Thiêu Hủy (Burn)

Chương 27

Cael hy vọng cái đầu của anh sẽ được đặt lên thớt trước tiên để anh có thể vượt qua thử thách này, nhưng không, họ quyết định để dành anh đến cuối cùng. Một người pha chế rượu, rồi một người hầu phòng được mến mộ tiến hành lượt đầu tiên, rồi một cặp góa vợ, đến một anh chàng nhút nhát đi cùng người yêu, người đang trả giá một cách nghiêm túc cho đến khi anh chàng thuộc về cô ấy – cho kỷ lục của đêm nay với tổng số tiền là bảy ngàn.

Có đôi tiếng huýt sáo khi Cael được giới thiệu. Từ những gì anh nhìn thấy, chúng đến từ góa phụ tóc bạc trắng, giàu có, đang cười rúc rích. Giả bộ đồng thuận, anh nghiêng nón về phía đám đông, anh thậm chí còn nháy mắt vào một mệnh phụ đang e thẹn. Anh tìm kiếm Jenner, nhưng cô và Tiffany không còn đứng ở chỗ cũ nữa. Tuyệt thật. Họ chắc chắn ở trong phòng của Tiffany hoặc trong một quầy bar nào đó, đang cười diễu anh.

Ai đó sẽ phải trả giá cho điều này.

Cuộc đấu giá bắt đầu, và nhanh chóng leo thang. Anh vượt qua tiêu chuẩn năm ngàn chỉ trong vài phút. Vẫn không thấy Jenner. Cael bắt được ánh mắt của Ryan, anh ấy và Fail đang thích thú, và lo lắng một chút, nhưng không nhiều như cả hai bọn họ có thể làm. Nếu Jenner hoặc Tiffany không bước lên để cứu nguy cho anh, anh sẽ làm vật sở hữu của bà lão dâm dật phúng phính trong chiếc đầm đính tua màu xanh đọt chuối được kết lưới đánh cá, hoặc một ả có vẻ ngoài rùng rợn trát đầy phấn son và mái tóc màu xanh đen phi tự nhiên. Chỉ còn hai người đó trong cuộc chơi khi cuộc đấu giá vượt qua tám ngàn.

Một ánh chớp màu đỏ trong đám đông thu hút sự chú ý của anh, Jenner đang tiến thẳng lên trước đám đông, với Tiffany theo sát phía sau. Cô giơ tay lên và nhận được sự quan tâm của người điều khiển cuộc đấu giá.

“Năm mươi ngàn.” Cô xướng bằng một giọng trong trẻo, vững vàng.

Đám đông xì xào, vài người vỗ tay tán thưởng. Cô ả kinh dị có vẻ bực bội khi cô nàng và bà lão xanh đọt chuối từ bỏ cuộc đấu giá – không phải hai người họ không thể đưa giá cao hơn, nhưng chỉ là quá nhiều tiền cho dự định của họ với chút ít vui chơi.

“Cưng đáng thương.” Jenner nói đầy tự tin khi cô tiến đến khán đài. “Anh thật sự cho rằng em chịu chia sẻ sao?” Đám đông vỡ bùng trong tiếng cười và tiếng vỗ tay tán thưởng khi cô khẳng định với anh. Anh chỉ đứng yên tại chỗ xem xét ánh mắt cô điềm tĩnh như thế nào, và anh biết cô vẫn còn bực bội.



Larkin đã rời khỏi bữa tiệc hóa trang, và trốn đi tìm sự yên tĩnh trong căn phòng của hắn. Nếu hắn phải nghe thêm thứ nhạc khốn kiếp đó, hắn sẽ quăng những nhạc sĩ qua khỏi mạn tàu. Hắn ngồi tại bàn làm việc trong phòng khách, viết một bức thư trên chương trình e-mail của hắn. Hắn sẽ không gởi bức e-mail đó đi cho đến phút cuối cùng, nhưng hắn muốn có sự chuẩn bị. Hắn vẫn chưa chắc chắn sẽ gởi cho ai. Báo New York Times, hay Washington Post… Nhưng báo chí đang dần trở thành phương tiện của những kẻ ngốc. Không còn bao nhiêu người bận tâm đọc chúng nữa. Hắn nên gởi e-mail cho vài kênh truyền hình.

Tôi nhận lãnh hoàn toàn trách nhiệm về việc hủy diệt tàu Silver Mist và những hành khách của nó. Nếu tôi có thể kiếm được nhiều hơn đám ngu ngốc các người cùng với tôi…

Không. Nếu hắn muốn bức thư được công bố trọn vẹn, hắn sẽ phải giữ gìn lời nói của hắn. Khốn kiếp.

Nếu tôi có thể tìm được nhiều hơn nữa những kẻ ăn bám vô dụng của thế giới theo cùng tôi. Tôi sẽ làm thế. Sẵn lòng.

Hắn có thể chết với một tiếng nổ, hoặc có thể tàn lụi dần. Hắn thật sự không phải loại người tàn lụi. Kẻ giết người hàng loạt, kẻ dẫn đường hủy diệt đám đông, họ sẽ được nhớ đến lâu dài sau khi họ biến khỏi trái đất này. Hắn cũng sẽ được nhớ đến.

Khi tàu Silver Mist nổ tung trong nước sau cuộc vượt biển đầu tiên chín ngày của nó. Tôi lưu dấu kỷ niệm của tôi cho thế giới. Sau khi cân nhắc, tiền bạc chẳng có nghĩa lý gì. Sức mạnh được biến đổi thành quyền năng tuyệt đối vượt qua sự sống và cái chết.

Phải rồi, điều đó nghe có vẻ gần đúng. Hùng hồn. Người ta sẽ nhớ đến điều hắn viết cho tới khi họ chết. Khi cơ hội đến, hắn sẽ bật computer của hắn, gởi e-mail đi vào một thời điểm chính xác – Có thể là 9:55, năm phút trước khi bomb nổ. – và rồi hắn sẽ đặt mọi thứ vào sự chuyển động. Một vài trái bom có thiết bị định giờ, đơn giản vì lý do hậu cần, và hắn có nút bấm cho những trái khác. Trong lúc Dean và đội quân ngu ngốc mong muốn trở thành kẻ cướp của hắn sẵn sàng tiến lên để tấn công buổi đấu giá tác phẩm nghệ thuật, Frank sẽ sắp đặt một buổi trình diễn thật sự trở thành sự náo loạn.

Đầu hắn rung lên, sự mỏi mắt gây ra bởi màn hình computer là thứ khó chịu trong những ngày này. Thiếu tự tin một cách bất ngờ, hắn kiểm tra để chắc chắn hắn không tình cờ kết nối vào internet, vì đôi khi hắn làm những việc mà hắn không nhớ rõ. Hắn chưa muốn gởi thông điệp đó đi, vì vậy hắn thậm chí còn không online. Không để bức e-mail có đôi chút quan trọng nào dẫn đến phương cách của hắn – rất ít thứ thực sự quan trọng lúc này. Chẳng có lý do gì để hắn lướt net. Hắn không quan tâm thị trường chứng khoán đang ở trong tình trạng nào, hoặc có tin tức nào trong ngày có thể thú vị, bởi vì đơn giản rằng không còn điều gì gây hứng thú nữa. Điều khôi hài là, chỉ khoảng vài ngày nữa, những thứ chắc chắn có vẻ quá quan trọng sẽ bị tàn lụi không còn lại gì khi cuộc sống bị biến đổi. Hắn lưu những gì hắn viết cho đến lúc này vào một file nháp, và tắt computer.

Larkin rời khỏi bữa tiệc lúc Jenner chiếm giữ giải thưởng của cô. Cael cười với đám đông, nhưng cô có thể nhìn xuyên qua nụ cười ung dung ấy, anh bực mình vì kế hoạch của anh đã đi chệch hướng, trong một thời gian ngắn, và anh nóng lòng muốn trở về phòng kể từ lúc Larkin ở ngoài tầm quan sát của anh.

Đêm nay, cô là người phát ngôn, vì lợi ích của những người đang lắng nghe, “Em đã mệt. Anh đã sẵn sàng về phòng chưa?”

“Chắc chắn rồi, bất kỳ lúc nào em muốn.” Hah! Cứ như anh là người xuề xòa lắm ấy! Giữ nguyên nụ cười, anh nắm lấy cánh tay cô và họ thả bước nhàn nhã thẳng đến thang máy.

Họ yên lặng trong thang máy, người này quá bực mình với người kia để tham gia vào cuộc đấu võ miệng thông thường của họ. Ra khỏi thang máy, họ tiến thẳng về phòng – người canh gác vẫn đứng ở cửa phòng kế bên. Gã phớt lờ họ, thậm chí không thèm liếc nhìn về hướng của họ hoặc gật đầu chào khi Cael trượt tấm thẻ khóa để mở cửa, giống như những thành viên khác của thủy thủ đoàn sẽ làm.

Cael bước vào phòng, cởi bỏ áo khoác khi anh đi, quăng chiếc mũ phớt mềm của anh sang một bên. Anh không dẫn Jenner đến ghế và còng cô lại, không nhìn ra phía sau để chắc chắn cô không chạy trốn. Cô đi theo anh vào phòng ngủ, đá bật giày ra và gỡ nón, xoay chiếc nón trên một ngón tay khi cô tới bên giường. Cael đang ở bên laptop của anh để xem lại tất cả những gì anh bỏ lỡ.

Cuối cùng, cô là người bị bẻ gãy trước tiên, chủ yếu vì cô không thể chịu nổi sự cô đơn. “Anh thật sự nổi điên vì em không cứu anh khỏi những kẻ kinh hoàng của buổi đấu giá sao?”

“Không.” Anh đáp cộc lốc. Cô thích anh nói đùa hoặc xúc phạm cô về tình thế hài hước anh đã gặp phải hơn, nhưng anh chỉ nghiêm nghị một cách chết chóc. Cô ngồi xuống cạnh giường, gần anh nhất có thể. Sau vài giây, anh nhìn lên, cau mày, và trở nên căng thẳng vì những gì anh thấy trên mặt cô. “Đừng nhìn anh theo cách đó.”

“Cách gì cơ?” Giống như cô muốn ăn thịt anh, điều cô đã làm. Cô đã mệt mỏi với việc cố gắng che dấu cảm xúc của cô.

“Em biết rõ điều đó không phải là ý tưởng tốt rồi mà.” Anh nói, cố gắng quay đi chỗ khác và lờ cô.

“Em không biết điều gì như thế.”

Thở dài, vì cô rõ ràng không để anh làm việc. Cael đặt những thiết bị của anh sang một bên và nhìn Jenner. Có lẽ anh đang cố dọa dẫm cô. “Tình huống… rất khó khăn.”

Jenner cười khúc khích, “Không nên nói khó, đúng không?”

Anh nghiến răng, thứ có vẻ anh hay làm gần đây. “Jenner…”

“Em biết, em biết. Anh đã bắt cóc em. Anh đã e ngại em có vài sợi dây thần kinh bị chập mạch, hoặc là em có thể cảm thấy bị ép buộc phải ngủ cùng anh để anh không giết em khi việc này trôi qua, hoặc…”

“Anh sẽ không giết em.” Anh cáu kỉnh.

“Em biết điều đó.” Cô nói êm ái. “Nhưng tình huống không chính xác bình thường.”

“Không, nó không bình thường.”

“Em biết cách sửa chữa điều đó.”

Anh bắt chéo tay qua ngực và nheo mắt. “Vậy sao? Bằng cách nào?”

“Hãy để em đi”

Anh vẫn im lặng, nhưng mắt anh hẹp lại.

Cô tiếp tục. “Chỉ cần chúng ta vẫn ở trong hành trình quanh đảo Hawaii, em có thể rời khỏi tàu, đến một khách sạn, nằm yên cho đến khi chuyến hải hành kết thúc. Nếu em trao cho anh lời hứa của em rằng em sẽ không phản bội anh, nếu em thề rằng anh có thể tin tưởng em… anh có thể để em đi.”

“Vậy đó là những gì cần nói đến ư?” Anh nói sẵng, cơn giận lóe sáng đôi mắt xanh. “Em nghĩ nếu em tán tỉnh anh, anh sẽ đột ngột biến mất ý thức chung của anh à?”

Cô thở dài. “Không, Em nghĩ nếu anh để em đi và em tự nguyện ở lại, mọi thứ sẽ thay đổi.”

Cô đứng lên, vì việc ngồi khiến cô có cảm giác giống như ở trong vị trí quỵ lụy. Cael tuy cao hơn cô, to lớn hơn cô, mạnh mẽ hơn cô, nhưng trong mọi cách ngoại trừ thể chất, cô bình đẳng với anh, và đã đến lúc anh phải chấp nhận điều đó.

Anh nhìn chằm chằm xuống cô, đánh giá, suy tính, và cô không thể giúp ích ngoại trừ nghĩ về Linda Valve và Wayne của bà, người đàn ông duy nhất trong cuộc đời bà, người đàn ông duy nhất bà mong muốn. Jenner muốn biết về loại tình yêu sâu sắc đến thế. Cael hiểu ý cô, anh làm cô giận, anh khiến cô cười, và khi anh hôn cô – Ôi chao! Anh chiếm lấy cô theo cách không một người đàn ông nào làm được. Có phải đó là tình yêu hay chỉ là những rung động trong chốc lát? Chỉ có một cách để tìm ra.

“Tốt thôi.” Anh nói. “Em được tự do.”

Jenner giơ tay lên. “Điều đó khó đến thế sao?” Rồi cô nhón chân và hôn anh, nhanh và dịu dàng, như cô đã làm trước đó, khi họ ở trên boong.

Cô bước quanh anh, gom pajamas của cô, và tiến về phòng tắm.

“Anh nghĩ em sẽ bỏ đi.” Anh nói, nghe có vẻ thất vọng.

“Không. Sau rốt, đây là phòng của em.” Cô nói. “Họ chắc chắn sẽ đá anh ra khỏi căn phòng này nếu em rời khỏi hành trình và không còn là cái nhọt ở mông nữa. Điều khác biệt bây giờ là, em không phải tù nhân, em là một thành viên.”

“Em giống như ma quỷ thì có.”

Cô trao cho anh một nụ cười hết sức hài lòng. “Và cưng à, em không dễ dãi như anh nghĩ về em đâu. Ngay khi chúng ta thoát khỏi con tàu chết tiệt này. Anh sẽ đưa em đến đâu trong lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta?”
Bình Luận (0)
Comment