“Sau khi võ công đạt tới một cảnh giới nào đó, hình thức không còn quan
trọng, mà là ý. Chuyển đao ý vô hình thành quyền hữu hình, hắn là người
đầu tiên cũng là người duy nhất trên thế gian. Cho nên ta nhờ hắn mớm
quyền cho ngươi, cũng là ngươi giúp ngươi nhân cơ hội này ăn trộm một
chút đao ý của hắn.” Nam Cung Xuân Thủy uống bát cháo lạnh không biết
cho thêm linh đan diệu dược gì, nói nhẹ như mây gió.
Giờ đã là ngày thứ ba bọn họ ở đây.
Tính cả đêm hôm trước, y đã bị đánh bốn lần, mỗi lần lại tiếp được nhiều
quyền hơn, hôm qua còn đọ sức được tới mười bảy thức. Nhưng cứ ngày
hôm sau là bị đòn nặng hơn hôm trước, hôm qua y còn bị đánh tới mức
chân khí đại loạn, suýt nữa nổi giận phá hủy tiệm rèn, sau đó bị quyền thứ
mười tám của La Thắng đánh cho hôn mê bất tỉnh.
Bách Lý Đông Quân thà chết không chịu uống bát cháo lạnh kia, lắc đầu
quầy quậy: “Hôm nay ta nằm đây, để ta nằm cho đã đi.’
“Yên tâm đi, hôm nay không đánh nữa. Chúng ta sẽ lên đường tới Đường
môn.” Nam Cung Xuân Thủy nói.
Bách Lý Đông Quân bán tín bán nghi nhận bát cháo: “Thế là xong rồi?”
“Tình nghĩa giữa Lý tiên sinh và Binh Thần lập tức không cạn, nhưng chỉ đủ
cho mấy quyền như vậy thôi. Ngươi đã dùng gần hết rồi. Ít nhất, ngươi nhớ
được bao nhiêu về đao ý của hắn, là vận may của ngươi.” Nam Cung Xuân
Thủy vỗ nhẹ lên vai Bách Lý Đông Quân, khiến y đau tới mức nhe răng trợn
mắt: “Nhưng cho dù thế nào, đi lại trên giang hồ, bị đánh thêm một trận
cũng là tốt. Cứng quá thì dễ gãy, ngươi phải hiểu đạo lý này.”
Bách Lý Đông Quân vội vàng uống bát cháo lạnh rất công hiệu trong việc
chữa trị này, cuối cùng thân hình cũng thoải mái hơn một chút, y lắc đầu:
“Đâu phải lúc nào cũng gặp loại người có thể một quyền đánh chết ta.”
“Ngươi nói câu này là sai rồi, chúng ta sắp tới Đường môn, người của
Đường môn còn không cần một quyền cũng có thể giết người.” Nam Cung
Xuân Thủy nói đầy ẩn ý.
Bách Lý Đông Quân lại không hề e ngại, chỉ bĩu môi: “Dùng độc à? Cái đó
thì bọn họ không làm được.”
Nam Cung Xuân Thủy ngạc nhiên, sau đó hiểu ra: “Thiếu chút nữa thì quên
mất, ngươi là con trai của Độc Tiên Tử Ôn Lạc Ngọc.”
“Nam Cung huynh biết mẹ ta à?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc, ngày trước
Lý tiên sinh từng tung hoành giang hồ, có lẽ từng quen biết với mẹ mình.
“Mẹ ngươi rất xinh đẹp.” Nam Cung Xuân Thủy thản nhiên mỉm cười: “Lý
tiên sinh rất thích.”
Bách Lý Đông Quân lập tức nổi da gà, uống sạch bát cháo lạnh rồi nhảy từ
trên giường xuống: “Không cần nói nhiều, mau đi thôi, ta sợ cái chỗ này
rồi.” Y đứng dậy đẩy cửa, thấy La Thắng đang đứng đó đợi mình. Bách Lý
Đông Quân sợ tới mức run cầm cập: “Tiền bối, Nam Cung huynh nói hôm
nay không đánh nữa! Tình nghĩa giữa ngài và Lý Trường Sinh không đáng
để ngài đánh nhiều quyền như vậy!”
“Phí lời, nếu chỉ là vì Lý Trường Sinh, sau nhát quyền ngày đầu tiên, các
ngươi đã phải cút rồi.” La Thắng hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay từ biệt, chắc
cuộc đời này không còn cơ hội gặp lại. Hy vọng ngươi sẽ dùng thanh đao
của ta cho tốt, mong rằng ngày nào đó, ta ở trong trấn nhỏ này cũng nghe
được câu chuyện về thanh đao đó.”
Bách Lý Đông Quân nghe được ý mong chờ trong lời nói của La Thắng, vội
vàng chắp tay nói: “Đông Quân xin ghi nhớ.”
Nam Cung Xuân Thủy đã đi tới, dựa vào cạnh cửa, lười biếng ngáp một cái:
“Vậy thì đi thôi.”
Xe ngựa vốn gửi ở quán rượu đã đỗ trước cửa, Bách Lý Đông Quân vén rèm
che, phát hiện bên trong đặt ba vò rượu chỉnh tề. Một vò là Thu Lộ Bạch mà
bọn họ mang từ Thiên Khải Thành tới, một vò là rượu gạo Thiên Nguyệt ở
quán rượu trong trấn, còn một vò...
“Đừng nghĩ nữa, là Thiêu Đao Tử mà La Thắng chuyển lên, trên đường uống
rượu gạo nhạt miệng thì uống một ngụm Thiêu Đao Tử cho cay miệng.”
Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười nhảy lên xe ngựa.
Bách Lý Đông Quân vội vàng quay đầu lại nhưng không thấy bóng dáng La
Thắng đâu.
“Hắn vốn là người như vậy.” Nam Cung Xuân Thủy vỗ vò rượu bên cạnh:
“Thật ra hắn rất coi trọng tình cảm, nhưng lại không dám thể hiện tình cảm.
Nếu không đã chẳng bỏ qua nha đầu Tiểu Man.”
“Nha đầu Tiểu Man?” Là chủ nhân của khối ngọc bội?” Bách Lý Đông Quân
nhớ tới ngọc bội mà Nam Cung Xuân Thủy đưa cho đối phương, chính vì
khối ngọc bội đó nên La Thắng mới chịu tặng thanh đao này.
“Đúng. Sau này gả cho Lý Tố Vương của Kiếm Tâm Trủng, cũng chính là mẹ
của Lý Tâm Nguyệt, mẹ vợ của Lôi Mộng Sát.” Nam Cung Xuân Thủy nói.
“Thế thì đâu có nhỏ. Ngươi còn gọi người ta là nha đầu.” Bách Lý Đông
Quân vung roi ngựa, xe ngựa chậm rãi cất bước.
“Vẫn là tiểu nha đầu thôi, khi chết mới hai mươi lăm tuổi, vẫn là nha đầu.”
Nam Cung Xuân Thủy khẽ thở dài.
“Mất rồi?” Bách Lý Đông Quân nghe được vẻ phiền muộn hiếm thấy trong
giọng điệu của Nam Cung Xuân Thủy.
“Thật ra không liên quan gì tới La Thắng, nhưng La Thắng lại cảm thấy là lỗi
của mình. Cho nên hắn coi trấn này là nhà giam, nhốt mình lại.” Nam Cung
Xuân Thủy cầm thanh trường đao Tẫn Duyên Hoa của Bách Lý Đông Quân
lên, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Tự nhốt mình trong nhà giam ư.” Tuy Bách Lý Đông Quân không biết
chuyện của La Thắng, nhưng cũng cảm thấy thương cảm.
“Ta cũng vậy.” Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên cười vang. “Nhưng ta coi
trời đaất là nhà giam, bất sinh bất tử, bất hủ bất diệt! Như vậy thú vị biết
bao... cũng nhàm chán biết bao.”
Bách Lý Đông Quân gãi đầu: “Nam Cung huynh, ngươi hơi kiêu ngạo rồi.”
Nam Cung Xuân Thủy lắc đầu: “Đó không phải là kiêu ngạo.”
Giữa vùng non nước, một chiếc xe ngựa chậm rãi cất bước.
Lái xe là một thiếu niên mặt mày hớn hở, bên hông dắt một thanh kiếm đẹp
như ngọc, bên cạnh đặt một thanh trường đao đầy khí phách, một tay cầm
cương ngựa, một tay cầm bình rượu, thi thoảng lại ngửa đầu uống một
ngụm, hết sức phong lưu.
Trong xe là một tiểu thần tiên, lúc vận công là sương khói mù mịt, nhắm
mắt là thần du vạn dặm, mở mắt là võ lực lại tiến thêm một phần.
Quãng đường giang hồ này lại bắt đầu.
Dọc đường, Bách Lý Đông Quân luôn nhớ tới lời La Thắng dặn.
Giang hồ vốn là chết, có những câu chuyện của người trong giang hồ, mới
là giang hồ sống.
Còn ở phương bắc xa xôi, nơi cực bắc bốn mùa tuyết rơi, người trung niên
tàn phế ngồi trên ghế lần lượt suy đoán tương lai của hai người trẻ tuổi.
Hắn đã tính suốt ba ngày.
Hai người trẻ tuổi bên cạnh lần đầu tiên thấy người trung niên suy đoán
một việc trong thời gian dài như vậy, hắn gần như đã nhập ma, tốc độ tay
càng lúc càng nhanh.
“Phi Ly, có nên để Vô Tướng sứ ngừng lại không?” Một người trẻ tuổi hỏi.
Phi Ly nhíu mày do dự. Nếu không dừng lại, rất có thể người trung niên sẽ
tẩu hỏa nhập ma, đến lúc đó hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
“Kết thúc rồi.” Trong lúc hai người trẻ tuổi đang do dự, rốt cuộc người trung
niên cũng dừng tay, thở phào nhẹ nhõm. Hắn lau mồ hôi trên trán, ngã
thẳng xuống ghế.
Hai người trẻ tuổi cúi đầu, lạnh lẽo chờ kết quả của hắn.
“Diệp Đỉnh Chi.” Người trung niên giọng nói khàn khàn: “Luyện hắn thành
ma.”
“Cẩn tuân pháp lệnh của Vô Tướng sứ!” Hai người đồng thời quỳ rạp xuống.