Năm xưa Thái An Đế đăng cơ chính là nhờ công lao ở phía tây, hai mươi
vạn đại quân phá thành, còn là công phá cánh cửa Tây Sở được tôn là kiên
cố vạn đời. Một vương triều phong lưu bị chôn vùi vào tro bụi lịch sử. Bây
giờ đi qua lãnh thổ phía tây của Bách Lý là tới các Phật quốc đông đúc ở Tây
Vực. Những Phật quốc lớn lớn nhỏ nhỏ đó đã sớm lệ thuộc vào Bách Lý, mà
diện tích mỗi Phật quốc thậm chí còn không bằng một tòa đại thành của
Bách Lý, đất đai lại cằn cỗi, người dân sinh sống trong cực khổ. Cho nên các
đời trước luôn suy nghĩ không biết có nên đặt khu vực đó vào lãnh thổ của
mình không, đương nhiên Thái An Đế cũng không quyết định.
Tuy Thanh Vương không có tài hoa tuyệt thế nhưng cũng chẳng phải loại
ngu ngốc, đương nhiên không nghĩ công lao phía tây mà đại tổng quản
Trọc Thanh đang nói là Phật quốc Tây Vực. hắn nghiêm túc nói: “Nếu thất
bại, chắc chắn ta phải chết.”
Đại tổng quản Trọc Thanh tự rót cho mình một chén trà, chậm rãi uống một
ngụm: “Ngươi mà không lên hoàng hoàng đế thì cũng chết chắc. Hay là
ngươi có thể học theo hoàng thúc Thừa Đức của ngươi, giả điên giả dại cả
đời. Có lẽ hai huynh đệ Tiêu Nhược Phong sẽ mềm lòng, không giết ngươi.”
Sắc mặt Thanh Vương âm trầm bất định, như vẫn chưa hạ quyết tâm được.
“Lý Trường Sinh đi rồi, trước khi đi tặng vị trí tế tửu tiên sinh cho người của
Sơn Tiền thư viện, ngươi biết điều này đại biểu cho chuyện gì không?” Đại
tổng quản Trọc Thanh giơ một ngón tay, gõ nhẹ lên bàn: “Điều này nghĩa là
Lý tiên sinh đã quyết định sẽ rời khỏi Thiên Khải Thành. Trong số những
người từng giúp Thái An Đế mở mang bờ cõi, Diệp Vũ đã chết, bị chém đầu
cả nhà, chỉ còn lại một đứa con trai đang bỏ trốn giữ mạng bên Nam Quyết.
Lý tiên sinh đi rồi, định dạo chơi trong thế gian, bỏ mặc những chuyện linh
tinh trong thiên hạ, chỉ còn người cuối cùng tay nắm trọng binh, trấn thủ
biên giới. Thế nhưng ngoài biên giới làm gì có kẻ địch nào hung hãn? Hắn
định cản ai? Trong mắt hoàng đế, hắn mới là kẻ địch hung hãn! Đây không
phải những năm tháng hỗn loạn chinh phạt khắp nơi, muốn có công lao thì
tự tạo ra hỗn loạn, giết hắn đi, ta cam đoan trên cuộn sách Phong Long sẽ
viết cái tên Tiêu Tiếp!”
Sau khi nghe xong câu cuối cùng, Thanh Vương Tiêu Tiếp xiết chặt hai nắm
tay, trên trán đổ mồ hôi như mưa, hắn cắn răng: “Tạ ơn đại tổng quản đã
chỉ đường.”
“Nhưng hắn là khó giết nhất.” Đại tổng quản Trọc Thanh mỉm cười, như nói
một chuyện không liên quan: “Ta sẽ để Trọc Lạc giúp ngươi, ngươi không
thể tự cầm đao tới giết một nam nhân được tôn là Sát Thần. Ngươi phải để
người trong thiên hạ tới giết hắn. Cũng như năm xưa ngươi đã làm với Diệp
Vũ, chẳng qua lần này... không dễ dàng như trước đâu.”
Thanh Vương Tiêu Tiếp thở dài một tiếng: “Ta hiểu.’
“Đi thôi. Đây không phải chuyện một sớm một chiều, ngươi cần tính toán ít
nhất nửa năm. Ta đợi tin của ngươi.” Đại tổng quản Trọc Thanh giơ tay, ra
hiệu cho Trọc Lạc tiễn khách.
Tiêu Tiếp đứng dậy, theo Trọc Lạc công công ra ngoài phòng. Từ khi hắn
đến, Trọc Thanh thậm chí không định ngồi dậy khỏi giường, có thể nói là
ngạo mạn tới cực điểm. Nhưng Tiêu Tiếp cũng chỉ bất mãn lúc đầu, tới sau
đã thản nhiên tiếp nhận.
Hắn thật sự có tư cách như vậy.
“Tổng quản chưởng sách đại nhân.” Thanh Vương Tiêu Tiếp ngồi vào trong
kiệu, nói chuyện với Trọc Lạc công công ở ngoài kiệu: “Có một câu vừa rồi
ta không dám hỏi đại tổng quản, bây giờ ta hỏi ngươi, vì sao đại tổng quản
lại muốn làm như vậy?”
Trọc Lạc công công từ chối tỏ ý kiến, không trả lời câu này, chỉ giơ tay kéo
rèm che kiệu của Thanh Vương: “Đại tổng quản chờ Thanh Vương tới bái
kiến đã nhiều năm rồi.”
Đại tổng quản Trọc Thanh chậm rãi rót cho mình một chén trà.
Trong phòng trong, có hai người chậm rãi đi ra.
Một người cao lớn gầy gò, quần áo như trống rỗng, lay động theo làn gió,
như một cây gậy trúc.
Một người thấp bé mập mạp, mặc bộ áo bông thêu hình đồng tiền, như
gian thương ở ngoài chợ.
“Tuy chỉ dăm ba câu là mê hoặc được nhưng dù sao cũng chỉ có dũng khí
với hung ác, không coi là tốt.” Nam tử cao gầy nhìn ra ngoài phòng, đánh
giá vị Thanh Vương Tiêu Tiếp vừa thấy.
“Ta chọn chính cái hung ác của hắn đấy.” Đại tổng quản Trọc Thanh uống
một ngụm trà: “Nhưng so với Bách Lý Lạc Trần, loại hung ác này thật không
đáng nhắc tới. Chỉ là hung ác của trẻ con lúc tranh nhau con quay, so độ
hung ác với người cầm đao chặt tới mấy trăm cái đầu lâu.”
“Ngày đó, chúng ta từng có cơ hội giết chết Bách Lý Lạc Trần.” Nam tử mập
lùn nở nụ cười như phú ông.
“Giết Bách Lý Lạc Trần trong Càn Đông Thành, các ngươi quá ngây thơ, thế
nên mới bị Cổ Trần đả thương, thậm chí không dám về Thiên Ngoại Thiên.”
Đại tổng quản Trọc Thanh cười gằn.
Hai người một béo một gầy đang đứng trước mặt hắn chính là hai tôn sứ bị
một kiếm đả thương trong Càn Đông Thành, trong vòng năm năm không
thể khôi phục công lực, Vô Pháp Vô Thiên. Vốn dĩ bọn họ có thể trở về
Thiên Ngoại Thiên, nhưng Vô Tướng sứ đang cầm quyền vốn bất hòa với
họ, hai người suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng tìm được đại tổng quản Thiên
Khải Thành, đạt tới một giao dịch, còn đại tổng quản Trọc Thanh cũng dùng
Hư Hoài Công của mình chữa thương cho bọn họ.
“Nhờ phúc của đại tổng quản, bây giờ chỉ cần thêm nửa năm nữa là hai
huynh đệ chúng ta có thể khôi phục công lực, thậm chí còn mạnh hơn ngày
đó.” Vô Pháp cao gầy chắp tay nói.
“Nửa năm.” Trọc Thanh công công mỉm cười.
“Nếu trong Càn Đông Thành không giết được hắn, vậy thì giết hắn ở Thiên
Khải Thành.” Vô Thiên ục ịch vẫn mỉm cười.
Trọc Thanh công công nhìn ra ngoài phòng, mỉm cười: “Đứng trên chỗ cao
đúng là giá lạnh, người đứng càng cao thì rơi càng thảm. Ta từng nghe
người khác nhắc tới thiếu niên tên Bách Lý Đông Quân, đấu rượu thắng
Điêu Lâu Tiểu Trúc, thúc ngựa giơ roi, đi qua cả tòa thành ồn ào náo động,
đúng là nghe thôi cũng thấy phóng khoáng. Chẳng qua, nếu sau lưng hắn
không còn phủ Trấn Tây Hầu, cũng không còn học đường, liệu có phóng
khoáng như vậy nữa không?”
Vô Pháp và Vô Thiên nhìn nhau, khẽ nhíu mày.
“Đám thiếu niên học đường tự cho là phong lưu, lần này cứ hủy luôn cùng
Bách Lý Lạc Trần đi.” Trọc Thanh công công cao giọng cười dài.
Vô Pháp và Vô Thiên âm thầm thở dài, quả nhiên những kẻ bị cắt thành thái
giám ngay lúc tuổi trẻ rực rỡ, cuối cùng đều không phải loại bình thường.
Giao dịch với người như vậy, đúng là phải để tâm.
Tổng quản chưởng sách Trọc Lạc đứng ngoài phòng nghe thấy tiếng cười
bên trong, không khỏi rùng mình một cái. Lúc đầu sư huynh chỉ nói phải
nắm được quyền thế, nhưng việc hắn định làm bây giờ rõ ràng là làm loạn
quốc gia và triều đình, là tội mất đầu...
Thanh Vương Tiêu Tiếp ngồi trong kiệu, tuy đã đi xa gian phòng đó nhưng
sau lưng hắn vẫn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn lấy khăn ra không ngừng
lau trán. Án mưu phản của Diệp Vũ tướng quân năm xưa rõ ràng là phụ
hoàng đã bố trí sẵn, sau đó đưa đao cho mình, việc mình phải làm chỉ là giơ
đao lên mà thôi. Nhưng hôm khi hắn phải làm người cầm đao, đi giết một
kẻ càng hung ác. Người đó là Sát Thần mà trên chiến trường người khác chỉ
nghe đã sợ vỡ mật, là người mà cả đương kim hoàng đế bệ hạ cũng không
dám tùy tiện động tới.
“Được rồi, nếu thật sự được lên làm hoàng đế.” Tiêu Tiếp cất cái khăn tay đã
ướt sũng, đột nhiên nói một câu.