Sau đó, suốt cả hai ngày Kim Nguyên Bảo không để ý đến ta.
Ta thật sự buồn bực cực kỳ, không thể làm gì khác hơn là đi tìm Tô Mộ Bạch kể khổ, nói với cậu ta một lần đầu đuôi chuyện Kim Nguyên Bảo đuổi theo con chó kia thế nào, ép chó nhảy tường thế nào, mắng ta ngu ngốc thế nào.
Không ngờ Tô Mộ Bạch chẳng những không giúp ta mắng Kim Nguyên Bảo, lại còn nhìn ta rất kỳ quái, sắc mặt hình như có chút khó coi.
Một lát sau, vị quản gia dung mạo rất nghiêm túc nhà cậu ta đi tới, mặt không thay đổi nói với ta: "Công tử nhà ta mệt mỏi, mời cô nương trở về đi."
Thói đời này thế nào vậy? Mỹ nữ cũng không nổi tiếng rồi hả? Tại sao đến nơi nào tất cả mọi người không để ý đến ta? Ta thật sự rất đau lòng, buồn bã về nhà, chưa từng nghĩ lúc đi ngang qua cửa nhà Kim Nguyên Bảo, lại phát hiện chuyện cực kỳ ghê gớm.
Thì ra là Kim Nguyên Bảo đến cả chó cũng không sợ, thế mà sẽ biết sợ ——sợ cha cậu ta!
Chuyện là như vậy, bởi vì lần trước Kim Nguyên Bảo ép chó của Tiền Đa Đa nhảy tường, làm hại nó té gãy chân, cho nên Tiền Đa Đa lại đi cáo trạng với cha nàng. Biết được chuyện này, Tiền viên ngoại rất tức giận, mang theo con chó bị gãy chân tìm Kim bá bá tố cáo, vừa ban đầu Kim bá bá không tin, nhưng con chó kia vừa thấy được Kim Nguyên Bảo liền run run, bằng chứng như núi, Kim bá bá liền không thể không tin.
Như vậy, Kim Nguyên Bảo liền bị phạt, Kim bá bá bắt cậu ta cởi truồng ở trong sân đứng một ngày, lúc ta đi qua nhà cậu ta, cậu ta đã đứng thật lâu rồi, bên ngoài gió lạnh gào thét, ta mặc ít quần áo cũng cảm thấy lạnh, tại sao cậu ta có thể cởi truồng ở trong sân đây?
Ta càng nghĩ càng thấy Kim Nguyên Bảo thật đáng thương, mặc dù cậu ta bình thường rất đáng ghét, nhưng chuyện này nói thế nào nguyên nhân cũng là do ta gây lên, bây giờ cậu ta chịu phạt, nếu có lương tâm, ta cũng vậy nên đi an ủi cậu ta một chút.
Vạn vạn không ngờ tới, tên nhóc không có lương tâm này căn bản không hiểu ý tốt của ta, ta mới đi vào nhà cậu ta không bao lâu, từ xa đã nghe thấy cậu ta kêu: "Sở Tiểu Bắc, ngươi đi xa một chút cho ta, đừng tới đây!"
Như vậy sao được? Ta là ai? Ta chính là Sở Tiểu Bắc, đường đường Bạch Vân trấn Sở Tiểu Bắc! Nếu như cậu ta bảo ta đi xa một chút ta liền đi xa một chút, chẳng phải là rất mất mặt rồi hả? Nghĩ như vậy, ta lập tức liền nghênh ngang tiêu sái đi qua, kết quả thế nhưng để cho ta phát hiện, thì ra là thì ra là nam cũng có hai khối mông.
Không biết có phải đằng trước cậu ta cũng giống ta hay không, vì làm rõ vấn đề này, ta đi tới phía ta cậu. Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Kim Nguyên Bảo chợt nhanh chân mà bỏ chạy, cậu ta đến cả chó cũng đuổi được, ta làm sao có thể đuổi được cậu ta? Cuối cùng, ta không thể nhìn đến thứ ta muốn xem, chẳng qua ngược lại ta thấy được một chuyện càng làm cho ta ngạc nhiên, đó chính là Kim Nguyên Bảo thế mà lại đỏ mặt!
Đây chính là lần đầu tiên Kim Nguyên Bảo đỏ mặt a, ta bỗng nhiên cảm giác mình đã làm một chuyện vô cùng to tát, nhưng là tại sao cậu ta lại không để cho ta xem chứ? Ta nghĩ nửa ngày không nghĩ ra, kể cho Kim bá bá chuyện cậu ta chạy, Kim bá bá rất tức giận, lại phạt cậu ta đứng một ngày, ai bảo lần trước cậu ta nói chuyện ta ngồi ở cửa học đường cho cha ta biết cơ?
Tiên sinh nói này gọi "đáp lễ", ngươi xem, ta học cũng không tệ lắm phải không!
Từ đó về sau, quan hệ giữa ta và Kim Nguyên Bảo liền xảy ra biến hóa thần kỳ, mỗi lần nhìn thấy ta, số lần cậu ta đỏ mặt càng ngày càng nhiều, sau đó dứt khoát nhìn thấy ta liền quay đầu, liền nhìn cũng không dám đến nhìn ta.
Cuối cùng, giữa ta, Kim Nguyên Bảo và chó tạo thành một vòng tuần hoàn kỳ quái: ta sợ chó, chó sợ Kim Nguyên Bảo, Kim Nguyên Bảo sợ ta. Còn đến cùng là chó lợi hại hay là ta lợi hại, ta thật sự là không nghĩ ra, không thể làm gì khác hơn là nói việc này cho mẹ ta.
Ta vừa nói xong, mẹ ta liền cười, còn cười đến mức khiến cha ta cũng từ trong phòng đi ra ngoài. Hai người cắn lỗ tai một lát, cha ta cũng bắt đầu cười, vẫn cười vẫn cười, cười đến mức không để ý ta.
Ta tức giận tới mức dậm chân: "Cha mẹ, hai người cười gì vậy? Không cho cười nữa!"
Mẹ ta lúc này mới ngưng cười, thở gấp nói: "Tốt lắm tốt lắm, cha mẹ không cười, con đi nói Kim bá bá của con, nói ngày mai nhà bọn họ tới nhà chúng ta ăn cơm, nhớ gọi Kim Nguyên Bảo cũng đi cùng nha."
"Làm gì mà gọi tên kia tới dùng cơm chứ? Cậu ta sợ đến vài ngày không để ý đến con rồi !" Nói đến Kim Nguyên Bảo ta liền giận.
Mẹ ta vừa cười, che miệng nói: "Mẹ đây không phải là muốn nhìn một chút Kim Nguyên Bảo là sợ ngươi thế nào sao? Con gọi cậu ta đến, cho mẹ nhìn một chút chứ sao."
Trời ạ, ta cảm thấy mẹ ta thật đúng là không phải nhàm chán bình thường, chuyện như vậy thì có gì mà nhìn, thật không biết ban đầu cha ta làm thế nào mà nhìn trúng bà?
Mặc dù ta cảm thấy được mẹ ta rất nhàm chán, nhưng là nếu bà đã lên tiếng, là khẳng định phải đi mời nhà Kim bá bá. Cũng may Kim bá bá tương đối sảng khoái, không nói hai lời nên đồng ý tới, đến buổi tối ngày thứ hai, mẹ ta chuẩn bị một bàn thức ăn ngon chiêu đãi bọn họ, dĩ nhiên Kim Nguyên Bảo cũng tới.
Cậu ta vừa bước vào cửa nhìn thấy ta, mặt liền hồng, núp ở sau lưng không mẹ để cho ta đến gần, thật giống như trên người ta có cái gì bẩn thỉu sẽ dính vào người cậu ta.
Tiểu tử này vẫn chưa xong phải không? Ta rất tức giận, liền đi qua bắt cậu ta, ta một túm cậu ta, cậu ta bỏ chạy. Lần này ta học thông minh, mặc dù ta không chạy nổi cậu ta, nhưng mà ta lại cũng là có đầu óc, ta nghĩ biện pháp đem cậu ta bức vào hậu viện, sau đó nhanh chóng đóng cửa hậu viện lại.
Hắc hắc, xem tiểu tử ngươi còn chạy trốn được đi đâu?
Vạn vạn không ngờ, được xưng là bản lĩnh nhất Bạch Vấn trấn, đánh nhau đuổi theo chó cũng chưa bao giờ thua- Kim Nguyên Bảo, lại bị ta đuổi đến. . . . . . Nhảy! Tường! Rồi !
Ngày đó, ta hiểu một cái đạo lý, chẳng những chó nóng nảy sẽ nhảy tường, người nóng nảy cũng là sẽ nhảy tường.
Chuyện này khiến cho cha mẹ ta cùng cha mẹ của cậu ta cười thật lâu, về sau bọn họ vừa gặp mặt sẽ nói về việc giữa ta và cậu ta, còn nói đặc biệt vui vẻ, ta liền không rõ, rõ ràng là cậu ta bị ta ép nhảy tường, tại sao đến cuối cùng muốn ngay cả ta cũng bị cười? Người lớn chính là không nói đạo lý!
Kim Nguyên Bảo tránh né ta rất lâu, ta thật sự là nhàm chán, không thể làm gì khác hơn là lại đi tìm Tô Mộ Bạch nói chuyện.
Những ngày này, lão quản gia không có ở đây, tâm tình Tô Mộ Bạch hình như có điều chuyển biến tốt, cùng ta nói rất nhiều chuyện xưa cho tới bây giờ ta cũng chưa có nghe qua. Cậu ta nói cho ta biết, ở địa phương cách trấn này rất xa, có một nơi gọi là kinh thành, đó là một tòa thành rất lớn, người trong thành nhiều không đếm được, bán rất nhiều rất nhiều đồ ly kỳ cổ quái, còn có rất nhiều đồ ta chưa bao giờ ăn.
Vừa nói đến ăn, nước miếng của ta đã rơi xuống, không kịp chờ đợi hỏi cậu ta: "Đồ ăn ngon trong kinh thành, ngươi đều ăn rồi ư, ăn ngon không?"
Cậu ấy nhìn ta, cười gật đầu.
"Ta không hiểu, nếu kinh thành đồ ăn ngon như thế, vậy ngươi tới chỗ này làm gì chứ?" Ngươi ngu à! Ba chữ cuối cùng này, ta không dám nói ra.
Ta vừa nói xong, nụ cười trên mặt Tô Mộ Bạch liền biến mất, rất lâu không có trả lời ta.
"Ngươi làm sao vậy?" Ta hỏi.
Cậu ta lắc đầu một cái: "Không có gì, chỉ là muốn nghĩ đến mấy chuyện không vui."
"Bởi vì ở kinh thành ở không vui, cho nên nhớ đến sao?"
Cậu ta gật đầu một cái.
"Ở kinh thành có đồ ăn ngon, tại sao ngươi lại không vui chứ?"
"Ngươi không hiểu đâu." Cậu ta thở dài, chợt đưa bàn tay tới đầu ta, ta nhất thời không có phòng bị, cái trán bị tay cậu ta chạm vào, chỉ cảm thấy thật lạnh thật lạnh, lạnh quả thật không giống người sống, lòng ta cả kinh, a một cái kêu lên nho nhỏ.
Tay của cậu ta nhanh như tia chớp rụt trở về, cơ hồ là đồng thời, lão quản gia mở cửa vọt vào, không nói tiếng nào xem ta, ánh mắt quả thật giống như muốn giết người, sợ đến mức làm người ta cứng lại.
"Lão Dư, ngươi đi xuống." Tô Mộ Bạch nói xong, lại quay mặt sang ta, cười cười, "Tiểu Bắc, ta có chút mệt mỏi, hôm nay ngươi trở về trước được không? Ngày mai ta lại kể chuyện xưa cho ngươi."
"Được rồi. . . . . ." Ta không tình nguyện đứng lên, trừng mắt với lão quản gia hung dữ.
Hung cái gì mà hung, bản mỹ nữ có thể tới bồi thiếu gia nhà các ngươi nói chuyện liền đã là rất không tồi rồi, ngươi trừng ta...ta trừng lại ngươi! Ta trừng trừng trừng, ta trừng chết ngươi!
Rời khỏi nhà Tô Mộ Bạch, bất tri bất giác sắc trời đã tối, các nhà đều đóng cửa đi ăn cơm, vốn là trong trấn cũng không nhiều người, giờ phút này trở nên vắng ngắt. Vừa nghĩ tới trước khi xuất môn, mẹ từng dặn dò ta về nhà sớm, ta liền không khỏi bước nhanh hơn. Đang lúc này, đầu phố chợt truyền tới một âm thanh quen thuộc.
"Sở Tiểu Bắc!"
Ngay sau đó, ta thấy được phía trước có một bóng đen chạy tới phía ta, trời rất tối, y phục màu đen trên người càng tối hơn, cho đến khi người đó chạy đến trước mặt ta, ta mới nhận ra đó là Kim Nguyên Bảo.
"Kim. . . . . ." Lời của ta còn chưa nói ra miệng, cậu ta chợt bước nhanh về phía trước, chợt ôm ta.
Một khắc kia, sợ ngây người, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, động cũng không dám động.
Qua thật lâu, thật lâu. . . . . .
Ta thật sự là bị cậu ta ôm không thở nổi, lúc này mới không nhịn được quát to lên: "Kim Nguyên Bảo, ngươi có bệnh à! Ta muốn chết ngạt, ngươi mau buông tay ra! Buông tay nhanh một chút!"
Lúc này cậu ta mới buông ta ra, không một tiếng vang nhìn ta, ta chưa từng thấy tên đầu gỗ này có vẻ mặt khẩn trương giống như giờ phút này, hốc mắt hồng hồng, quả thật giống như đã khóc.
"Sao. . . . . . Sao thế, ba ngươi lại phạt ngươi đứng hả ?" Ta cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Sở Tiểu Bắc, ngươi ngu ngốc sao?" Cậu ta hung hăng trợn mắt nhìn ta một cái, không đợi ta phản kích, bỗng nhiên lại ôm lấy ta.
Ta hoàn toàn ngu, tiểu tử thúi này sẽ không ăn nhầm thuốc đó chứ?
"Từ nay về sau, nếu ngươi dám trốn khỏi tầm mắt của ta, ngươi nhất định sẽ chết!" Đây là câu nói sau cùng ngày đó Kim Nguyên Bảo nói với ta, từ đầu đến cuối ta đều không biết cậu ta rốt cuộc là có ý gì, cho đến khi về đến nhà, nhìn đến chổi lông gà mẹ ta cầm trong tay, ta mới biết chuyện cũng không có đơn giản như ta nghĩ.
Thì ra là buổi trưa hôm đó, cây cầu ở trấn trên bị xập, có người nhìn thấy một cô bé dáng giống ta rơi xuống sông, bị nước trôi đi, tất cả mọi người tìm ta cả một buổi chiều, bao gồm cả Kim Nguyên Bảo.
Ta cảm thấy được ta lần này thật sự làm sai, nếu không phải là bởi vì ta đi tìm Tô Mộ Bạch, không có nói với người trong nhà, chuyện cũng sẽ không thành như vậy. Cho nên, khi ta nhìn thấy mẹ ta giơ cao chổi lông gà, lần đầu tiên ta không có chạy.
Làm việc gì sai thì phải trả giá đắt —— đây là Phu Tử dạy.
Ngày ấy, mẹ ta đánh ta so với bất kỳ lần nào trong quá khứ đều nặng hơn, đều hung ác. Rốt cuộc ta hiểu rõ tại sao cữu cữu đậu phụ sẽ nói, mẹ ta có thể dùng chổi lông gà cứu cậu ta từ trong tay bọn lưu manh, thì ra là mẹ ta thật sự là một con cọp mẹ.
Chỉ là so sánh với ta, Kim Nguyên Bảo thảm hại hơn một chút, mặc dù chuyện này không có liên quan gì đến cậu ta, nhưng lúc mẹ ta đánh ta, cậu ta thế nhưng lại vẫn ngăn ở trước mặt của ta, giúp ta chặn lại hơn phân nửa chổi lông gà.
Nhìn cậu ta nghĩa khí như vậy, ta quyết định không hề cùng cậu ta so đo nữa, thật ra thì tiểu tử này cũng chính là miệng thúi một chút, đối với ta vẫn đủ có tình có nghĩa, Đầu To nói làm người phải giảng nghĩa khí, nếu Kim Nguyên Bảo cũng có nghĩa khí như vậy rồi, ta đương nhiên cũng không thể nhỏ mọn tức giận, đúng không?