể hiện phong tình lãng mạn nhân gian.
- Nói hay lắm, thật sự nói rất hay. Tiên sinh, bức họa này thuộc về anh rồi! Thiếu nữ đó bỗng nhiên mỉm cười nói...

- Cái gì?

Ngoại trừ cô gái đó, toàn bộ người đang ở đó đều choáng váng, bản thân họ vốn chính là nhà giám định nghệ thuật, nhưng thứ đồ mình tới để giám định này lại thuộc về người khác, điều này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người!

- Thứ cần giám định lần này chính là bức tranh đó, mà chí ít có một nửa số người trong các người có thể giám định ra nó. Tuy nhiên có thể cộng hưởng đươc xuất sắc nhất chính là vị tiên sinh này, hơn nữa anh ta lại nói vô cùng hoàn mỹ. Trong số các người cũng khó mà có ai nói đươc tới trình độ như vị tiên sinh đây! Thoáng dừng lại, thiếu nữ xinh đẹp lại hơi cười nói:
- Mà kết quả giám định cuối cùng cũng chỉ có thể chọn một người, mà vị tiên sinh này hoàn toàn phù hợp các yêu cầu, cho nên bức họa này thuộc về anh ta.

- Các người còn ai có ý kiến gì không? Nguyệt cũng không nghĩ tới Thường Nhạc lại có học vấn như thế, hơn nữa còn thoải mái thắng lợi, chút buồn bực lúc trươc đã sớm bay mất.

Đám chuyên gia giám định nhìn vẻ mặt như hổ rình mồi của Nguyệt, cũng không muốn làm chim đầu đàn, tiếp tục duy trì trầm mặc!

Thường Nhạc tiếp nhận bức họa, hào phóng đưa vào trong tay Nguyệt, vẻ mặt tự nhiên nói: - Không có cô ở đằng sau yên lặng ủng hộ tôi thì sẽ không có thành tựu của tôi ngày hôm nay, bảo bối, toàn bộ vinh quang tôi và cô phải cùng hưởng!
Nguyệt thiếu chút nữa bị Thường Nhạc dọa cho nhảy dựng lên, nhưng mặt lại đỏ ứng, mang theo vài phần ngọt ngào dịu dàng.

- Hắt xì!

Tây Môn Khinh đang ở trong nhà nói chuyện với Công Tôn Khả Nhân đột nhiên lại hắt hơi một cái rõ to, sau đó hồ nghi lẩm bẩm: - Chẳng lẽ có ai đang cua bé con của tôi? Hay là bé con của tôi cho tôi đội nón xanh rồi?

Công Tôn Khả Nhân "xì" một tiếng, cười nói: - Chị Tây Môn, xem chị sao còn đang nhung nhớ con gái kìa. - Ài, không có cách nào, trươc kia còn là cô bé, giờ thêm một sợi thừng trói buộc, muốn tán tỉnh cũng khó khăn mà!
Tây Môn Khinh tiếc hận lắc đầu.

Nguyệt cảm giác như đang bay lơ lửng trên may, đối với cô mà nói, thắng lợi mà vừa rồi Thường Nhạc giành đươc còn đáng chúc mừng hơn cả việc bản thân cô giành đươc thắng lợi.

- Anh đẹp trai, ngoài việc mời khách ăn cơm, anh còn gì nữa không? Nguyệt chu cái miệng nhỏ nhắn, hiện tại cô cũng không có hứng thú đươc mời ăn.

Thường Nhạc sửng sốt, lập tức cười nhạt một tiếng: - Tôi còn muốn cảm tạ đảng, cảm tạ chính phủ nhân dân, cảm tạ nhân dân cả nước, cảm tạ anh em chị em, cảm tạ Nguyệt nữ sĩ. Tôi có đươc sự thay đổi nghiêng trời lệch đất như ngày hôm nay chính là thuyết minh xác đáng nhất, dưới sự chỉ bảo chỉ có ở Nguyệt nữ sĩ, đại biểu cho gia đình trung kiên, nhờ chủ nghĩa kiên cường, chế độ tự trị của Nguyệt mỹ nữa tôi mới có thể có đươc ngày mai tốt đẹp!

- Toát mồ hôi!

Đôi bàn tay nhỏ bé của Nguyệt sờ lên đầu Thường Nhạc, không kìm nổi mở miệng nói: - Anh chàng đẹp trai, đầu anh không có vấn đề gì chứ? Những câu nói buồn nôn như thế mà anh cũng có thể nói ra đươc, bản tiếu thư thật sự khâm phục.

- Tiên sinh, xin anh chờ một chút. Một giọng nói vô cùng trong trẻo đột ngột vang lên.

Nghe đươc giọng nói này, tinh thần Thường Nhạc đột nhiên hưng phấn, mặt mỉm cười nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang đi tới.
- Coi bộ dạng sắc mị mị này, đúng là đáng ghét! Âm Nguyệt vừa thấy hai mắt Thường Nhạc sáng rỡ nhìn cô gái, vô cùng bất mãn thầm nói.

Đương nhiên lúc nói đồng thời đôi bàn tay tinh tế nhu nhược bé nhỏ còn "an ủi" chút dưới vai Thường Nhạc, mà sắc mặt Thường Nhạc thay đổi hoàn toàn sau khi đươc cô "chăm sóc".

- Có chuyện gì không? Ánh mắt Thường Nhạc nhìn chằm chằm vào bộ ngực của đôi phương, rất đứng đắn hỏi một câu.

- À tôi có thể hôn anh một cái đươc không? Hai mắt cô gái mở thật to, nhìn chằm chằm vào Thường Nhạc, nghiêm trang hỏi.
- À cái đó, không tốt lắm đâu, tôi là chính nhân quân tử mà Ngoài miệng thì giống như chần chừ nhưng khuôn mặt thì sớm đã đưa qua, hai mắt thì rực lửa.

- Bại hoại!

Hai tay nhỏ bé của Nguyệt hơi nhéo chút lên vai Thường Nhạc, nhưng sau đó lại thở phì phì rời đi.

Mà thiếu nữ kia quả thật đươc như nguyện!

Thường Nhạc xử lý việc này xong trực tiếp về tổng bộ ở Hàng Châu.

- Thường Nhạc, giải quyết sao rồi?
Vừa mới vào cửa, Tây Môn Khinh liền vội vàng tới đón.

- Yên tâm, thu phục toàn bộ! Thường Nhạc rất sảng khoái vỗ ngực.

- Bên trên cùng bên dưới đều làm tốt hết sao?

Tây Môn Khinh mang vẻ mặt hồ nghi nhìn Thường Nhạc.

- Yên tâm đi, bên trên xong xuôi rồi, bên dưới để dành cho ông anh nh. Thường Nhạc tà tà mỉm cười.

- Vậy mới là bạn tốt chứ! Tây Môn Khinh vỗ nhẹ vai Thường Nhạc, trên mặt lộ ra nụ cười dâm đãng.
Bận rộn suốt một ngày, Thường Nhạc cuối cùng đi ngủ thế nào cũng không nhớ rõ nữa. Nhưng mà hôm sau tỉnh lại không ngờ chuyện của mình lại đầy trên các báo.

Nhìn ánh mắt như cười như không của đám người Công Tôn Khả Nhân, Thường Nhạc bất đắc dĩ, hắn không nghĩ rằng một chuyện giám định nho nhỏ như thế lại bị giới truyền thông đào bới tung hết lên.

Nhìn thông tin trên diện rộng của báo chí, Thường Nhạc thấy choáng váng; - Mẹ nó, còn thiếu nước đăng nốt cả thông tin chiều dài bên dưới của mìnhi ra mà thôi.

Tư liệu bên trên kể lại tỉ mỉ, quả thật có thể đạt tới trình độ tẩu hỏa nhập ma rồi, bao gồm cả chuyện mỹ nữ xin đươc hôn Thường Nhạc lúc sau cũng đươc viết hết lên: - Chuyên gia giám định phong lưu!
- Đây là một nhân vật huyền thoại rồi, nếu anh muốn một đêm trở thành tỷ phú, nếu anh muốn có đươc bạn gái xinh đẹp, xin anh hãy học giám định, trở thành chuyên gia giám định hi hữu của Trung Quốc, anh có thể giám định châu báu, giám định tranh chữ, giám định gái xinh, giám định trai đẹp

Nhìn những dòng cổ động sôi nổi trên báo, Thường Nhạc cảm thấy vô lực, sắc mặt tái nhợt, làm sai lại trong một đêm ngắn ngủi không ngờ bản thân hắn đã trở thành nhân vật huyền thoại rồi.

Điều càng làm cho hắn cảm thấy buồn bực hơn chính là ngoại trừ những báo chí chính quy, không ngờ còn một số báo nhỏ, báo lá cải đều đào bới, đặt điều cho những chuyện sinh hoạt cá nhân của bản thân hắn.

Tỷ như một tờ tạp chí trực tiếp lấy nhan đề: "Nhân vật huyền thoại và con gái của Chủ tịch thành phố - chuyện xưa không thể không nhắc tới", hai lại như một tòa báo nhỏ lại viết một bài về: "Câu chuyện không thể bỏ qua của người đẹp chuyên gia giám định cùng người nào đó"

Cuối cùng nhìn thấy một tiêu đề thật sự đáng buồn bực: "Nhân vật thần bí đến tột cùng có thân phận gì?"

Cô ả vì tiền mà việc gì cũng có thể làm đươc này làm cho Thường Nhạc có cảm giác muốn bóp chết cô nàng luôn!
Bình Luận (0)
Comment