Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 434

- Tối ư?

Thường Nhạc nghe thấy thế không khỏi sửng sốt, lập tức mỉm cười nói: - Chúng ta tiếp tục đi đi, sau khi đi ra sẽ biết thế giới bên ngoài đẹp như thế nào.

- Đầu giường ánh trăng sáng.

Đi đến trước vị trí đó, một giọng nói trầm thấp lại vang lên.

- ĐDưới mặt đất phủ sương!

Thường Nhạc còn chưa mở miệng, Vũ Dực đã cười hì hì tiếp lời.
Thường Nhạc bất đắt dĩ nhún vai, dùng sức đẩy vách tường.

Trước mắt, ánh sáng xung quanh tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay, tiếng điều khiển từ xa hiện ra.

Ánh mắt Vũ Dực sáng lên, trong Thánh Điện Hắc Ám mỗi người đều mặc trang phục màu đen, mà trò chơi, đồ vật trước mắt đây lại không giống, đặc biệt là những người đó đánh đánh vào cái máy tự nhiên có rất nhiều đồ rơi ra.

- Chúng ta đi thôi.

Thường Nhạc không có hứng thú với những trò chơi đó, thế nhưng Vũ Dực lại không rời khỏi nơi này, quăng túi châu báu đó cho Thường Nhạc, sau đó đánh đánh lên một cái máy.
- Sao bọn họ đánh có đồ rơi ra, em đánh không rơi nhỉ? Vũ Dực hơi khó hiểu, bàn tay nhỏ bé cứ đánh lên cái máy, trên màn hình không ngừng xoay tròn.

Bởi vì âm thanh càng lúc càng lớn nên những tên bên cạnh nhìn thấy một cô bé xinh đẹp không đút tiền vào mà cứ đứng ở đó đánh, bọn họ đều tập trung nhìn rồi cười nói hi hi ha ha với nhau.

- Em không tin.

Cánh tay nhỏ của Vũ Dực nắm chặt.

- Không xong rồi. Thường Nhạc thầm kêu lên một tiếng, phản ứng đầu tiên chính là ngăn cản, nhưng chậm mất nửa nhịp rồi.

- Ầm.

Quyền kia đánh vào máy, lập tức tóe tia lửa ra, những đồng tiền lũ lượt rơi ra, Vũ Dực hoan hô bắt đầu nhặt những đồng tiền đó lại.

Những người đứng xung quanh hoàn toàn choáng váng, đây rốt cục là sức mạnh gì? Ông chủ tầng hầm cùng các vệ sĩ căn bản không dám lên tiếng, phải biết rằng, sinh mạng quý trọng hơn nhiều so với mấy trò chơi rẻ tiền này.

- Chúng ta đi nhanh thôi.

Thường Nhạc cảm thấy nếu tiếp tục như vậy thì ngày mai mình va Vũ Dực sẽ xuất hiện trên trang nhất tin tức.

Thần hiểu một vài chuyện đã đến mấu chốt, ánh mắt gã nhìn sang Koinu, lạnh lùng nói: - Anh Koinu, nếu anh không động thủ thì Điểm G chúng tôi sẽ trực tiếp rời khỏi Nhật Bản, sau này có chuyện gì xảy ra thì sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với Điểm G chúng tôi hết.

Tinh thần Koinu hơi căng thẳng, lần trước chuyện đồng ý với Thần mình không trực tiếp hành động, cha mình Okinainu lại gia nhập với Tân Long Nha.

Hơn nữa có được thi thể của Nhẫn Thần, có thể nói, chỉ cần dựa theo kế hoạch, chấn hưng lại toàn bộ hội Hắc Long thì hoàn toàn có khả năng chiến đấu.

Nhưng một chân thì trên còn thuyền Điểm G còn một chân thì ở chỗ Tân Long Nha đều không được phép.

Giờ phút này Thần của Điểm G yêu cầu hội Hắc Long hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Tân Long Nha, hơn nữa trực tiếp đẩy mình lên vị trí thủ lĩnh cao nhất của hội Hắc Long.

Mà Tân Long Nha cũng đồng thời yêu cầu hội Hắc Long phải cắt đứt liên minh với Điểm G và ngay lập tức thiết lập liên minh với Tân Long Nha, lúc này cũng giống như trong kỹ viện mà lại không có kỹ nữ vậy.

Một kỹ nữ trong sạch thì lần đầu tiên là quý giá nhất, nhưng chỉ có một lần đầu tiên duy nhất mà thôi, cuối cùng nên chọn Điểm G hay Tân Long Nha đây?
Hai chỉ có thể chọn một, lựa chọn đau khổ này khiến Koinu như phát điên lên được.

Thần híp mắt nhìn chằm chằm vào Koinu không ngừng thay đổi sắc măth, nếu không phải tên này còn có giá trị lời dụng thì mình đã sớm giết luôn đi cho rồi.

Nhìn thấy Koinu đang do dự, thần từ từ mở miệng nói: - Anh Koinu, có một chuyện mà tôi đã làm, hy vọng anh đừng có tức giận.

Koinu thấy Thần không còn đề cập đến vấn đề ép mình quyết định, gã thầm thở dài, sắc mặt Koinu lộ ra nụ cười thản nhiên, nói: - Thần, bất luận có chuyện gì thì tôi cũng không tức giận đâu.

Thần nghe thấy thế khóe miệng gã lộ ra một nụ cười nghiên ngẫm, nói: - Tôi đã phái người giết sách toàn bộ người của Tân Long Nha qua đây liên lạc vớihội Hắc Long rồi, hơn nữa còn dùng danh nghĩa của hội Hắc Long.

Nét mặt Koinu hoàn toàn ngưng đọng, những lời nói của Thần vang dội bên tai như tát một cái trời giáng vào mặt gã.

- Chẳng lẽ anh Koinu không vui hay sao? Con mắt Thần nhìn chằm chằm vào Koinu mang vài phần kinh ngạc.

- Vui, đương nhiên là vui rồi. Koinu lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Vũ Dực ngắm nhìn thế giới bên ngoài, cô hoàn toàn bị mê hoặc bởi thế giới này, ánh mặt trời sáng ngời như vậy thật quá ấm áp, thật quá tươi đẹp.

- Tiểu Vũ đến chỗ ở của tôi đi, sau này phải nghe lời này đừng có chạy lung tung nữa nha. Thường Nhạc nghĩ tới cảnh phá hoại của Vũ Dực khi nãy mình quả thực có vài phần lo lắng.

Vũ Dực cặp mày nhỏ dựng lên, có vài phần bất mãn nói: - Tiểu Vũ cái gì? Em là lão đại của anh mà.

- Lão đại?

Thường Nhạc sửng sốt mỉm cười gian xảo: - Ở dưới đó em là lão đại của anh, nhưng trên này anh là lão đại của em.
- Vì sao? Chẳng lẽ anh ngứa xương cốt cần em gãi cho hay sao? Vũ Dực giơ nắm đấm lên uy hiếp nói.

Thường Nhạc không những không sợ mà trái lại cũng giơ nắm đấm lên, nghiêm trang nói: - Đương nhiên là không sợ rồi, tôi còn muốn tỷ thí một trận nữa.

Trong lúc nói chuyện, nắm thay Thường Nhạc bắt đầu chuyển động, mục tiêu của hắn chính là mặt đất dưới chân.

- Bùm!

Tiếng nổ long trời lở đất mặt đất nứt ra.
Cách thức đơn giản ngắn gọn dứt khoát đã khiến Vũ Dực hoảng sợ đứng ở đó, khuôn mặt cô bị dọa tái nhợt, lúc này cô mới hiểu được nghĩa của từ khốn nạn.

Mình bị người ta lừa rồi.

- Oa em phải về nhà.

Thường Nhạc thế nào cũng không ngờ tới kết quả sẽ lại thế này, Tiểu Vũ ngồi trên mặt đất khóc tu tu, nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết này Thường Nhạc không tự chủ được nghĩ tới Tiểu Bảo.

Chiêu này Tiểu Bảo vận dụng quá nhiều, căn bản đã tạo thành chức năng miễn dịch rồi, hắn căn bản không quan tâm đến tiếng khóc, nhấc luôn túi châu báu lên, đi thẳng về phía trước.
Cô bé này có đi theo hay không?

Để cô bé tự sinh tự diệt đi.

Vũ Dực thật sự không ngờ, Thường Nhạc lại mặc kệ mình, nếu như ở Thánh Điện Hắc Ám, thân phận Quận chúa của mình mà khóc lên chắc chắn không ai dám mặc kệ.

Nhưng Thường Nhạc lại không để ý đến chiêu này, nhìn thấy bóng hình Thường Nhạc dần biến mất, Vũ Dực vội vàng lau nước mắt lồm cồm bò dậy.

- Lão đại, chờ em một chút.

Sau đó vội vàng đuổi theo.
Thường Nhạc nghe thấy tiếng Vũ Dực gọi theo ầm ĩ, hắn đắc ý mỉm cười nói: - Tiểu Vũ, nhớ rõ anh là lão đại của em, bây giờ tên anh là Thường Nhạc, hiểu chưa?

- Thường Nhạc?

Nghe tới cái tên này, Vũ Dực hoàn toàn hiểu được người trước mắt kia đích thực là một tên lừa đảo trẻ con.

- Có ý kiến gì không?

Thường Nhạc liếc mắt nhìn Vũ Dực một cái, không nhanh không chậm nói.

- Không.
Vũ Dực tội nghiệp nhìn Thường Nhạc, gật đầu.

Tiểu Bảo đang nằm ngủ trưa trên ghế thái sư trong đại sảnh Điểm G Paris bỗng nhiển mở to mắt nhìn xung quanh.

Mặc dù không nhìn thấy bất kỳ thứ gì nhưng mình lại ngửi được thấy mùi vàng, loại mùi vị này thật sự rất mê người, chẳng lẽ dưới đại sảnh có vàng?

Nghĩ đến đây, Tiểu Bảo lật người lên không trung té nhào trên mặt đất, cái đầu nhỏ úp xuống cẩn thận dò xét trên mặt đất.

Nhưng bên tai lại vang lại tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tiểu Bảo thầm nói:
- Chẳng lẽ vàng biết đi bộ?

- Tiểu Bảo, em đang làm cái gì thế? Thường Nhạc nhìn thấy Tiểu Bảo đang úp đầu xuống đầu bộ dạng buồn cười không khỏi kinh ngạc.

- Vàng.

Nghe thấy giọng nói Thường Nhạc, Tiểu Bảo hoan hô, bò tốc độ gần như nhanh nhất lại chỗ Thường Nhạc.

Cả người như con rùa nhào tới túi tiền trong tay Thường Nhạc, cô bé sờ vào lập tức phán đoán trong túi có vàng.
- Rồi.

Tiểu Bảo dùng sức lôi dậy.

Túi tiền đó không hề động đậy, Tiểu Bảo sửng sốt, lập tức nói: - Mẹ kiếp, mau buông taa, nếu không Tiểu Bảo liều mạng với anh.

- Tiểu Bảo, vật này cũng không phải của anh, mà là của Tiểu Vũ đấy. Thường Nhạc trừng mắt nhìn Tiểu Bảo hơi vô tội nói.

Tiểu Bảo lúc này mới phát hiện đứng bên cạnh Thường Nhạc còn có một cô bé còn nhỏ thấp hơn mình khá nhiều nữa.

Nếu có thể khẳng định đây là toàn bộ gia sản của cô bé, đồng chí Tiểu Bảo của chúng ta chắc chắn sẽ một cước đạp bay cả Vũ Dực là hoàn toàn có thể cướp được cả bao vàng.

Nhưng từ khi Tiểu Bảo học được biết bao điều hay lẽ phải từ chỗ Linh Nhi, Tiểu Bảo hiểu ra được một đạo lý, cần phải triển khai quan hệ, đó mới là vấn đề.

Một người không phải là đơn lẻ mà là phải có liên hệ với những người khác, thế thì tiền sẽ không có giới hạn, như trước mắt đây, cho nên phản ứng đầu tiên của Tiểu Bảo chính là đi đến trước mặt Vũ Dực.

Dang rộng hai cánh tay ôm Vũ Dực nhiệt tình, nói: - Chị, chị thật là xinh đẹp. Vừa nói vừa phủi bụi trên người Vũ Dực.

- Chị?
Thần sắc Thường Nhạc thay đổi cổ quái, đồng chí Tiểu Bảo trước mắt vì tiền cái gì cũng có thể bán đứng.

Vũ Dực lại rất vui vẻ, ở nhà mình là nhỏ nhất rồi, bây giờ lại có người gọi là chị, cô bé đương nhiên rất vui hơn nữa người bình thường nhìn thấy mình đều khen mình thông minh, đáng yêu nhưng chưa có ai khen mình xinh đẹp cả, Tiểu Bảo trước mắt cũng coi như là anh hùng nhận thức có mắt nhìn đời.

Thường Nhạc nhìn thấy hai con nhóc này ôm nhau thiếu chút nữa bật cười lên.
Bình Luận (0)
Comment