Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 161

Đi đường khoảng nửa tháng, vẫn luôn chạy giữa chỗ rừng núi, một ngày nọ

Nam Cung Xuân Thủy lại đột nhiên thay đổi tuyến đường, định nghỉ tạm

trong một trấn nhỏ lân cận. Đương nhiên Bách Lý Đông Quân vui mừng

khôn xiết, vì y chịu quá đủ những ngày ăn quả dại lương khô rồi. Bình Thu

Lộ Bạch cũng bị uống cạn, bình còn lại thì Bách Lý Đông Quân do dự rất lâu

nhưng không mở, lần này vừa vặn tới trấn gần đó mở bình.

“Nam Cung huynh, công lực của ngươi khôi phục được bao nhiêu rồi?”

Bách Lý Đông Quân hỏi dò.

Nam Cung Xuân Thủy khẽ mỉm cười, vung ống tay áo: “Hay là chúng ta so

tài nhé?”

Bách Lý Đông Quân vung roi ngựa, xe ngựa nhanh chóng chạy về phía

trước, y lắc đầu nói: “Cái đó thì không cần.”

Nhưng chỉ khoảng nửa canh giờ sau, xe ngựa đã đi vào trong trấn. Trấn này

tên Thiên Nguyệt, tuy không lớn nhưng cũng khá phồn hoa, người bán

rong ven đường không ngừng rao hàng. Bách Lý Đông Quân tìm một quán

rượu, bảo sai vặt đỗ xe trong sân, bản thân thì đi cùng Nam Cung Xuân

Thủy tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

“Tiểu nhị, chỗ các ngươi có rượu gì?” Bách Lý Đông Quân ngồi xuống là hỏi.

Nam Cung Xuân Thủy cười mà không nói gì, tấm áo trắng lẳng lặng ngồi

đó, như một khối ngọc.

Tiểu nhị vừa thấy hai người là biết thân phận bất phàm, có lẽ là quý nhân đi

ngang qua nơi này, không dám chậm trễ: “Chúng ta, trong trấn của chúng

ta không có rượu quý giá gì, chỉ là chút rượu gạo mà nhà mình tự ủ, không

biết có lọt mắt công tử không?”

Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Rượu tự ủ thường là rượu ngon, rượu của

các ngươi có tên không?”

“Làm gì có tên, nhà nào trong trấn cũng ủ loại rượu này, cho nên rượu này

cùng tên với trấn của chúng ta, tên là rượu Thiên Nguyệt.” Tiểu nhị trả lời.

Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Vậy thì cho ta một bình thử xem, cho thêm

một con gà quay, một cân bò kho, mấy món rau nữa.”

“Thèm thịt à?” Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên nói.

Bách Lý Đông Quân gãi đầu: “Nam Cung huynh muốn ăn gì?”

Nam Cung Xuân Thủy lắc đầu: “Ta không thể chạm vào thức ăn mặn, uống

chung với ngươi mấy chén rượu gạo thôi.”

Bách Lý Đông Quân lập tức hiểu ra: “Chẳng trách mấy ngày nay Nam Cung

huynh luôn tránh chỗ dân cư, chỉ ăn chút quả dại.”

Nam Cung Xuân Thủy không tỏ ý kiến, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn

người đến người đi trong trấn, như đang suy nghĩ điều gì.

Rượu và thức ăn nhanh chóng được đưa lên, Bách Lý Đông Quân rót hai

chén rượu gạo, tiếp đó cầm chén của mình uống một hơi cạn sạch. Y liếm

môi mỉm cười: “Rượu Thiên Nguyệt, tươi ngon thanh mát, đúng là không

tệ.”

Tiểu nhị đứng bên cạnh vốn đang căng thẳng lập tức vui vẻ ra mặt, liên tục

đầu hô đúng, thầm nghĩ hai vị khách quý này đúng là tốt tính, lần trước

trong thành có mấy người nhà giàu tới, uống thứ rượu này còn ghét bỏ

không có mùi vị gì, chửi ầm cả lên.

Nam Cung Xuân Thủy thu ánh mắt lại, cầm chén rượu lên uống một ngụm

rồi buông xuống: “Rượu như vậy mà cũng vào miệng ngươi được?”

“Rượu ngon chia làm rất nhiều loại. Có thứ rượu tuy cao cấp nhưng là vì tài

liệu cất rượu tốt, đáng tiếc người ủ rượu không có tâm, cuối cùng thứ rượu

ủ ra mang đậm hơi tiền. Còn rượu nhà tự ủ như vậy, tuy bình thường nhưng

rất trong trẻo, ta rất thích.” Nếu là thứ khác có lẽ Bách Lý Đông Quân không

dám tranh cãi với lão quái vật một trăm tám mươi tuổi này, nhưng nói về

rượu thì y vẫn có chút lòng tin.

Nam Cung Xuân Thủy lại uống một chén, không nói gì tiếp.

Đã lâu rồi không thấy thịt, Bách Lý Đông Quân uống thêm vài chén rượu

gạo rồi không kiềm chế nữa, càn quét chỉ nửa khắc là hết sạch đống gà

nướng bò kho trên bàn. Cuối cùng y lại gọi một bình rượu và một cân thịt

bò, chậm rãi nhấm nháp.

“Chúng ta tới đây không phải để ăn.” Nam Cung Xuân Thủy giơ ngón tay

gõ nhẹ lên mặt bàn.

Bách Lý Đông Quân nuốt một miếng thịt bò: “Chúng ta tới trấn nhỏ này có

mục đích gì?”

“Mau ăn xong đi, ta dẫn ngươi tới một nơi.” Nam Cung Xuân Thủy nói.

“Đã hiểu.” Bách Lý Đông Quân lập tức giơ tay gọi tiểu nhị: “Nhờ ngươi lấy

thêm cho ta ba cân bò kho, gói cùng chỗ còn lại này. Lại chuẩn bị thêm cho

ta hai hũ rượu gạo, để hết vào xe ngựa của ta.”

Tiểu nhị gật đầu liên tục: “Vâng vâng.”

Bách Lý Đông Quân đứng dậy, ném một nén bạc cho tiểu nhị rồi đuổi theo

Nam Cung Xuân Thủy đã đứng dậy đi ra cửa: “Nam Cung huynh, rốt cuộc

tới trấn này để làm gì, vẫn không chịu tiết lộ à?”

Nam Cung Xuân Thủy không nói câu nào, dẫn y quẹo trái quẹo phải trong

trấn Thiên Nguyệt. Bách Lý Đông Quân thấy hắn có vẻ rất quen thuộc với

trấn này, trong lòng không khỏi nổi lên một suy đoán, trước đây Lý tiên sinh

đã từng tới trấn này.

“Tới nơi rồi.” Nam Cung Xuân Thủy dừng lại trước một tiệm rèn.

Một thợ rèn râu hoa râm, có vẻ tuổi tác đã không nhỏ, đang ở đó rèn thép.

Tuy tuổi tác của hắn đã lớn, nhưng cơ bắp không kém gì thanh niên trai

tráng. Nghe tiếng người tới, hắn không ngẩng đầu lên hỏi: “Muốn mua

cuốc, xẻng hay cày?”

“Muốn mua đao, đao tốt.” Nam Cung Xuân Thủy khẽ mỉm cười.

Thợ rèn kia dừng búa, ngẩng đầu, nhìn về phía Nam Cung Xuân Thủy, ánh

mắt sắc bén.

Bách Lý Đông Quân đã nhận ra luồng sát khí đột ngột dâng lên, không nhịn

được đặt tay lên chuôi kiếm.

“Ngươi là ai?” Thợ rèn trầm giọng nói.

Nam Cung Xuân Thủy điềm nhiên đáp: “Là cố nhân.”

Thợ rèn khẽ nhíu mày, quan sát hắn thật cẩn thận: “Ngươi tên là gì?’

“Nam Cung Xuân Thủy.” Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười như làn nước mùa

xuân.

Thợ rèn càng nhíu mày sâu hơn: “Ngươi không họ Lý? Ngươi giống hệt cái

tên kia khi còn trẻ, ngươi là con riêng của hắn?”

Nam Cung Xuân Thủy gãi đầu: “Trong lòng ngươi hắn là loại có con tư sinh

hay sao?”

“Đương nhiên, cái gã mất nết ấy.” Thợ rèn buông chùy xuống, cầm tẩu

thuốc bên hông lên, chậm rãi châm thuốc, đặt lên mép hít một hơi: “Hắn có

mười đứa con tư sinh, ta cũng không thấy lạ.”

Cánh tay Bách Lý Đông Quân từ từ rời khỏi chuôi kiếm, liều mạng kiềm nén

mới không cười ra thành tiếng.

Nam Cung Xuân Thủy hơi xấu hổ: “Tiền bối nói về bằng hữu như vậy có vẻ

không được tử tế cho lắm.”

“Vào trong rồi nói.” Thợ rèn đẩy cửa, Bách Lý Đông Quân nhìn vào trong

mới thấy, phía sau là một khoảng sân. Thợ rèn dẫn hai người vào rồi nhẹ

nhàng khép cửa lại, có vẻ rất cẩn thận.

“Yên tâm đi, chỉ có hai người chúng ta thôi.” Nam Cung Xuân Thủy bất đắc

dĩ nói.

“Hai tên trẻ ranh vắt mũi chưa sạch, cùng lắm mới là Kim Cương cảnh, ai

cho các ngươi lá gan tới tìm ta?” Thợ rèn hừ lạnh một tiếng.

Bách Lý Đông Quân vội vàng chắp tay: “Tại hạ Bách Lý Đông Quân, là đệ tử

của Lý tiên sinh ở học đường.”

“Lại nhận một đệ tử?” Thợ rèn vung thẳng tẩu thuốc trên tay vào mặt Bách

Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân vội vàng xuất kiếm, thế nhưng lại bị cái tẩu thuốc nho

nhỏ kia gạt phăng. Y sửng sốt, không biết vì sao thợ rèn lại đột nhiên ra tay.

Nhưng thợ rèn lại hừ lạnh: “Kiếm pháp bình thường, nhưng lại cầm thanh

kiếm không tệ. Kiếm cấp Tiên Cung của Danh Kiếm sơn trang, đúng là chà

đạp nó.”
Bình Luận (0)
Comment