Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 159

Thiên Khải Thành.

Thu Lư.

Bảng hiệu của Thu Lư không lớn, nhưng vẻ ngoài lại rất thanh tú. Tư Không

Trường Phong gõ nhẹ lên cửa, nửa ngày sau mới thấy một người trung niên

râu dài dáng dấp như chưởng quầy tới mở cửa. Hắn nhìn Tư Không Trường

Phong, nhíu mày: “Xin hỏi ngươi tìm ai?”

Thanh Châu Mộc gia, phú gia số một thiên hạ, còn tòa Thu Lư này là một

trong số những dược phòng quý giá nhất của Thanh Châu Mộc gia, đương

nhiên không phải ai cũng có thể đi vào.

“Tư Không Trường Phong, tới từ Dược Vương Cốc.” Tư Không Trường

Phong điềm nhiên nói.

Chưởng quầy của dược phòng nhìn Tư Không Trường Phong một cái, vui vẻ

nói: “Hóa ra là người mà Tân tiên sinh phái tới, mời vào.”

Tư Không Trường Phong vừa bước vào Thu Lư đã ngửi thấy một mùi thơm

đặc trưng của thảo dược. Mùi thơm này rất quen thuộc với hắn, lúc ở Dược

Vương Cốc thì ngày nào cũng ngửi thấy, ngay cả lúc ngủ cũng là ngủ say

trong hương thảo dược này. Hiện giờ hắn rời xa mùi thơm này đã một thời

gian, cũng thấy hơi nhớ, không biết vị Dược Vương ngày thì hái thuốc, đêm

thì mài thuốc, bây giờ đã tìm được truyền nhân mới thay thế mình chưa.

“Chẳng hay lần này Tư Không tiểu huynh đệ tới lấy những vị dược liệu

nào?” Chưởng quầy dược phòng cười hỏi.

Cần những vị dược liệu nào, đương nhiên người của Thanh Châu Mộc gia

đã báo trước cho Thu Lư, chưởng quầy dược phòng làm vậy đơn giản là

muốn xác minh thân phận của mình. Tư Không Trường Phong cũng không

ngại, trả lời: “Ba cây linh chi trăm năm, một gốc Tuyết Liên Hoa, một phần

Long Tiên Hương, còn có một con Kim Tiễn Bạch Hoa Xà phơi khô, một

lượng Thất Tinh Long Hồn.”

“Hiểu rồi, ta lấy ngay đây.” Chưởng quầy dược phòng gật đầu, giơ tay ấn

một cái lên quầy. Quầy thuốc phía sau bỗng dịch sang bên cạnh. Tư Không

Trường Phong chăm chú quan sát, mới phát hiện phía sau quầy thuốc là

một cảnh tượng khác, nhìn bộ dáng có lẽ là toàn bộ vườn thuốc. Chưởng

quầy dược phòng đi vào, sau thời gian khoảng một nén nhang mới đi ra,

đóng gói kỹ càng những dược liệu quý giá đó rồi cho vào bọc lớn, rồi mới

cẩn thận từng chút một đưa cho Tư Không Trường Phong: “Dược liệu quý

giá, mong Tư Không công tử bảo quản tốt.”

“Yên tâm đi, lần này không chỉ liên quan tới tính mạng người bệnh của Mộc

gia các người mà còn liên quan tới tính mạng ta.” Tư Không Trường Phong

cười tự giễu, xách cái bọc đi ra ngoài.

Chưởng quầy dược phòng nhìn theo bóng lưng hắn, con ngươi hơi co lại,

vuốt chòm râu của mình: “Đây là truyền nhân của Dược Vương? Khí tức đó,

sao lại là một võ phu?”

Tư Không Trường Phong xách cái bọc về học đường, tuy Bách Lý Đông

Quân đã đi, hắn cũng không còn lý do lưu lại học đường; nhưng vị tế tửu

vừa nhận chức của học đường lấy lý do chỉ đạo võ học giữ hắn lại. rõ ràng

nhiều người âm thầm suy đoán, vị viện giám của Sơn Tiền thư viện, hiện giờ

là tế tửu tiên sinh của Tắc Hạ Học Đường đang định thu nhận vị lãng khách

giang hồ này làm đồ đệ.

Nhưng trước nay Tư Không Trường Phong không trả lời những câu hỏi dò

của người khác về chuyện này, chỉ ngày ngày ở trong gian nhà, luyện

thương không ngừng nghỉ.

Trần Nho cũng chỉ cười cho qua đối với các câu hỏi dò của giáo viên khác,

mỗi ngày luôn bỏ một canh giờ tới sân luyện thương của Tư Không Trường

Phong chỉ đạo vài câu.

Hai người chưa bao giờ bàn luận đề tài này, một người luyện thương, một

người so chiêu, còn một nho sinh luôn ngồi bên cạnh đọc sách, Tạ Tuyên.

Từng ngày trôi qua, tiếp tục cũng lần lượt đọc xong từng cuốn sách trong

rương. Khi Tư Không Trường Phong xách cái bọc dược liệu đi vào sân, Tạ

Tuyên cũng đang lục lọi rương đựng sách, miệng lẩm bẩm: “Sắp đọc hết

sách rồi, đến lúc đi thôi.”

Tư Không Trường Phong nghe vậy sửng sốt: "Tạ công tử cũng định đi à?”

Tạ Tuyên gật đầu: “Tình cờ gặp nhau, cuối cùng vẫn có lúc từ biệt, chẳng

phải ngươi cũng đang định đi à?”

Tư Không Trường Phong vung vẩy bọc dược liệu trong tay, mỉm cười: “Tạ

huynh đệ đúng là thông minh, bị Tạ huynh nhìn ra rồi.” Sau khi nói xong,

hắn đặt bọc dược liệu xuống dưới, móc từ trong lòng ra một bình thuốc, đổ

một viên thuốc ra ném vào miệng.

Trong lúc hai người trò chuyện, Trần Nho đi vào trong sân, Tư Không

Trường Phong thấy thế vội vàng đi tìm thanh trường thương của mình.

Đáng lẽ bây giờ hắn đã luyện được một lượt, nhưng hôm nay phải tới Thu

Lư nên chậm trễ. Trần Nho vẫy tay: “Hôm nay không cần luyện thương,

Công Thủ Thương của ngươi đã luyện được chút dáng dấp rồi. Hôm nay ta

tới là để tán gẫu với ngươi một số chuyện.”

Tư Không Trường Phong không hề kinh ngạc, chỉ cười: “Hình như người

trong học đường đều có thần thông gì đó, Lý tiên sinh như vậy, Trần tiên

sinh cũng vậy, đều có khả năng tiên tri.”

Trần Nho tìm một cái ghế dựa, ngồi xuống, giọng điệu ôn hòa: “Nói vậy

thời gian gần đây ngươi đã nghe được một số lời đồn đại, về chuyện ta

định nhận ngươi làm đệ tử?’

Tuy lúc thường luôn thể hiện mình không để ý tới chuyện này, nhưng giờ

phút này Tư Không Trường Phong vẫn có vẻ hơi bối rối. Được tiên sinh của

Tắc Hạ Học Đường nhận làm đệ tử dưới trướng, đây là chuyện bao nhiêu

người có cầu còn không được. Tư Không Trường Phong không cầu, nhưng

không có nghĩa là hắn không thèm để ý. Giờ phút này trong lòng hắn do

dự, vì hắn không ngờ Trần Nho lại đề cập tới việc này trước: “Chỉ là vài lời

đồn đại thôi, tiên sinh chỉ dạy võ học cho ta, ta đã thấy đủ rồi, chuyện bái

sư nào dám đòi hỏi.”

“Trước khi bàn luận chuyện tiếp theo, ta không nhịn được muốn hỏi một

câu. Bách Lý Đông Quân sinh ra trong hầu phủ, thân phận cao quý, phụ

thân là thế tử của phủ hầu gia, mẫu thân là thiên kim của Ôn gia, giờ lại là

đệ tử của Lý tiên sinh của học đường, số mệnh hắn rất tốt. Còn ngươi từ

nhỏ đã lưu lạc, bốn biển là nhà, đáng lẽ rất không ưa loại công tử ăn chơi

trác táng như vậy mới đúng. Vì sao lại trở thành bằng hữu?” Trần Nho hỏi.

Tư Không Trường Phong nghe xong mấy câu này chỉ lắc đầu cười: “Khi ta và

hắn trở thành bằng hữu, đâu có biết hắn là công tử của phủ hầu gia, chỉ

cho là hai người xa lạ gặp gỡ, trở thành bằng hữu, cùng nhau xông xáo

giang hồ. Sau này biết hắn là công tử của phủ hầu gia, trong lòng cũng chỉ

cảm thấy, hóa ra người lớn lên trong phủ hầu gia... cũng có thể như vậy. Khi

nhỏ ta đã gặp không ít con cháu thế gia, vẻ ngoài thì chỉn chu mà trong

lòng cực kỳ dơ bẩn. Tuổi của ta không lớn nhưng lại biết nhìn lòng người.

Tâm của Bách Lý Đông Quân rất trong sáng, là tâm của thiếu niên.”

Trần Nho gật đầu, tỏ ý tán đồng: “Câu trả lời rất hay.”

Tư Không Trường Phong còn chưa nói hết, hắn tiếp tục nói: “Huống chi, ta

cảm thấy chúng ta là người giống nhau. Số mệnh hắn tốt, số mệnh ta cứng,

đều là người có thể đi tới cuối cùng!”

Trần Nho vỗ tay khen ngợi: “Câu trả lời này càng hay!”

Tạ Tuyên đột nhiên đặt sách xuống, sắc mặt Tư Không Trường Phong hơi

đổi, nếu câu hỏi đã xong, như vậy... đã đền lúc bàn chuyện bái sư.

“Ta sẽ không nhận ngươi làm đồ đệ.” Trần Nho thở dài.

Sắc mặt Tạ Tuyên không thay đổi, thần sắc Tư Không Trường Phong lại ảm

đạm đi đôi chút.

“Vì ta không có tư cách!” Trần Nho đột nhiên cất cao giọng nói: “Có một

người lợi hại hơn ta gấp chục lần, gấp trăm lần muốn nhận ngươi làm đồ

đệ, nhưng thời cơ còn chưa tới. Có điều ngày đó sẽ không lâu, hắn chờ

ngươi tại chốn non nước trên giang hồ, sẽ gặp lại ngươi!”

Gặp lại, chứng tỏ đã từng gặp mặt.

Thân thể Tư Không Trường Phong chấn động, như bị sét đánh!
Bình Luận (0)
Comment