Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 178

Bách Lý Đông Quân đỡ Lâm Tú của Ngũ Độc Môn hạ xuống đất vững vàng,

nghe Ôn Hồ Tửu nói là lập tức buông cô ra.

Lâm Tú kia hạ xuống đất, khẽ nhíu mày, trợn mắt với Bách Lý Đông Quân.

“Cô nương, môn phái các ngươi không có quy định là nam nhân nào động

vào là phải giết chết hay gả cho hắn đấy chứ?” Bách Lý Đông Quân lo sợ

bất an.

Lâm Tú trợn mắt trừng trừng: “Ngươi nghĩ hay nhỉ.”

Bách Lý Đông Quân vội vàng nói: “Vậy ngươi cũng không tu luyện độc công

từ nhỏ, đến mức toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào không có

độc, chỉ chạm nhẹ một cái là trúng kịch độc đấy chứ?”

Lâm Tú thấy người trước mặt mặc áo trắng như tuyết, tuấn tú phong nhã,

vốn đang có chút hảo cảm, bây giờ mới thấy mình gặp thằng đần, cô tức

giận nói: “Ngươi mới là toàn thân dính độc ấy!”

Bách Lý Đông Quân thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói với Ôn Hồ Tửu:

“Cậu, rốt cuộc câu lo cái gì?”

Ôn Bộ Bình mỉm cười, không nhịn được trêu chọc: “Cậu ngươi là một lần bị

rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, ngươi đừng để ý tới hắn.”

Bách Lý Đông Quân ‘ừm’ một tiếng.

“Tú Nhi, về đi.” Một nữ nhân trung niên che mặt đứng cách xa mười bước,

trầm giọng gọi. Nữ nhân trung niên kia cầm một cây gậy chống màu vàng

kim, trên gậy có năm con rắn màu sắc khác nhau, cực kỳ kinh khủng.

Sắc mặt Ôn Hồ Tửu hơi đổi, Ôn Bộ Bình lại nở nụ cười chất phác: “Ôn Hồ

Tửu, người tới là tỷ tỷ của Tiểu Liễu kìa à...”

Lâm Tú gật nhẹ đầu, quay người định đi nhưng lại đột nhiên quay đầu lại

nhìn Bách Lý Đông Quân: “Vì sao vừa rồi ngươi nói có thể ta phải gả cho

ngươi, vẻ mặt lại hoảng sợ như vậy?’

Bách Lý Đông Quân sửng sốt, không biết nên trả lời ra sao.

“Ngươi không thích ta à?” Hàng mi thanh tú của Lâm Tú nhướn lên.

Bách Lý Đông Quân đột nhiên gật đầu lia lịa.

Chuyện này khiến Lâm Tú tức giận không thôi, giả bộ kéo khăn che mặt của

mình xuống: “Thế thì ta cho ngươi xem dung mạo ta, xem ngươi có thích ta

không!”

“Không được.” Ôn Hồ Tửu vội vàng giơ tay bịt mắt Bách Lý Đông Quân lại.

“Cậu...” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.

“Nếu ngươi thấy dung mạo cô ta, ngươi phải cưới cô ta thật đấy. Lần này là

thật.” Ôn Hồ Tửu hạ giọng quát.

“Tú Nhi!” Nữ nhân trung niên giơ gậy chống giậm mạnh xuống đất một cái.

Lâm Tú buông nắm tay xuống nhưng vẫn trừng mắt với Bách Lý Đông Quân

một cái, cuối cùng giậm châm bỏ đi.

“Nhớ đấy, cô gái này tên là Lâm Tú, sau này phải tránh mặt đi.” Ôn Hồ Tửu

thu nắm tay.

Bách Lý Đông Quân gãi đầu một cái: “Từng nghe giang hồ hiểm ác, hóa ra

còn hiểm ác tới mức này, không cẩn thận thấy một cái là phải chịu trách

nhiệm cả đời.”

“Ha ha ha ha, nếu ngươi bị cô nương của Ngũ Độc Môn quấn lấy, cuộc đời

này cũng chẳng uổng phí, nhưng thời gian hơi ngắn một chút.” Ôn Bộ Bình

cười ha hả.

Bách Lý Đông Quân vẻ mặt mờ mịt: “Sao thời gian lại ngắn?”

“Thân thể này... không chịu đựng nổi.” Ôn Bộ Bình thở dài một tiếng.

“Im đi, xem trên đài kìa.” Ôn Hồ Tửu nghiêm mặt nói.

Sau khi Lâm Tú của Ngũ Độc Môn thăm dò, đã có môn phái tiếp theo chạy

lên đài khiêu chiến. Nhưng người đeo mặt nạ vẫn cực kỳ vững vàng, bất cứ

kéo nào định dùng binh khí làm tổn thương hắn đều không thể tới gần.

Còn những người dùng nước hạ độc, dùng khí hạ độc, đều bị người đeo

mặt nạ nuốt hết vào bụng.

“Chẳng trách cả cái mặt nạ kín mít, chỉ để lộ mỗi cái miệng, hóa ra là để ăn

độc.” Ôn Bộ Bình vẫn mỉm cười hiền hòa, như không hề nóng ruột.

“Đã ăn mười mấy loại độc dược rồi mà vẫn đứng vững được. Nếu Đường

môn thật sự luyện ra loại quái vật này, cũng không phải chuyện tốt cho

chúng ta.” Ôn Hồ Tửu nhíu mày.

Đường Liên Nguyệt ngồi trên đài cao khẽ nhúc nhích bờ môi, phát ra âm

thanh rất nhỏ: “Đại sư huynh...”

Lông mày của Đường Linh Hoàng cũng căng chặt: “Ta tự có chừng mực.’

Thiếu chưởng môn của Vân Trung Phái đứng trên đài một lúc lâu, cách

người đeo mặt nạ sáu bước, không tiến không lùi, chỉ lặng lẽ đứng đó, cuối

cùng thở dài một tiếng, đi từ trên đài xuống.

“Hắn làm gì thế?” Bách Lý Đông Quân không hiểu.

“Vân Trung Phái hạ độc chú ý hư vô mờ ảo, ngươi đừng nhìn hắn đứng

ngây ra tại chỗ, thật ra đã hạ ba loại độc nhưng đối phương vẫn không có

chút phản ứng gì.” Ôn Hồ Tửu giải thích.

Bách Lý Đông Quân ‘chậc chậc’ cảm thán, càng cảm nhận sâu sắc hơn về

giang hồ hiểm ác.

“Đã đến lúc chúng ta ra sân chưa?” Ôn Bộ Bình nhìn lên đài.

“Không, là lúc ta ra sân!” Ôn Hồ Tửu bước một bước lên đài, giơ bình rượu

bên hông lên, ngửa đầu uống một ngụm.

Trong đám người có một thiếu niên cầm thương vốn đã cảm thấy đại hội

thử độc này nhàm chán, nhưng lúc này toàn thân chấn động: “Là hắn!”

Dược Vương Tân Bách Thảo bên cạnh nghiêng đầu sang, vẻ mặt khinh

thường: “Lại là cái gã thích khoe mẽ này.’

“Ta thì chế độc, hắn thì dùng độc. Tuy chỉ có hắn lên đài nhưng lại đại diện

cho ta.” Ôn Bộ Bình không mấy nổi danh trên giang hồ chậm rãi nói.

Dưới đài vang lên tiếng reo hò.

Tới giờ, người duy nhất có thể phá khảo nghiệm của Đường môn chỉ còn

Lão Tự Hào Ôn gia.

Ôn Hồ Tửu uống rượu xong, lau miệng, đột nhiên rảo bước lướt tới, nhắm

thẳng về phía người đeo mặt nạ, xuất chưởng đánh ra.

Thủ pháp hạ độc trực tiếp nhất của Ôn gia, Độc Sa Chưởng!

Ôn Hồ Tửu đứng trong bậc thứ tư trên Quan Tuyệt Bảng, tiếng tăm lừng lẫy

trên giang hồ, không dùng độc, chỉ riêng võ công cũng có thể tung hoành

giang hồ.

Nhưng lại bị người đeo mặt nạ giơ chưởng đón được.

Ôn Hồ Tửu đột nhiên há mồm, rượu vừa uống vào miệng đột nhiên hóa

thành hơi nước ập thẳng về phía người đeo mặt nạ.

Người đeo mặt nạ như mất hết sức lực, cánh tay vốn đang đỡ chưởng của

Ôn Hồ Tửu rủ xuống. Ôn Hồ Tửu thấy vậy gạt một cái lên chòm râu, một

cọng râu bị nhổ xuống, cọ qua cổ người đeo mặt nạ, lưu lại vết máu nhàn

nhạt. Cuối cùng lại một chiêu Độc Sa Chưởng đánh bay người đeo mặt nạ

ra ngoài.

“Hay lắm, đầu tiên dùng một liều Túy Mộng Vãng Sinh hóa giải nội kình của

hắn, lại cùng một liều Phương Hoa Sát Na thấy máu là chết, cuối cùng lại

bổ sung Độc Sa Chưởng. Nếu như vậy còn không chết thì phải là Đại La Kim

Tiên rồi.” Ôn Bộ Bình nói đầy đắc ý.

Bách Lý Đông Quân cảm thán: “Độc dược mà đặt tên phong nhã thật.”

“Năm đó Ôn gia chúng ta có tam kiệt, một người chế độc, một người dùng

độc, còn một người chuyên đặt tên cho độc dược, phối hợp ăn ý, Ôn môn

vô địch.” Ôn Bộ Bình cười nói.

“Còn một người là ai?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.

“Là mẹ ngươi.” Giọng điệu của Ôn Bộ Bình rất thật thà, không giống như

đang mắng chửi.

Người đeo mặt nạ ngã cái rầm xuống đất.

Ôn Bộ Bình sờ bình rượu bên hông, đang định uống một ngụm.

Nhưng người đeo mặt nạ lại đột nhiên đứng thẳng dậy.

Con mắt vẩn đục của hắn chậm rãi trở nên thanh tỉnh.

“Độc thật.” Hắn đột nhiên nói.

Giọng nói rất nhỏ, chỉ có người trên đài mới nghe được.

Ôn Hồ Tửu kinh hãi, cả giận nói: “Đường Linh Hoàng, đây là Đường Môn

các ngươi bắt giang dương đại đạo luyện dược nhân? Đường Môn các

ngươi uy phong nhỉ, bắt được cả Kim Thân La Hán như vậy!”

Đường Linh Hoàng vỗ bàn đứng dậy, tung người nhảy tới bên cạnh Ôn Hồ

Tửu. Hắn quay đầu lại nhìn người đeo mặt nạ, trầm giọng nói: “Ngươi là

ai?”
Bình Luận (0)
Comment