Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 82

- Ồ, điều này thật đơn giản.

Thường Nhạc nằm không nhúc nhích tay sờ sờ trên ghế nằm lấy ra một chiếc kèn ác-mô-ni-ca ở trên bàn công tác của Ôn Nhu, trên mặt lộ ra dáng điệu bất cần đời, tươi cười nói:

- Chỉ cần tôi chứng thực một chút cô sẽ tin tưởng ngay. Đây là kèn ác-mô-ni-ca loại kèn ác-mô-ni-ca XB-40 mới nhất, hiện nay các loại kèn ác-mô-ni-ca dân dao đang có cũng không thống nhất. Trước mắt kèn dân dao ác-mô-ni-ca ở bên trong cùng, có lỗ nội cao âm có thể đè âm, giọng thấp thì không được, mà cấu tạo đặc thù của XB-40, khiến cho giọng thấp âm cũng có thể đè âm. Nói thí dụ như kèn ác-mô-ni-ca loại bốn lỗ, hoá ra chỉ có lúc hít vào là có thể thực hiện đè âm, nhưng hiện tại chỉ cần thổi cũng có thể làm được rồi. Hơn nữa, từng âm đều có thể thực hiện đến đè âm hoàn toàn...

- Cậu cũng thích kèn ác-mô-ni-ca?

Nét mặt Ôn Nhu lộ ra một chút thần sắc mong đợi.

Thường Nhạc cười cười:

- Cũng tính là thích.

- Lại là "Tinh thông" như lời cậu nói.

- Hả? Tinh thông thì không dám nhận, xem như có biết một chút đi. Như là kèn ác-mô-ni-ca phức âm, kèn ác-mô-ni-ca bán âm, kèn ác-mô-ni-ca mười lỗ toàn âm, hợp tấu loại hợp âm kèn ác-mô-ni-ca, kèn ác-mô-ni-ca giọng trầm, đồng giác khẩu cầm. Còn có các thể loại khác như kèn ác-mô-ni-ca Mini, kèn ác-mô-ni-ca vòng cổ, kèn ác-mô-ni-ca nhi đồng, kèn ác-mô-ni-ca kẹo tôi đều từng nghiên cứu qua một chút.

Trên mặt Ôn Nhu hiện lên một nét rực rỡ đến kỳ diệu, cô hiếu kỳ nói:

- Có thể biểu diễn một khúc hay không?

- Tôi chính là có ý đó, cô không nói tôi cũng sẽ thổi.

Vừa nói dứt câu, Thường Nhạc đem kèn ác-mô-ni-ca đặt lên môi và bắt đầu thổi.

Thời điểm mà tiếng kèn êm tai vang lên, cả căn phòng trong phút chốc biến thành một đại dương âm nhạc mênh mông.

Có rất ít người có thể nằm để thổi kèn ác-mô-ni-ca, điều này cực kỳ cần sự dư thừa trung khí. Trên thực tế thổi loại nhạc khí này người trình diễn đều phải phải có sự hô hấp thật tốt mới làm được. Bạn không thể tưởng tượng một người ho lao hoặc bệnh hoạn thở khò khè lại có thể thổi lên một chương nhạc du dương hoa lệ. Mà Thường Nhạc cho dù là đang nằm ở trên đùi Ôn Nhu, nhưng cũng có thể thổi rất thành thạo.

Âm nhạc hay rất dễ dàng làm cho trái tim người ta rung động, Ôn Nhu lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt si mê, cả người như hoàn toàn đi vào trong trạng thái thần tiên. Vẻ mặt say mê kia giống như nguyện ý vĩnh viễn đắm chìm vào trong vào trong mộng cảnh, để rồi mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.

Cô biết, bản nhạc này là bộ phim nhiều tập Nam Tư tên gọi là: "Người trên danh sách đen". Tác giả của nhạc khúc này cũng là tác giả của nhiều giai điệu ca khúc nổi tiếng. Tiếng kèn ác-mô-ni-ca đang uốn khúc, mang theo tất cả bi thương và u buồn, đó là hướng về những anh hùng đã hy sinh mà trong lòng ngưỡng vọng, bọn họ là tượng trưng cho bất kỳ một dân tộc nào cứng như sắt thép không bao giờ khuất phục. Cũng chỉ có những người con trai anh hùng tài năng như vậy, mới có thể diễn tấu ra loại khúc nhạc ưu thương bi tráng này.

Theo âm thanh uốn khúc đầy nhịp điệu, làm cho người ta không kìm nổi lòng mình mà trong đầu hiện lên một bức tranh, trong bức tranh này hiện lên một niên đại xa xưa cùng với các nhân vật đen trắng, hình ảnh trải rộng nóng nảy điểm và vết cắt. Nếu bạn đã quen xem bản DVD tuyệt đối sẽ dùng từ "Vô cùng thê thảm" để hình dung nó. Nhưng có nhiều người lại vì cái loại gọi là "Hình ảnh thấp kém " này mà cảm thấy rất thân thiết, có rất nhiều người muốn tìm lại cái ấm áp trong những bộ phim cũ.

Khúc nhạc đã kết thúc, Ôn Nhu vẫn còn chưa thể khôi phục tinh thần.

Lúc này Thường Nhạc cũng giống như đang tiến nhập vào trạng thái, thể loại vừa chuyển, không ngờ lại dùng chiếc kèn này mà diễn tấu khúc nhạc kèn tây Ireland, đó là bản, "Dạo chơi trong vườn thần bí". Đó chỉ có kèn tây Ireland có thể gây cho người ta cái cảm giác thê lương đang dần dần tiêu tan, thay vào đó là một loại yên tĩnh xen lẫn vui mừng, còn mơ hồ bao hàm một loại hàm súc mà bộc lộ hết, lập tức làm cho người ta một loại cảm giác hình ảnh kỳ diệu. Text được lấy tại TruyenGG

Bạn có thể tưởng tượng, dưới ráng mây đỏ rực trong một buổi chiều tà, một người con trai đang nằm trên đùi một người con gái xinh đẹp, nhàn nhã thổi kèn ác-mô-ni-ca, đây là một hình ảnh đẹp đẽ cỡ nào, lãng mạn cỡ nào. Nếu đổi văn phòng này thành bên ngoài một thôn trang nhỏ xinh đẹp, màu xanh mặt cỏ dưới một cây đại thụ, bên cạnh còn có vài con trâu vài con dê đang cúi đầu ăn cỏ, chậc chậc, như vậy thì lại càng có hương vị!

Thời gian giống như bị gã bảnh bao chăm chú nhìn cô nàng nhỏ bé ngây thơ, thẹn thùng giống như làn khói mỏng chầm chậm bay đi.

Thời điểm Ôn Nhu từ trong cung điện âm nhạc đi ra, giống như từ trong cõi thần tiên trở về. Cô kiên định một ý nghĩ, cô đột nhiên cho rằng tất cả những lời nói của Thường Nhạc từ trước đến nay đều là sự thật. Người đàn ông này không gì không làm được, thậm chí có những điều anh ta còn giữ lại, có lẽ bởi vì anh ta cho rằng cái nghề nghiệp bác sĩ tâm lý này sẽ càng khiến cô sinh ra tò mò cực độ, hận không thể lập tức đem Thường Nhạc nghiền ngẫm hoàn toàn thấu triệt.

Đáng tiếc chính là, điều này là không thể.

Càng là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp cô lại càng hiểu được, không ai có thể hoàn toàn nhìn thấu một người khác, có thể miễn cưỡng bốc thuốc cho đúng bệnh cũng không phải dễ dàng.

Lúc này Ôn Nhu đột nhiên phát hiện, Thường Nhạc vốn nằm ở trên đùi cô giờ đây đã không thấy đâu.

Đương nhiên mọi người không nên quá kinh hoàng, Thường Nhạc không có đi đâu xa. Trên thực tế Thường Nhạc chẳng qua chỉ là ngồi dậy, nói chính xác là ngồi ở phía sau Ôn Nhu và từ phía sau mà ôm lấy cô khiến cho cả người Ôn Nhu đều nằm gọn trong lồng ngực của hắn.

- Cậu làm gì?

Ôn Nhu kinh sợ hô lên một tiếng, nhưng không phản kháng.

- Không làm gì cả, chẳng qua thấy cô say mê như vậy, trên mặt hiện lên bộ dạng muốn tìm một bả vai để dựa vào, lại mơ hồ biểu hiện ra tính cách một nữ thanh niên trí thức kiên cường, cái loại nội tâm mâu thuẫn và cô đơn ấy, tôi thật sự không kìm nổi, tôi muốn phối hợp với cô một chút.

Thường Nhạc có vẻ rất thành thực đáp lại.

Trên mặt Ôn Nhu đỏ ửng lên, cô biết mình vừa rồi hoàn toàn đã say mê ngây ngất. Trong mơ hồ cô cũng hồi tưởng lại trong lúc thất thần có người ôm lấy cô, đem đến cho cô một cảm giác cực kỳ thỏa mãn, một cảm giác cực kỳ an toàn, nhưng cô không nghĩ tới lại xảy ra chuyện xấu hổ như vậy.

Làm ra một dáng vẻ giận dữ, Ôn Nhu từ trong lòng Thường Nhạc giãy dụa ra ngồi xuống bên cạnh cả giận nói:

- Cậu làm sao mà biết ánh mắt tôi là muốn dựa vào, đừng có hù dọa được không?

Trên mặt Thường Nhạc vẫn như cười mà như không cười:

- Ầy, này, cô cũng biết đây là một loại rất trừu tượng, dùng ngôn ngữ thì không có cách nào hình dung được. Nếu mà bác sĩ không thừa nhận thì tôi cũng không biết nói gì hơn. Tuy nhiên tôi có thể rất thật thà mà nói với cô rằng, về sau này khi nào cô cần ai để dựa vào, bất cứ lúc nào, cô cứ bảo tôi, tôi nhất định sẽ để cô được toại nguyện.

Ôn Nhu dở khóc dở cười nhìn Thường Nhạc, vừa có chút tức giận lại có chút buồn cười. Cô duỗi duỗi chân đột nhiên "A" lên một tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một chút thống khổ, còn thoáng qua một chút xấu hổ nữa.

- Cô làm sao vậy?

Thường Nhạc thân thiết hỏi han.

Dường như rất kinh ngạc vì Thường Nhạc dưới tình thế cấp bách loại này lại biểu hiện ra dịu dàng, Ôn Nhu có chút xuất thần nhìn hắn một cái, lúc này mới cau mày nói:

- Tôi, chân tôi bị tê...

Thường Nhạc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lộ ra vẻ mặt giật mình, vị đại mỹ nữ này bị hắn nằm đè lên chân đến hai giờ, không tê mới là lạ. Trên mặt lộ ra một chút áy náy, Thường Nhạc làm ra bộ dạng hối cải nói:

- Đều là lỗi của tôi, tôi nhất định phải có trách nhiệm đối với cô.

Ôn Nhu hơi khó hiểu nhìn Thường Nhạc, không biết Thường Nhạc muốn làm gì.

- Tôi cõng cô.

Thường Nhạc cũng không không cần biết Ôn Nhu có đồng ý hay không, hắn quả nhiên 'Rất có trách nhiệm' cõng Ôn Nhu lên, sau đó đi nhanh ra ngoài.

Ôn Nhu kinh hãi, lại gỡ không ra hai cánh tay mạnh mẽ của Thường Nhạc, kêu lên:

- A, cậu làm gì?

Thường Nhạc vừa đi vừa nói:

- Đã hết giờ làm việc rồi, tôi đưa cô về.

Ôn Nhu dường như không có dũng khí từ trên lưng Thường Nhạc nhảy xuống, cáu giận nói:

- Tôi biết hết giờ, nhưng tôi không cần cậu đưa tôi về.

- Chân của cô bị tê, cô đi đường không thuận tiện!

- Không thuận tiện, tôi cũng không cần cậu cõng tôi!

- Bác sĩ cô đang nói dối.

- Tôi không nói dỗi.

- Kỳ thực cô rất thích lưng của tôi đúng không?

- Tên tự kỷ, cậu đừng ăn nói bừa bãi.

- Tôi không nói bừa bãi, ánh mắt của cô bán rẻ lòng của cô, tôi sớm đã phát hiện ra rồi.

- Cậu… Vô lại!

- Hả, vô lại thì vô lại, tôi cũng không làm gì không phải với cô. Nói một câu thành thực, cô đã làm tổn thương tâm linh yếu ớt mỏng manh dễ vỡ của tôi, tuy nhiên thấy cô miễn cưỡng, tôi cũng rộng lượng tha thứ cho cô.

Thường Nhạc trơ trẽn nói, cõng Ôn Nhu trên lưng vẫn nện từng bước chân mạnh mẽ, hai người rất nhanh thông qua thang máy đi vào bãi đỗ xe.

Một chiếc Hummer H6 màu đen nhập khẩu quyến rũ vô hạn hoành tráng đập vào mi mắt mọi người. Chiếc xe này vốn là xe chuyên dụng yêu thích của Huyết Hổ, đáng tiếc chính là người nào đó bây giờ còn không dám về nhà, cho nên vô sỉ đã 'mượn' chiếc xe này.

Bạn có thể tưởng tượng, chiếc xe này vô cùng phong cách đẹp đẽ sánh ngang xe thiết giáp, tiếng mô tơ mạnh mẽ chạy nhanh trên đường, ca khúc Hip-hop được phát qua máy nghe đĩa tiên tiến trang bị ở trên xe truyền ra. Nếu bên trong lại đi ra một tên nhóc hư hỏng và một sexy girl nữa mà nói, như thế thì hoành tráng đến bực nào?

Tuy rằng Ôn Nhu thoạt nhìn không giống sexy girl, nhưng thân hình và tướng mạo của cô tuyệt đối vô cùng 'sexy'.

Thường Nhạc đặt cô ở trên nắp động cơ, rất dịu dàng hỏi:

- Còn tê không?

- Cũng đỡ hơn nhiều rồi.

Ôn Nhu hừ lạnh một tiếng, tuy nhiên vẻ mặt kia trông thế nào đều không giống như đang tức giận, ngược lại còn có chút ngọt ngào.

- Như vậy, bác sĩ Ôn, tôi còn cần tiếp tục trị liệu không?

- Đương nhiên, tôi vẫn còn chưa kịp viết báo cáo đã bị con quỷ liều lĩnh là cậu cưỡng ép kéo đi rồi.

Ôn Nhu hung hăng lắp bắp nói, nhưng nhìn lại càng giống như một đôi tình nhân đang liếc mắt đưa tình.

Thường Nhạc đột nhiên lộ ra một nụ cười rất thâm tình, vô cùng có thành ý hỏi han:

- Thật ngại, làm mất nhiều thời gian của cô như vậy. Bác sĩ, tôi có thể mời cô cùng đi ăn tối không?

Ôn Nhu giữ vững phong thái, hơi trầm tư mỉm cười nói:

- Cho tôi một lý do?

Thường Nhạc nháy nháy mắt cười nói:

- Cô cứ coi như là tăng ca trị liệu cho tôi đi, đổi lại tôi biểu hiện chân thực chính mình, thế được không. Như thế, bất kể là ăn hay ngủ cô đều có thể quan sát tôi, đúng không nào?

Dừng một chút, Thường Nhạc làm làm ra một bộ rất bất đắc dĩ rất lưu luyến không rời trên vẻ mặt, thở dài nói:

- Hơn nữa, mấy ngày nữa tôi phải về phố J đi học, không có thời gian đến trị liệu nữa, ôi..!

Ánh mắt Ôn Nhu chăm chú nhìn Thường Nhạc, giống như đánh giá, sau một lúc lâu mới hé miệng cười nói:

- Được rồi, tôi đồng ý nhưng cậu phải nhớ kỹ tôi chỉ là đồng ý tăng ca quan sát mà thôi, không phải là tôi hẹn hò với cậu.

- Ừ, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, tôi hoàn toàn hiểu rồi!

Thường Nhạc liên tục gật đầu, rất có phong cách một quý ông, dìu Ôn Nhu vào bên trong xe.

Trong nháy mắt khi đóng cửa xe, Thường Nhạc nhìn hướng lên bầu trời, trên mặt lộ ra một nụ cười tà khí với âm mưu mà hắn đang thực hiện…

Bình Luận (0)
Comment