Đường môn.
Thời gian như ngừng lại.
Chỉ vì vị Nam Cung Xuân Thủy đã vào Thần Du Huyền Cảnh kia vung tay áo,
mười bảy mũi châm kia dừng lại giữa không trung, không thể tiến thêm về
phía trước, cũng không hề rơi xuống.
Bạo Vũ Lê Hoa Trâm, phá môn của tất cả võ công trong thiên hạ.
Nhưng giờ phút này lại không thể tiến thêm một tấc.
Đây chính là Thần Du Huyền Cảnh.
Ôn Hồ Tửu và Đường Linh Hoàng thầm thở dài một tiếng, đây mới đúng là
tài nghệ không bằng người, e là cả Lý tiên sinh của học đường tới đây cũng
chưa chắc đã đối phó được người này.
“Bỏ cuộc rồi à?” Đường Lão Thái Gia hừ lạnh một tiếng, đột nhiên tung
người nhảy lên, xuyên qua hai người, lao thẳng về phía Nam Cung Xuân
Thủy.
Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười, đột nhiên nói: “Chỉ đến đây thôi. Ta có
nhiều đồ đệ như vậy nhưng hai thằng nhóc nhà ngươi là may mắn nhất.
Đứng ngoài quan sát trận quyết đấu này còn hơn luyện võ mười năm.”
Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên kéo tay áo, hai mươi bảy mũi châm bạc lập
tức bay tới, găm cả vào người hắn. Khóe miệng nhướn lên, như đang cảm
thấy đau đớn.
Còn Đường lão thái gia đã lao tới trước mặt hắn, giơ tay đặt lên đỉnh đầu
hắn.
“Đủ độc rồi chứ?” Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên nói.
Đường lão thái gia gật nhẹ đầu: “Trong thiên hạ chắc không có thứ gì độc
hơn rồi. Hai mươi bảy mũi Bạo Vũ Lê Hoa Châm mang theo Tam Tự Kinh
của Ôn gia sẽ đi tán loạn trong kinh mạch của ngươi, ngay cả những độc tố
mà ngươi nuốt vào cũng phát tác theo. Ta cho ngươi thêm một đòn Tiên
Nhân Phủ Đỉnh, ngươi có thể đi đầu thai được rồi.”
“Vậy xin làm phiền!” Khóe miệng Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười, như đang
thỏa mãn.
Đường lão thái gia thở dài một tiếng, đột nhiên nói: “Ngươi không hối hận
đấy chứ?”
“Không giết ta chứ?”
“Nếu hối hận thì chỉ giết mình ta thôi, đừng liên lụy tới Đường môn.”
Đường lão thái gia cao ngạo trước toàn giang hồ, nhưng giọng nói lúc này
lại đầy lo âu.
“Lắm lời.” Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên nắm lấy tay Đường lão thái gia
đặt lên đỉnh đầu mình.
Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết tóc thụ trường sinh.
Vậy thì lấy cái trường sinh ấy đi.
‘Rầm’ một tiếng, chân khí va chạm, Đường lão thái gia lui lại phía sau, ống
tay áo rách bươm, để lộ cánh tay khô gầy, trên tay loang lổ vết máu.
Ôn Hồ Tửu và Đường Linh Hoàng vẻ mặt kinh hãi, chuyện gì vừa xảy ra?
Rõ ràng Nam Cung Xuân Thủy đã ngăn cản được Bạo Vũ Lê Hoa Châm, vừa
rồi là cố gắng loại bỏ chân khí của mình, tự nguyện nhận hai mươi bảy mũi
châm bạc kia. Còn chưởng cuối cùng của Đường lão thái gia và đoạn đối
thoại của hai người chứng tỏ cả hai đã ước định từ trước.
“Bách Lý Đông Quân, rốt cuộc người này là ai?” Ôn Hồ Tửu nhìn Bách Lý
Đông Quân, thần sắc chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
“Lão thái gia, ngài biết người này từ trước rồi à?” Đường Linh Hoàng cúi
đầu nói với Đường lão thái gia.
Tân Bách Thảo lại có vẻ thoải mái hơn nhiều, hắn chỉ nhìn Tư Không Trường
Phong một cái, nghi hoặc: “Xem ra ngươi cũng biết hắn?”
Đường Liên Nguyệt im lặng đi tới như muốn tìm hiểu ngọn nguồn.
“Dừng lại!” Bách Lý Đông Quân gầm lên một tiếng, trong tay không đao
cũng không kiếm thì hắn giơ quyền, quay sang đám người, cuối cùng nhìn
Đường lão thái gia, gầm lên: “Ngươi làm gì sư phụ ta!”
Sư phụ?
Sư phụ Bách Lý Đông Quân?
Tắc Hạ Học Đường, Lý tiên sinh!
Tư Không Trường Phong cũng lao tới trường thương đập xuống đất, trầm
ngân ngăn trước mặt mọi người.
Ôn Hồ Tửu lập tức hiểu ra: “Chẳng trách chẳng trách, trên đời cũng chỉ có
Lý tiên sinh mới có năng lực như vậy? Có điều... tuy Lý tiên sinh có thuật trú
nhan, trông cũng chỉ ba mươi tuổi thôi chứ, sao lại biến thành một thiếu
niên? Là dịch dung?”
“Xưa nay thuật dịch dung không thể qua mặt được Đường môn, không
phải.” Đường Linh Hoàng lắc đầu.
“Phản lão hoàn đồng?” Tân Bách Thảo hai mắt sáng bừng lên: “Thú vị đây.’
Đường lão thái gia liếc mắt nhìn hắn: “Hình như Dược Vương tiên sinh biết
điều gì.”
“Thượng cổ có Đại Xuân giả, lấy tám ngàn tuổi làm xuân, lấy tám ngàn tuổi
làm thu. Ta nghe nói môn võ công đó gọi là Đại Xuân, là võ công của Tiêu
Dao Ngự Phong Môn đã tuyệt tích trên giang hồ. Muốn luyện nó phải dùng
dược thạch làm vật dẫn, dốc hết lực lượng trong môn phái bồi dưỡng,
nhưng cả trăm năm mới có một thiên tài tuyệt thế luyện được công pháp
này. Sau khi luyện thành cứ nửa giáp là phản lão hoàn đồng một lần.
Nhưng đây chỉ là truyền thuyết, ta chưa bao giờ thấy.” Tân Bách Thảo chậm
rãi nói.
Sắc mặt Bách Lý Đông Quân hơi đổi.
Ôn Hồ Tửu lập tức nhận ra biểu lộ nhỏ bé này, xem ra Tân Bách Thảo nói
không sai. Chắc chắn Lý tiên sinh bắt nguồn từ Tiêu Dao Ngự Phong Môn
đã tuyệt tích kia, luyện môn Đại Xuân thần công có thể phản lão hoàn
đồng.
“Đúng vậy, Đại Xuân. Tám ngàn tuổi là xuân, tám ngàn tuổi la thu. Con
người luôn tiếc tính mạng ngắn ngủi, nhưng nếu cho ngươi tám ngàn tuổi,
ai mà chịu được nỗi tịch mịch đó? Người ngươi yêu mến sẽ lần lượt qua
đời, cuối cùng chỉ còn lại ngươi một thân một mình...” Đường lão thái gia
cảm thán.
“Người ta yêu vẫn còn sống mà.” Một giọng nói bỗng ngắt lời Đường lão
thái gia.
Nam Cung Xuân Thủy vừa chịu một đòn, đáng lẽ chết chắc nhưng đột
nhiên mở mắt, ánh mắt lóe lên sắc tím. Hắn duỗi lưng một cái, xương cốt
kêu lách cách, lại ngáp một cái, tạo ra một trận gió lớn, khiến cây đại thụ
trong sân vang lên tiếng xào xạc. Sau đó hắn lại thở một hơi, một làn khói
đen bay khỏi miệng hắn. Hắn lại vung ống tay áo, đánh tan làn khói đen
kia.
“Dễ chịu quá.” Hắn ngẩng đầu lên nói.
Ôn Hồ Tửu hạ giọng nói: “Lão thái gia, là Lý tiên sinh nhờ ngài bố trí chuyện
này?”
Đường lão thái gia cười lạnh một tiếng: “Không thì thế nào? Chẳng lẽ ta lại
mời vị Bồ Tát này vào phủ?”
“Hắn muốn gì?” Lần này là Đường Linh Hoàng đặt câu hỏi.
Nam Cung Xuân Thủy ở đằng kia đang thực hiện rất nhiều động tác kỳ lạ,
ngáp, duỗi người, vận khí, vung quyền, bay lên bay xuống...
Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong canh giữ bên cạnh hắn, tuy
lấy làm lạ nhưng Lý tiên sinh luôn hành xử rất kỳ quái, bọn họ cũng quen
dần, chỉ đứng nhìn.
Tân Bách Thảo lại rất hứng thú quan sát Nam Cung Xuân Thủy, dù sao
trong trăm ngàn năm qua trường sinh bất tử luôn là chuyện quan trọng
nhất với thầy thuốc. Hắn nhìn một lúc lâu, dường như nhận ra điều gì, hạ
giọng lẩm bẩm: “Hắn đang phá công?”
Đường lão thái gia gật nhẹ đầu: “Đúng. Lần này Lý Trường Sinh tới tìm ta,
chuyện đầu tiên là nhờ ta giúp hắn phá Đại Xuân Thần Thông trên người.
Một mình ta không làm nổi, chỉ có thể dùng kỳ độc trong thiên hạ phá
thuật dược thạch của Tiêu Dao Ngự Phong Môn, sau đó lại để hắn tự phá
thần thông. Hắn còn dặn ta bố trí trận quyết đấu này, bất luận người giao
thủ hay người đứng ngoài quan sát đều có tiến bộ về võ đạo, coi như hắn
báo đáp lần này.”
Bên kia, Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên thu tay, hắn vận công thu chưởng,
rốt cuộc khí thế sắc bén cũng lùi lại, cảm giác áp lực của Thần Du Huyền
Cảnh lập tức biến mất. Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười nhìn mọi người:
“Chào mọi người, ta tên là Nam Cung Xuân Thủy.”
“Là người đọc sách nho nhã.”