Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 422

- Có chút đáng tiếc.

Thường Nhạc cũng thu tay trở lại, mắt nhìn chằm chằm Tư Đồ Lôi Minh: - Sao này có cơ hội, đi đường bình an.

Tư Đồ Lôi Minh liếc mắt nhìn sâu Thường Nhạc một cái rồi xoay người đi về phía ngoài tổng bộ mafia, lần này đến dẫn theo nhiều thủ hạ tinh nhuệ như vậy lại không có cơ hội dùng.

- Ông anh à, hình như tao còn chưa cho mày đi.

Tư Đồ Lôi Minh vẫn tiếp tục đi ra ngoài, nhưng con trai của Kỵ sĩ thần thánh sắc mặt lại thay đổi, bởi vì ánh mắt Thường Nhạc vẫn luôn theo dõi gã, nụ cười rất cổ quái kia làm cho không người nào có thể cân nhắc.

Nếu có sự lựa chọn, gã tuyệt đối sẽ không tiếp tục tới gây sự với Thường Nhạc, đường đường là Kỵ sĩ thần thánh Nam Phi, tới tay Thường Nhạc và Tư Đồ Lôi Minh, căn bản còn không chịu nổi một kích.

- Thường Nhạc, cầu xin cậu thả tôi đi, coi như tôi có mắt như mù, cậu đại nhân đại lượng coi tôi như một cái rắm mà thả đi nha.

Vẻ mặt Hỏa Phượng Hoàng cực kỳ kỳ lạ, Kỵ sĩ thần thánh nước Pháp dẫu gì cũng là thủ lĩnh Giáo hội chống lại mafia, tại sao lại có thể có một đứa con rác rưởi như vậy.

Thường Nhạc híp nửa con mắt theo dõi gương mặt vì hắn mà biến sắc kia, cười tà nói: - Thường Nhạc này cũng không phải đồ tể, cũng không đồng ý dễ dàng giết người, thả mày căn bản không phải là vấn đề, tuy nhiên

- Tuy nhiên cái gì? Gã cảm thấy tim mình sắp nghẹn lên tận họng.

- Tao bị mày dọa như vậy, hắc hắc, mày ít nhất cũng phải bồi thường chút chứ. Tỷ như phí tổn thất tinh thần, tổn thất thanh xuân Thường Nhạc nghiêm túc nói

- Ủng hộ, em ủng hộ! Lời Thường Nhạc vừa nói xong, Tiểu Bảo ở bên kia đã bắt đầu lớn tiếng kêu lên. Chỉ thấy cô quơ quơ cánh tay thịt, thần sắc cực kỳ kích động nói: - Móa, nếu như đưa ít tiền, bà đây nhất định phải giết nó.
Thường Nhạc rất rõ ràng loại chuyện mất mặt như này cũng chỉ có đồng chí Tiểu bảo mới có thể làm ra, nhưng thật ra Hỏa Phượng Hoàng lại miệng kinh sợ mắt đờ đẫn nhìn Tiểu Bảo.

Đứa trẻ mới chừng ấy tuổi, hiện tại đã như này rồi, lớn lên không biết sẽ thành như nào nữa?

Nguyên tắc của Tiểu Bảo là tiền càng nhiều càng tốt, sau khi cô bé xảo trá cảm thấy mỹ mãn rồi, mới chuyển dời ánh mắt lên người Hỏa Phượng Hoàng: - Chị tự ý bắt em, vì vậy cũng phải trả phí tổn thất tinh thần.

- Không làm loạn nữa. Lần này Thường Nhạc ra tay rồi, động tác của hắn rất nhanh, Tiểu Bảo trên cơ bản còn chưa kịp phản ứng đã bị vắt cả người qua.
- Lão đại, cho dù anh xem trọng Hỏa Phượng Hoàng, cũng phải đợi mang về nhà rồi, lên giường xong rồi mới có thể như vậy. Nhỡ như chị ấy đồng ý ngủ cùng anh, hiện tại lại không bồi thường phí tổn thất tinh thần cho em, như vậy chúng ta không phải là gà bay trứng vỡ sao. Tiểu Bảo rất ủy khuất kháng nghị nói.

Thường Nhạc cảm thấy rất đau đầu, ban đầu vốn chuẩn bị để lừa Hỏa Phượng Hoàng một khoản tiền, kết quả bởi vì chuyện đi vào cấm địa của mafia mà rối loạn toàn bộ tình hình hiện t ại. Mà chuyện vì sao trong cấm địa của mafia lại có Cổ Vương, hiển nhiên đã không thể biết được đáp án.

- Thường Nhạc, anh tự tiện đi vào cấm địa của người khác, nếu như anh không cho tôi một lời giải thích hợp lý, đừng mơ rời khỏi mafia. Trong ánh mắt của Hỏa Phượng Hoàng lộ ra vài phần kiên nghị.
Thường Nhạc hơi bất đắc dĩ nhún vai: - Tôi cũng không muốn đi vào nơi quỷ quái kia, nhưng vận mệnh an bài, đến tôi đi vào tôi cũng không có cách nào tin được, em hẳn là người thông minh, nếu như hôm nay Tân Long Nha dám đến mafia khiêu chiến, tin rằng ngày bọn chúng tấn công mafia đã không còn xa nữa.

- Thế thì thế nào? Hỏa Phượng Hoàng nghĩ đến chuyện Thường Nhạc nói về cái mông của mình liền nổi giận, tên đán chết này, bây giờ nói những lời này, không phải là đã muộn sao?

Thường Nhạc híp nửa con mắt, tà cười nói: - Đơn giản là một Tân Long Nha có lẽ em sẽ không để trong mắt, nhưng Kỵ sĩ thần thánh Giáo Hội liên kết với Tân Long Nha, không biết em có cách nghĩ gì?
Hỏa Phượng Hòang trầm mặc, cô hiểu rõ ý tứ của Thường Nhạc, mafia vốn muốn mời Thường Nhạc chính là vì có ý để kiềm chế Tân Long Nha.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Hỏa Phượng Hoàng hơi đổi nói: - Thường Nhạc, căn cứ vào hiệp nghị giữa mafia và Điểm G, Tân Long Nha hẳn là do anh đối phó, lẽ nào anh muốn đổi ý?

- Đương nhiên sẽ không đổi ý, nhưng thế lực của Điểm G và Tân Long Nha ở Pháp so sánh ra vẫn có sự chênh lệch không nhỏ, dùng trứng gà đập vào tảng đá chỉ sợ là không tốt. Thường Nhạc hơi bất đắc dĩ nói.

- Anh rốt cuộc muốn gì, nói thẳng đi. Hỏa Phượng Hoàng nhìn vẻ mặt vô tội kia của Thường Nhạc, lửa giận trong lòng cô vọt ra.

- Rất đơn giản, tổng bộ Điểm G và mafia liên hợp với nhau, đến lúc đó bất kể ai tiến công Điểm G hoặc mafia đều phải suy xét mình một chút. Thường Nhạc nghiêm túc nói.

- Sát nhập tổng bộ?

Đám người Hỏa Phượng Hoàng thiếu chút nữa bị những lời này của Thường Nhạc dọa nhảy dựng lên, sát nhập trên phượng diện khác có thể hiểu được, nhưng sát nhập tổng bộ

Phải biết rằng, Điểm G và mafia đều là tổ chức xã hội đen thực lực bậc nhất thế giới, sát nhập tổng bộ lại chỉ sợ đối với người bình thường đều là chuyện không thể tin nổi.
- Đương nhiên, em cho rằng tôi hay nói đùa. Thường Nhạc lại dùng giọng điệu khẳng định nói.

- Nếu liên hợp tổng bộ lại, có phải nên gọi là mafia không? Trên mặt Hỏa Phượng Hoàng bỗng nhiên lộ ra nụ cười thản nhiên và ngọt ngào.

- Mỹ nhân kế? Thường Nhạc căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng, hắn rất rõ ràng mở miệng nói: - Thế này, sau khi sát nhập tổng bộ, gọi là G đen hay đen G, tùy em chọn?

Hỏa Phượng Hoàng lạnh lùng nhìn Thường Nhạc, trong ánh mắt lộ vẻ cổ quái: - Mafia nước Pháp chúng tôi đã sắp bước vào thời kỳ phát triển xong, mà Điểm G các anh bước vào thời kỳ phát triển, anh không cảm thấy chịu thiệt sao?
Thường Nhạc dường như không hiểu ý tứ trong lời nói của Hỏa Phượng Hoàng, hắn cười hì hì nói: - Yên tâm, sau khi tổng bộ Điểm G ở Pháp và mafia sát nhập với nhau, tôi làm lão đại, em làm lão nhị, như vậy là hòa.

- Thường Nhạc Anh Anh Mời anh ra ngoài. Hỏa Phượng Hoàng cảm thấy nếu giữ lại Thường Nhạc, liên minh của bọn họ chẳng những sẽ không còn mà thậm chí còn có thể trở thành kẻ thù.

Người vô sỉ cô đã gặp nhiều rồi, nhưng vô sỉ giống như hắn quả thật là gặp lần đầu.

- Này em không cần tiếp tục suy nghĩ nữa hả? Mắt Thường Nhạc nhìn chằm chằm bộ ngực của Hỏa Phượng Hoàng, vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Không cần suy nghĩ. Hỏa Phượng Hoàng không hề nghĩ ngợi nói luôn.

Thường Nhạc hơi bất đắc dĩ, lắc lắc đầu thở dài một trận: - Khó trách có người nói phụ nữ ngực to mà không có não.

- Thường Nhạc, anh nói lại câu vừa rồi một lần xem. Nắm tay của Hỏa Phượng Hoàng nắm lại, mà giờ khắc này Thường Nhạc đã chạy tới bên ngoài tổng bộ mafia.

- Anh Thường Nhạc, sao anh phải chọc tức người ta như vậy? Vẻ mặt Quỷ Vu có vài phần khó hiểu.

Thường Nhạc híp nửa con mắt nhìn khoảng không mờ ảo, thản nhiên mở miệng nói:
- Trên thế giới không có chuyện dễ dàng như vậy. Những người bên phía Kỵ sĩ thần thánh cũng bắt đầu triển khai rồi. Nếu mafia vẫn giữ được tỉnh táo như này không khỏi lợi cho bọn họ quá.

- Lão đại, vậy ý của anh là? Tiểu Bảo cực kỳ nhanh chóng tiếp nhận đề tài.

- Anh muốn nước Pháp thành một nơi hỗn loạn. Thường Nhạc từ từ mở miệng nói.

- Bịch!

Thường Nhạc vừa rời đi, Hỏa Phượng Hoàng đã đập nát toàn bộ cốc nước trong đại sảnh.
- Lão đại, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào? Nhìn vẻ mặt tức giận của Hỏa Phượng Hoàng, đám Hắc Phong thủ hạ của cô thật cẩn thận dò hỏi.

- Điều tất cả trở về, Tân Long Nha đã có khẩu vị lớn như vậy, mafia chúng ta nhất định phải cho chúng sức nặng. Trong đầu Hỏa Phượng Hoàng chợt hiện ra khuôn mặt thối của Thường Nhạc, nắm tay không tự chủ nắm lại.

- Đối phó Tân Long Nha?

Vẻ mặt Hắc Phong nao nao, có vài phần khó hiểu nói.

- Không sai, đối phó Tân Long Nha. Tôi muốn cho bọn chúng biết rằng, mafia còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của chúng. Hỏa Phượng Hoàng lạnh lùng nói.

- Hai bà chị à, hai người thật đẹp nha. Tiểu bảo chuyển dời ánh mắt đến người Quỷ Vu và Thần Vu.

- Ha ha, Tiểu Bảo cũng rất đẹp. Quỷ Vu nghịch ngợm nháy mắt một cái.

- Chị, hai người có tiền không? Hoặc là có thứ gì đáng tiền? Tiểu Bảo mở to hai mắt nhìn chằm chằm hai cô gái.
Quỷ Vu thần sắc sửng sốt, cô lập tức cười khúc khích, - Trên người chị có đồ, nhưng đáng tiền hay không thì chị không biết.

- Cái gì vậy?

Giữa hai mắt Tiểu Bảo hiện ra ánh sáng lấp lánh.

- Độc dược.

Khi Quỷ Vu lấy thứ đồ đó từ trong người, Thường Nhạc một trận kinh ngạc, tất cả các bình lớn nhỏ đó không ngờ lại đựng đầy độc dược.

Tiểu Bảo một lần nhận hết mấy cái bình, vẻ mặt hớn hở nói: - Cảm ơn chị đây chính là thứ đồ tốt.
Sau đó lại chuyển ánh mắt lên người Thần Vu, vẻ mặt chờ mong nói: - Chị có bảo bối gì không? Dâng hiến một chút đi.

Thần Vu nhẹ nhàng lắc đầu, lộ ra nụ cười xin lỗi.

- Buồn thật.

Bàn tay nhỏ của Linh Nhi cũng hướng về phía tổng bộ, miệng hét lớn: - Lão đại, có một chị vô cùng xinh đẹp nói là em gái của anh, chị ấy nói nếu như anh đi ra từ cấm địa của mafia mà nói, thì đến Thanh Phong lầu, chị ấy có một thứ đồ muốn đưa cho anh. Anh nhất định phải đi à hơn nữa còn phải đi một mình.

- Con bé chết tiệt.
Thường Nhạc nghĩ đến hành động của Tiểu Bảo lúc trước, hiển nhiên việc mình đi vào cấm địa của mafia đều là Tiểu Bảo nhận được món lời nào của người khác rồi mới bày ra.

Lại nghĩ đến em gái Nữ Vu xinh đẹp kia, rốt cuộc là tìm mình có việc gì? Hơn nữa còn phải đi một mình.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thường Nhạc không tự chủ được nhìn về phía Quỷ Vu và Thần Vu, dịu dàng cười: - Không có chuyện gì đâu, tôi cùng Tiểu Bảo đi.

Thần Vu thấy ánh mắt Thường Nhạc di chuyển đến trên người mình, cô lạnh lùng nói: - Tự mình cẩn thận chút.
Thường Nhạc một hồi cảm động.

Lại không ngờ, Thần Vu lại nói them một câu: - Nhớ đeo thắt lưng nhanh chút.
Bình Luận (0)
Comment