Nam Quyết.
Lạc Khê sơn.
Diệp Đỉnh Chi nằm giữa sườn núi, ngậm một cọng cỏ đuôi ngựa, ngửa đầu
lên nhìn bầu trời, phía sau là một gian nhà tranh che một nửa, xem ra là nơi
hắn sẽ ở sau này. Hắn giơ tay cầm bình rượu, nhưng lung lay vài cái, đã
rỗng tuếch. Hắn mỉm cười: “Không có rượu uống. Thôi vậy, uống rượu của
tên kia rồi thì uống mấy thứ rượu này đúng là không quen.”
Đột nhiên một tiếng tỳ bà vang lên.
Diệp Đỉnh Chi nhíu mày nhưng không đứng dậy.
“Thiếu chủ.” Bốn bóng người hạ xuống sau lưng hắn, một người tay cầm
ống sáo, một người ôm tỳ bà, một người cầm đàn nhị hồ, còn một người
dắt ngọc tiêu bên hông, chính là bốn người theo Vũ Sinh Ma xông vào
Thiên Khải hoàng thành ngày hôm đó.
Diệp Đỉnh Chi vẫn nằm lười biếng: “Các ngươi đến rồi.’
“Chúng ta đã mang kiếm phổ mà thiếu chủ muốn tới đây. Nhưng chủ nhân
đã nói, không cho phép thiếu chủ luyện Ma Tiên Kiếm.” Người mặc áo tím
trầm giọng nói.
Diệp Đỉnh Chi nhún vai: “Lần trước tới tìm ta, các ngươi đã nói gì?’
“Khi còn sống chủ nhận có lệnh, sau khi người mất, bốn người chúng ta
hoàn toàn nghe lệnh thiếu chủ.” Người mặc áo tím cầm ống sáo chậm rãi
nói, giọng nói thành khẩn, không chút bất mãn.”
“Đã hoàn toàn nghe lệnh ta, sao còn quản chuyện ta luyện kiếm.” Diệp Đỉnh
Chi xua tay: “Để kiếm phổ lại, các ngươi đi đi.”
“Đi?” Người mặc áo tím đặt kiếm phổ xuống đất, khẽ cau mày.
“Ta biết năm xưa các ngươi đều được sư phụ của ta cứu, các ngươi muốn
báo ân nên ở bên cạnh người đã nhiều năm. Nhưng ta không phải sư phụ,
người đã mất, các ngươi đã tự do. Đi đi, ta ở đây một mình là được.” Diệp
Đỉnh Chi gối hai tay dưới đầu, nhìn vầng trăng trên bầu trời, cũng chính là
phía bắc.
Người áo tím cầm đầu do dự một chút rồi lắc đầu: “Mệnh lệnh của chủ
nhân, không dám vi phạm.”
“Sư phụ bảo các ngươi nghe lệnh ta, bây giờ ta lệnh cho các ngươi đi, các
ngươi không chịu mới là chống lệnh.” Cuối cùng Diệp Đỉnh Chi cũng đứng
dậy, quay sang nhìn bốn người.
Người áo tím cầm đầu thở dài: “Thiếu chủ xây nhà ở đây, là vì sao?”
Diệp Đỉnh Chi rút thanh Huyền Phong kiếm cắm dưới đất lên, nhẹ nhàng
xoay tròn: “Đương nhiên là luyện kiếm.”
“Vì sao lại luyện kiếm?” Người mặc áo tím lại hỏi.
Diệp Đỉnh Chi sững sờ, không trả lời.
Người áo tím cúi đầu nói: “Ta hiểu rồi.”
Diệp Đỉnh Chi cười nói: “Sao ngươi lại hiểu?”
“Bốn người chúng ta sẽ tới Thiên Khải Thành, ẩn giấu hành tung, giúp thiếu
chủ chuẩn bị báo thù, chỉ chờ ngày thiếu chủ luyện kiếm thành công, đến
Thiên Khải Thành, chúng ta sẽ dốc hết sức giúp đỡ.” Người áo tím chắp tay,
sau đó quay người dẫn ba người còn lại nhanh chóng rời khỏi.
“Đúng là hiểu lòng người...” Diệp Đỉnh Chi vuốt thanh kiếm trong tay: “Biết
ta cứ nhìn phía bắc là có mối bận tâm ở đó.”
Hai chữ bận tâm không phải chỉ là thù hận. Đúng vậy, Thiên Khải Thành có
người mà hắn nhất định phải giết chết, nhưng lần trước từ biệt ở Thiên Khải
Thành, cũng có thêm một người nhất định phải gặp lại.
“Thời gian dành cho ta không nhiều.” Diệp Đỉnh Chi giơ thanh Huyền
Phong kiếm, đột nhiên xoay tròn.
Chỉ không tới năm tháng nữa, cô nương thích nghe mình kể chuyện trong
Thiên Khải Thành sẽ mặc áo đỏ, gả cho người đàn ông mà nàng không
thích.
Ngày đó, mình nhất định phải chạy tới Thiên Khải Thành.
Nhất định phải vào Tiêu Dao Thiên Cảnh.
Sư phụ, rất xin lỗi.
Ngoài ra, Bách Lý Đông Quân. Người ta muốn cướp là hoàng tẩu tương lai
của sư huynh ngươi, đến lúc đó ngươi có rút kiếm nhắm vào ta hay không?
Bắc Ly.
Tuyết Nguyệt thành.
Bách Lý Đông Quân cầm kiếm đan xen với Tư Không Trường Phong, hai
người đầu đầu mồ hôi, thở hồng hộc, nhưng sắc mặt lại cực kỳ phấn khởi.
“Chính là cảm giác vừa rồi.” Bách Lý Đông Quân quát khẽ.
Tư Không Trường Phong lau mồ hôi, vung mạnh trường thương: “Lúc ở
trong Đường môn, sau khi thấy Nam Cung Xuân Thủy giơ tay nhập Huyền
Du, trong lòng đã có một luồng khí đọng mãi không tan, rốt cuộc tới vừa
rồi mới tìm được luồng khí đó.”
“Lại nào!” Bách Lý Đông Quân gầm lên, trường kiếm lóe lên, va chạm với
trường thương của Tư Không Trường Phong, phát ra âm thanh thanh thúy.
“Lao nhao cái gì thế!” Một tiếng gầm vang lên, hai người quay sang, phát
hiện Lạc Hà tóc tai rối tung khiêng đại đao đứng đó, hai mắt đỏ bừng, có vẻ
đang ngủ mơ thì bị bọn họ đánh thức.
Bách Lý Đông Quân vội vàng thu kiếm: “Xin lỗi, rất xin lỗi, hai người chúng
ta gây tiếng động quá lớn, đánh thức ngươi. Chúng ta đi ngủ đây!”
“Ngủ cái gì mà ngủ!” Lạc Hà vung đại đao: “Ta thấy các ngươi đánh rất sung
sướng, hay là thêm cả ta vào đi.”
“Hả?” Bách Lý Đông Quân sững sờ.
“Hả cái rắm!” Khóe miệng Lạc Hà nhướn lên, tung người nhảy tới, trường
đao vung mạnh tạo thành hình bán nguyệt, sau đó đột nhiên bổ xuống.
“Đao pháp thật khí phách!” Bách Lý Đông Quân không cam lòng yếu thế,
nhấc thanh Bất Nhiễm Trần ngăn cản trường đao này, nhưng đao thế quá
mạnh, Bách Lý Đông Quân cả người cả kiếm lui lại hơn mười bước.
“Còn chưa xong đâu!” Lạc Hà lại nâng đao bổ tới, từng đao nổi tiếp nhau,
thanh trường đao to lớn lạ thường trên tay hắn linh hoạt như mũi kim thêu
hoa, lưới đao dày đặc bao phủ bốn phía xung quanh Bách Lý Đông Quân.
Tư Không Trường Phong rất thức thời lùi sang một bên xem trò hay, cười
nói: “Bách Lý Đông Quân, sao lại để bị đánh tới không cách nào hoàn thủ
như vậy?”
Bách Lý Đông Quân thối lui tới cạnh tường, điểm mũi chân, lướt lên cao.
Dưới ánh trăng, thanh Bất Nhiễm Trần trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo
thấu xương, y cười mắng: “Giờ tới phiên ta!”
Ánh kiếm không ngừng lóe lên trong sân, từng vệt sáng nối tiếp nhau,
nhanh chóng xé toang lưới đao cực kỳ bá đạo kia.
Lạc Hà sửng sốt, trường đao đã bị kiếm đẩy ra, vội vàng lùi lại phía sau. Bất
Nhiễm Trần lướt sát qua trước ngực hắn, Bách Lý Đông Quân cười một
tiếng, lại tung kiếm lao tới.
Phụ thân của hắn, Bách Lý Thành Phong tinh thông Thuấn Sát kiếm pháp.
Nhưng lúc trước Bách Lý Đông Quân chỉ học một thức rút kiếm trong
Thuấn Sát kiếm pháp. Tuy thi thoảng lại dùng để tập kích giành thắng lợi,
nhưng khi quyết đấu bình, một đòn không được là không có chiêu sau, còn
hôm nay rốt cuộc y cũng lĩnh ngộ được thức tiếp theo của Thuấn Sát kiếm
pháp, Thuấn Ảnh thức.
“Hay!” Đao thế của Lạc Hà bị áp đaỏ nhưng tâm trạng lại càng vui vẻ, ngửa
đầu lên trời quát lớn một tiếng, quần áo trên người lập tức vỡ vụn, để lộ cơ
bắp cuồn cuộn bên trong.
Tư Không Trường Phong không nhịn được cười ha hả: “Nổ áo thức?”
Lạc Hà vốn đã khôi ngô giờ càng khổng lồ, hắn vung đao lên, đâm vào
trường kiếm của Bách Lý Đông Quân, sau đó đánh bay Bách Lý Đông Quân
từ trong sân ra ngoài.
“Lạc Hà huynh, hung hãn quá.” Tư Không Trường Phong cảm thán.
Lạc Hà quay sang nhìn Tư Không Trường Phong, như đã nổi hứng, chỉ vào
hắn quát: “Tiếp theo tới phiên ngươi.”
“Còn chưa xong đâu.” Một tiếng quát dài vang lên, Bách Lý Đông Quân từ
bên ngoài lao vào, cả người cả kiếm bay lên.
“Xem kiếm của ta - Thiên Ngoại Phi Tiên.”