Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 202

Ngày đó ở Sài Tang Thành, Bách Lý Đông Quân tay không tấc sắt đứng

trước mặt các quần hùng khu vực Tây Nam, là để cướp đâu.

Hôm nay cầm kiếm cõng đao, đứng trước mặt Ảnh vệ Thiên Khải Thành, lại

là để cướp dâu.

Nhưng cả hai lần cướp dâu đều không phải vì cô nương của mình.

Bách Lý Đông Quân thở dài: “Cô nương của ta ơi, có phải là xông vào Thiên

Khải Thành mới coi là dương danh thiên hạ không!”

Lạc Thanh Dương thu kiếm lui lại: “Các ngươi là ai?”

“Tại hạ Bách Lý Đông Quân.” Bách Lý Đông Quân chắp tay.

Lạc Thanh Dương sửng sốt: “Đệ tử của Lý tiên sinh? Hai người các ngươi

đừng để bại lộ thân phận của mình. Người mà chúng ta muốn cướp là

hoàng phi. Không chỉ là tội mất đầu đâu, còn là tội diệt môn đấy.”

Bách Lý Đông Quân suy nghĩ, xé một đoạn ống tay áo che mặt lại, lắc đầu

thở dài: “Xem ra lần này không dương danh thiên hạ được rồi.”

Tư Không Trường Phong cũng học theo hắn, che mặt mình lại, vung trường

thương: “Cứ nhìn tư thế của những người này, có thể sống sót đã là không

tệ rồi.

Lạc Thanh Dương hạ giọng nói: “Diệp Đỉnh Chi, ngươi dẫn một người đi

trước đi, nơi này giao cho chúng ta.”

Diệp Đỉnh Chi gật đầu: “Đa tạ. Bao năm qua ngươi luôn ở bên cạnh nàng,

sao nàng lại không thích ngươi?”

Lạc Thanh Dương quát lớn rất hiếm thấy: “Im mồm!”

Diệp Đỉnh Chi cười một tiếng, cầm kiếm lao lên trước.

Tư Không Trường Phong liếc mắt ra hiệu cho Bách Lý Đông Quân, Bách Lý

Đông Quân lập tức đuổi theo: “Sao ngươi cũng đổi sang dùng kiếm rồi?”

“Sư phụ truyền cho ta.” Diệp Đỉnh Chi lạnh nhạt nói.

Lạc Thanh Dương vung kiếm định đánh lui những Ảnh vệ kia. Ảnh vệ cầm

đầu lùi lại một bước, hạ giọng nói: “Lạc sư huynh, kiếm pháp của ngươi là

chỉ có trong môn phái, cho che mặt thì có ích lợi gì?”

Lạc Thanh Dương thở dài: “Đã biết ta là ai thì đừng cản đường ta.”

“Lạc sư huynh đã u mê không chịu tỉnh ngộ, vậy đừng trách chúng ta.” Ảnh

vệ cầm đầu nghiêm nghị nói.

Sáu Ảnh vệ đồng thời lao tới, ánh bạc lóe lên, xuất kiếm với Lạc Thanh

Dương.

Tư Không Trường Phong hất trường thương, Lạc Thanh Dương vung trường

kiếm, giao chiến với sáu người.

Bên ngoài Cảnh Ngọc vương phủ trăm trượng, có sáu người đứng trên mái

hiên. Hai người cầm kiếm, hai người mang đao, một người cầm Lưu Tinh

chùy, một người cầm liêm đao gắn xích. Nam tử cầm liêm đao nhìn hai

người đang lao tới, mỉm cười: “Xem ra Lạc sư huynh bị ngăn cản rồi, cũng

được, ta không muốn đánh với Lạc sư huynh, kiếm pháp của hắn quá kinh

khủng.”

Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân hạ xuống đất, Diệp Đỉnh Chi ngẩng

đầu lên, hạ giọng nói: “Lạc Thanh Dương nói đây là đội Ảnh vệ mạnh nhất,

Ưng Nhãn. Bách Lý Đông Quân, võ công của ngươi mạnh hơn cái công phu

mèo ba chân lúc trước nhiều không?”

“Cứ thử xem.” Bách Lý Đông Quân lao thẳng tới, thân hình lóe lên, nhanh

chóng nhảy lên mái hiên.

“Nhanh quá!” Nam tử cầm liêm đao kinh hãi ồ lên.

Ánh bạc lóe lên, keng một tiếng.

Nam tử vung liêm đao nhưng bị một kiếm đánh lui.

Thuấn Sát kiếm pháp, Bạt Kiếm thức.

“Ô Nha, đừng có để chưa đánh đã gẫy nhé.” Gã cao to cầm Lưu Tinh chùy

cười nhạo nói.

Nam tử được gọi là Ô Nha hít một hơi lạnh, ngẩng đầu lên, đã thấy thân

hình Bách Lý Đông Quân lập tức biến mất, khi xuất hiện trở lại đã rút kiếm

giết tới trước mặt hắn.

“Tạm biệt.” Bách Lý Đông Quân vung trường kiếm, giậm chân lui lại bên

cạnh Diệp Đỉnh Chi: “Một tên, đã giải quyết.”

Nam tử cầm liêm đao ngã từ trên mái hiên xuống, kêu thảm một tiếng rồi

hôn mê bất tỉnh.

Diệp Đỉnh Chi cười lớn: “Lý tiên sinh đúng là có bản lĩnh biến đá thành

vàng.”

“Nghe không giống đang khen ta.” Bách Lý Đông Quân duỗi lưng một cái,

giơ kiếm chỉ lên mái hiên: “Tiếp theo là ai?”

Gã cao to cầm Lưu Tinh chùy nói đầy ẩn ý: “Thằng nhãi này dám khiêu khích

chúng ta à?”

Một cô gái vóc dáng thướt tha tay cầm trường kiếm quay đầu lại: “Ô Nha,

đừng đùa nữa.”

Nam tử ngã trên mái hiên không rên một tiếng.

“Đúng là nhàm chán.” Cô gái kia lắc đầu nói.

Nghe vậy nam tử được gọi là Ô Nha lập tức nhảy từ dưới đất lên, hắn liếm

máu trên khóe miệng, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác: “Con mụ thối tha này,

chỉ có ngươi lắm mồm thôi.”

Cô gái cười lạnh: “Không đánh được người ta thì trút giận lên người ta?”

Ô Nha vung nhẹ liêm đao, ngoắc ngón tay với Bách Lý Đông Quân: “Đến

đây!”

Bách Lý Đông Quân bước lên một bước: “Đến thì đến!”

Diệp Đỉnh Chi vung Huyền Phong kiếm trong tay: “Cùng lên đi.”

Bách Lý Đông Quân xoay người lắc đầu: “Kiếm của ngươi phải giữ lại tới lúc

cuối cùng mới đánh, chỉ cần ta còn đứng, ngươi đừng động thủ.”

Ở một phía khác, bờ vai Tư Không Trường Phong trúng một kiếm, dưới

chân cũng bị chém ba kiếm, trên người Lạc Thanh Dương cũng dính máu,

nhưng phía sau bọn họ, bọn Ảnh vệ đã nằm dưới đất, binh khí rải rác khắp

nơi, không còn năng lực phản kháng. Ảnh vệ cầm đầu nhìn Lạc Thanh

Dương, khẽ lắc đầu: “Chẳng tác dụng gì đâu, Lạc Thanh Dương, ngươi

không ngăn được.”

Lạc Thanh Dương cắn răng, tiếp tục cầm kiếm lên: “Ta biết, nhưng nếu

không thử, ta sẽ hối hận cả đời.”

“Sư huynh thích tiểu sư muội à.” Ảnh vệ cầm đầu hạ giọng nói.

“Đúng vậy.” Lạc Thanh Dương cũng hạ giọng đáp.

Ảnh vệ cầm đầu còn định nói gì đó, nhưng hắn đột nhiên ngậm miệng,

ngẩng đầu nhìn sau lưng Lạc Thanh Dương, thần sắc thoáng vẻ hoảng sợ,

hắn hạ giọng nói: “Sư huynh... chạy đi!”

Lạc Thanh Dương lập tức quay người, một ông lão áo đen tóc trắng đang

đứng đó.

Tuy chỉ có một người, nhưng khí thế như cả đội quân.

Tư Không Trường Phong phát hiện người tới rất nguy hiểm, xiết chặt trường

thương trong tay, hạ giọng hỏi: “Người này là ai?”

Lạc Thanh Dương bước lên trước một bước, ngăn Tư Không Trường Phong

lại: “Ngươi đuổi theo bọn họ, nơi này cứ giao cho ta.”

Tư Không Trường Phong sửng sốt nhìn ông lão kia, lại nhìn Lạc Thanh

Dương chi chít vết thương, cau mày nói: “Người này khó đối phó.”

“Ta biết ông ấy khó đối phó, biết rõ hơn bất cứ ai, vì ông ấy là sư phụ của

ta.” Lạc Thanh Dương cười khổ nói: “Nhưng yên tâm đi, ông ấy không giết

ta đâu.”

“Được.” Tư Không Trường Phong không hề do dự, xoay người lao đi.

Ông lão nhìn Tư Không Trường Phong một cái, cười lạnh nói: “Đây là đồng

bọn của ngươi à, sao cứ thế bỏ ngươi lại như vậy?”

Lạc Thanh Dương cầm kiếm trong tay, ánh mắt lóe sáng: “Vì đây vốn là

chuyện của mình ta.”

Ông lão thu ánh mắt, thở dài một tiếng: “Thanh Dương, ta rất thất vọng về

ngươi.”

Lạc Thanh Dương cúi đầu suy tư trong chốc lát rồi ngẩng đầu: “Sư phụ, ta

cũng rất thất vọng về người.”

“Ngươi định rút kiếm với ta à?” Ông lão nhìn kiếm trong tay Lạc Thanh

Dương.

“Ta luôn suy nghĩ, liệu có ngày nào mình rút kiếm với sư phụ không. Ta nghĩ

khi ngày đó đến, cuối cùng, ta cũng không phải e ngại sư phụ nữa.” Lạc

Thanh Dương đặt tay lên trường kiếm: “Ta sẽ có gan theo đuổi thứ mình

thích!
Bình Luận (0)
Comment