Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 156

“Ta kể cho ngươi vài câu chuyện.” Thiếu niên với cái tên mới Nam Cung

Xuân Thủy rũ ống tay áo, hắng giọng nói.

Bách Lý Đông Quân lập tức ngồi nghiêm chỉnh, tuy đã đổi tên, thay diện

mạo, nhưng dù sao tiên sinh vẫn là tiên sinh.

“Khi ta mười sáu tuổi, trên giang hồ có một thiếu niên anh tài nổi tiếng,

người ta gọi là Ô Y Lang, thích mặc áo đen, cầm một thanh ngọc kiếm, xuất

thân từ Côn Luân phái, được tôn là đệ tử có thiên phú nhất phái Côn Luân

trong vòng trăm năm qua. Tuy còn từng xuất hiện trong giang hồ nhưng

thanh danh đã vang vọng khắp thiên hạ. Một năm sau, hắn đại diện cho sư

môn xuống tham gia đại hội giang hồ, trên đường gặp một đám cướp đang

giết người cướp của. Đương nhiên hắn rút kiếm tương trợ, cuối cùng... bị

đám cướp ấy chém loạn giết chết. Năm đó hắn vốn là hy vọng của phái Côn

Luân, vốn định dương danh trong đại hội giang hồ.” Nam Cung Xuân Thủy

nói.

Bách Lý Đông Quân suy nghĩ: “Chẳng lẽ kiếm pháp của hắn chỉ là hữu danh

vô thực?”

“Không, Kiếm pháp của Ô Ly Lang rất tốt, ta từng theo sư phụ tới bái kiến

phái Côn Luân, đã thấy kiếm pháp của hắn, thanh thoát mỹ lệ, đã đạt được

thần vận của kiếm pháp phái Côn Luân, nếu có thời gian, không khéo còn

trở thành Kiếm Tiên.” Nam Cung Xuân Thủy thở dài một tiếc, sắc mặt tiếc

nuối.

Bách Lý Đông Quân lại suy nghĩ tiếp: “Chẳng lẽ trong số lũ cướp có cao

thủ?”

Nam Cung Xuân Thủy vẫn lắc đầu: “Cướp chỉ là cướp thường, nếu một

người có cảnh giới đạt tới Tiêu Dao Thiên Cảnh, vì sao hắn không làm tông

sư một phái mà lại đi làm cướp?”

“Nam Cung huynh, thế thì vì sao? Ta không hiểu.” Bách Lý Đông Quân

không thể nghĩ ra.

“Ta lại kể cho ngươi một chuyện khác. Lúc ấy ta có một vị bằng hữu tên là

Bành Hổ, từ nhỏ sinh ra trong hang cùng ngõ hẻm, thế nhân khinh thường

hắn, hắn lấy nắm tay đáp lại, kết quả đương nhiên là không đánh nổi nhưng

cũng không bị đánh chết. Sau này quê hương của hắn bị nước láng giềng

đánh chiếm, những con em thế gia ức hiếp hắn đều đã chết, hắn lại gian

nan sống sót. Cuối cùng hắn tìm được một thanh kiếm trong đống thi thể,

bắt đầu lang bạt giang hồ. Hắn không có sư môn, không biết nhặt ở đâu

được một quyển kiếm phổ, cứ theo kiếm phổ luyện hết ngày này tới ngày

khác. Kiếm phổ chỉ có tổng cộng mười chín thức, hắn luyện suốt mười chín

năm. Khi ta gặp được hắn, hắn đã bốn mươi tuổi, vẫn là người vô danh.

Tiếp đó trên giang hồ xuất hiện một ma đầu tên là Lư Diêu Hoa, gặp người

giết người, gặp quỷ giết quỷ, các đại tông môn tổ chức bao vây tiễu trừ vài

lần mà đều thất bại. Bành Hổ gặp phải cô ta, hai người đại chiến một trận,

cuối cùng Bành Hổ bị trọng thương, Lư Diêu Hoa bị một kiếm xuyên tim. Từ

đó trở đi, Bành Hổ bắt đầu nổi danh thiên hạ. Thế nhân muốn biết Bành Hổ

dùng cách nào giết chết Lưu Diêu Hoa, Bành Hổ nói là mình dùng kiếm

chiêu, hắn thi triển kiếm thuật cho người tới bái kiếm. Người khách thấy vậy

kinh ngạc, tiếp đó giận dữ, phất tay áo bỏ đi. Bành Hổ không biết nguyên

do nhưng ta biết, đó là vì quyển kiếm phổ của Bành Hổ rất nổi tiếng trên

giang hồ, tên là ‘Tú Kiếm Thập Cửu Thức’, ba văn tiền một quyển, có thể tùy

ý thấy được ven đường, chỉ dùng để rèn luyện thân thể. Nhưng chính Tú

Kiếm Thập Cửu Thức này luyện mười chín năm, bất kể trời đông giá rét

ngày hè nóng bức, bất luận ban ngày hay đêm tối, luyện tập không ngừng

nghỉ, luyện thành một thanh kiếm sau này dương danh thiên hạ.” Nam

Cung Xuân Thủy giơ ngón tay lên khoa tay múa trên trên không trung một

hồi, tiếp đó lắc đầu cười: “Đúng là nhớ A Hổ, người thời nay làm gì có ai

kiên nhẫn như vậy.”

Bách Lý Đông Quân kết hợp ý nghĩa trong hai câu chuyện, lập tức hiểu ra:

“Ô Y Lang kia xuống núi bị giết là vì ít bị đánh?”

Nam Cung Xuân Thủy nghe thấy đáp án này, sắc mặt khá kỳ quái, suy nghĩ

một lúc rồi nói thêm: “Ta kể cho ngươi câu chuyện cuối cùng. Khi xưa có

một thiếu niên đầy tự tin, rút kiếm lưu lạc giang hồ, gặp được một đại kiếm

khách tuổi tác tương đương. Hai người quyết đấu, thiếu niên thua. Thiếu

niên không phục, lập ước hẹn tái chiến với kiếm khách kia, đánh liền mười

hai năm, thiếu niên đánh trận nào thua trận ấy, không thắng tới một lần.

Người trong giang hồ gọi là ‘Bất Thắng Kiếm Tiên’. Có phải rất buồn cười

không?”

Bách Lý Đông Quân suy nghĩ: “Không buồn cười lắm.”

“Đúng là không buồn cười.” Nam Cung Xuân Thủy nghiêm mặt nói: “Vì sau

này hắn thật sự trở thành Kiếm Tiên. Ngươi từng gặp rồi, bây giờ hắn một

kiếm dẫn thiên lôi, vung kiếm gọi mưa gió, có ai gặp mà không cúi đầu?

Đúng, chính là cao thủ đệ nhất Nam Quyết, Vũ Sinh Ma.”

“Vậy?” Bách Lý Đông Quân hơi cau mày.

“Không sai, người thắng hắn nhiều lần là Lý Trường Sinh.” Nam Cung Xuân

Thủy bình tĩnh nói, cứ như Lý Trường Sinh và bản thân không phải một

người.

Bách Lý Đông Quân hồi tưởng lại cả ba câu chuyện, uống một ngụm rượu

trong túi, lau miệng: “Ta hiểu rồi, đó là vì từ nhỏ Ô Y Lang đã quyết đấu

theo cách quân tử,mọi người đều là đồng môn, điểm tới là dừng, chưa từng

trải qua giao chiến sinh tử thật sự cho nên hắn không bằng hai người còn

lại. Đồng thời hắn được tâng bốc quá cao, cho dù hắn rất lợi hại nhưng thật

ra không lợi hại đến thế. Hắn đánh giá cao bản thân.”

“Ngươi nói đúng, đánh giá như vậy cũng rất có lý. Xưa nay trên giang hồ

thứ đáng sợ nhất không phải là thua, chỉ cần không chết, mọi việc đều chưa

coi là xong. Đáng tiếc, Lý Trường Sinh đã chết, cả đời này Vũ Sinh Ma không

còn cơ hội thắng. Ha ha ha ha. Đương nhiên còn có một điểm, Ô Y Lang

được gửi gắm kỳ vọng rất cao, còn học kiếm thuật cao siêu nhất của Côn

Luân, Phiêu Miểu Kiếm.” Nam Cung Xuân Thủy dừng lại một chút rồi tiếp

tục nói: “Nhưng lũ cướp đó không cần kiếm thuật, chỉ dùng kiếm giết

người, kiếm pháp của Ô Y Lang quá tinh diệu, ngược lại trong thời gian

ngắn không tìm ra cách khắc chế. Tương tự, Tây Sở Kiếm Ca của ngươi cũng

vậy.”

Bách Lý Đông Quân sờ thanh Bất Nhiễm Trần bên hông, cúi đầu suy nghĩ

một chút: “Hóa ra là vậy à?”

“Nếu ngươi không tin, thì chúng ta thử luôn. Bây giờ công lực của ta đã mất

hết, cái này ta không lừa ngươi, nhưng ta vẫn có thể giết ngươi.” Nam Cung

Xuân Thủy đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén.

Bách Lý Đông Quân vốn là người có lòng kiêu ngạo, nghe vậy khẽ nhíu

mày: “Nam Cung huynh, e là ngươi xem thường ra rồi. Ta khác với Ô Lang Y

kia, là người trải qua sinh tử. Vòng thi cuối của học đường ở Thiên Khải

Thành, thiếu chút nữa ta đã chết trong tay người khác.”

“Thật không?” Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên vung tay, một sợi dây bay

ra, quấn lấy mắt cá chân của Bách Lý Đông Quân, Bách Lý Đông Quân vội

vàng vung kiếm chém đứt sợi dây kia.

“Rút kiếm chém ta!” Nam Cung Xuân Thủy gầm lên.

Bách Lý Đông Quân không hề do dự, vung kiếm lên, nhưng vừa chém

xuống, thanh kiếm lại đột nhiên bay ra ngoài, cắm vào cây cột. Chỉ trong

nửa khắc, Nam Cung Xuân Thủy đã đứng lên, rút con dao ra chỉ thẳng vào

ngực Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân tức giận nói: “Nam Cung

huynh dùng kế, sợi dây kia có điểm lạ!”

Nam Cung Xuân Thủy thu hồi lưỡi dao, gõ nhẹ tay lên đầu mình: ”Trong

đầu ta có thuật giết người được ghi nhớ trong một trăm tám mươi năm,

cho dù mất hết võ công, giết ngươi chẳng qua chỉ như búng tay một cái.

Nếu muốn bảo vệ ta, phải bảo vệ mình trước, cầm lấy cái này mà luyện.”

Nam Cung Xuân Thủy ném ra một quyển kiếm phổ có vẻ cũ nát, Bách Lý

Đông Quân cúi đầu đọc, thấy trên đó có viết năm chữ.

“Tú Kiếm Thập Cửu Thức”.
Bình Luận (0)
Comment