Cảnh Ngọc vương phủ.
Diệp Đỉnh Chi hạ xuống khoảng sân quen thuộc kia, không một bóng
người.
“Dịch Văn Quân.” Hắn khẽ gọi, đây là cái tên khá xa lạ, nghĩ lại thì hình như
là lần đầu tiên hắn gọi cái tên này.
Không ngoài dự liệu, không ai để ý tới hắn. Giờ phút này toàn bộ Cảnh
Ngọc vương phủ giăng đèn kết hoa, cực kỳ náo nhiệt, nhưng ở nơi này
không có hơi người, có vẻ như đã một thời gian ngắn không có người ở.
Diệp Đỉnh Chi vốn định rời khỏi nhưng mới đi được vài bước lại đột nhiên
ngẩng đầu lên.
Có một người ngồi trên mái hiên uống rượu.
Người này không xa lạ gì với Diệp Đỉnh Chi, thiếu chút nữa là người này trở
thành sư huynh của hắn.
Lang Gia Vương, Tiêu Nhược Phong.
“Có muốn lên uống chén rượu không?” Tiêu Nhược Phong vỗ nhẹ vào chỗ
bên cạnh.
Diệp Đỉnh Chi cúi đầu mỉm cười: “Ta đang vội.”
“Ta cũng sắp tham gia một buổi hôn lễ, nhưng vẫn có thời gian uống một
chén rượu.” Tiêu Nhược Phong rót một chén, đặt bên cạnh mình.
Diệp Đỉnh Chi không do dự nữa, nhảy lên ngồi bên cạnh Tiêu Nhược
Phong, uống một hơi cạn sạch chén rượu.
“Thật ra lúc đó ta rất coi trọng ngươi, cũng hy vọng ngươi trở thành tiểu sư
đệ của ta.” Tiêu Nhược Phong cũng uống một chén rượu.
“Tình nghĩa thiếu chút nữa trở thành sư huynh đệ mà chỉ đủ uống một chén
rượu thôi à?” Diệp Đỉnh Chi đặt chén rượu xuống.
Tiêu Nhược Phong thở dài: “Ngươi là hậu nhân của Diệp tướng quân, ta
kính trọng Diệp tướng quân. Nếu có thể, chúng ta không đánh được
không?”
Diệp Đỉnh Chi nhìn về phía đèn đuốc sáng choang cách đó không xa: “Nơi
đó có một cô nương đang chờ ta, ta không muốn nàng ấy thất vọng.”
“Ngươi không phải đối thủ của ta.” Tiêu Nhược Phong trầm giọng nói.
Diệp Đỉnh Chi vuốt ve thanh kiếm bên hông: “Cái này thì phải đánh rồi mới
biết.” Hắn nhảy từ trên mái hiên xuống, rút kiếm ra, chỉ vào Tiêu Nhược
Phong.
Là tiểu tiên sinh của học đường thì sao? Là Lang Gia Vương của Bắc Ly thì
thế nào?
Tiêu Nhược Phong nhìn thanh kiếm trong tay mình, đó là Hạo Khuyết kiếm
được liệt kê trong Thập Đại Danh Kiếm, được tôn là thanh kiếm chính khí
đứng đầu nhân gian. Nhưng hôm nay mình rút kiếm có hợp với hai chữ
‘chính khí’ không? Quyền thế, đại cục, có quan trọng hơn tình yêu nam nữ
không? Hắn lắc đầu, rút Hạo Khuyết kiếm ra, hạ xuống đất, khẽ cúi đầu với
Diệp Đỉnh Chi: “Mời.”
Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhược Phong, ánh mắt như bị nhén lửa,
tỏa ra hào quang như đom đóm, ánh sáng đó hừng hực nhưng lại ẩn chứa
một màu tím. Hắn cúi người rồi đột nhiên nhảy lên, Huyền Phong kiếm
trong tay bổ ngang ra. Kiếm thế đó như sét đánh, nặng tựa ngàn cân. Tiêu
Nhược Phong không dám đón đỡ, vội vàng lùi lại phía sau. Mà Diệp Đỉnh
Chi thi triển một đòn không trúng là lập tức truy kích. Tiêu Nhược Phong
vung kiếm đánh trả, nhưng mỗi lần xuất kiếm đều bị Diệp Đỉnh Chi hung
tợn đánh bật về. Hai người vừa ra tay, Tiêu Nhược Phong đã bị ngăn chặn.
Từ khi Diệp Đỉnh Chi tham gia kỳ thi học đường, Tiêu Nhược Phong đã chú
ý tới hắn, tuy lúc đó hắn khá mạnh, nhưng trình độ chỉ ở cảnh giới Tự Tại.
Nhưng nửa năm sau, hai người gặp lại, không ngờ Diệp Đỉnh Chi lại cản
được Tiêu Nhược Phong đã lên Tiêu Dao Thiên Cảnh từ nửa năm trước?
“Ngươi luyện Ma Tiên Kiếm.” Tiêu Nhược Phong nhìn vệt tím trong mắt
Diệp Đỉnh Chi, trầm giọng nói. Đây là một môn kiếm thuật có ưu điểm rất
rõ ràng nhưng cũng có khuyết điểm cực kỳ trí mạng, Lý tiên sinh đã từng
nói với bọn họ. Vũ Sinh Ma có thể trở thành đệ nhất Nam Quyết là vì môn
kiếm thuật này, nhưng thân thể lại bị phản ngược cực kỳ mãnh liệt, mỗi
ngày đều phải chịu nỗi đau như khoét xương móc tim.
Diệp Đỉnh Chi nhếch miệng cười một tiếng: “Phải thì sao?”
Tiêu Nhược Phong thở dài một tiếng, hất trường kiếm: “Lên!”
Kiếm pháp do Lý tiên sinh truyền thụ, Phi Kiếm Thuật!
Hạo Khuyết kiếm bay vút ra, nhắm thẳng vào Diệp Đỉnh Chi.
Diệp Đỉnh Chi không lùi bước, trực tiếp xông về phía Hạo Khuyết kiếm, thân
pháp của hắn cực kỳ quỷ dị, né tránh Hạo Khuyết kiếm một cách xảo diệu,
lao tới trước mặt Tiêu Nhược Phong, giơ Huyền Phong kiếm lên: “Kết thúc.”
“Ngươi quá coi thường ta.” Tiêu Nhược Phong vung tay phải, Hạo Khuyết
kiếm trở lại tay hắn, giơ kiếm chặn đòn, lùi lại ba bước: “Vũ Sinh Ma tu
luyện Ma Tiên Kiếm không đánh được sư phụ ta, ngươi cũng không đánh
được ta.”
“Tránh ra!” Diệp Đỉnh Chi gầm lên, trường kiếm lại chém xuống.
Tiêu Nhược Phong xoay một cái, Hạo Khuyết kiếm bỗng ngâm vang.
Kiếm thế đột nhiên thay đổi.
Mạnh mẽ hùng hồn.
Không còn là kiếm mang đầy khí tức quân tử mà Tiêu Nhược Phong thường
dùng mà là kiếm thuật mang đầy vẻ sát phạt khi chinh chiến sa trường. Đây
mới là kiếm thuật thật sự của Tiêu Nhược Phong, kiếm pháp tổ truyền từ
hoàng đế khai quốc Bắc Ly - Liệt Quốc!
“Ngươi nghĩ ngươi có thể thắng được!” Tiêu Nhược Phong xuất kiếm đánh
lui Diệp Đỉnh Chi.
“Nhưng ngươi tu luyện Ma Tiên Kiếm, chứng tỏ ngươi cảm thấy mình
không thể thắng được!” Tiêu Nhược Phong lại xuất kiếm hóa giải kiếm khí
trên người Diệp Đỉnh Chi.
“Chính vì cảm thấy không thể thắng được nên mới đi nước cờ hiểm! Mới
được ăn cả ngã về không!” Tiêu Nhược Phong liên tiếp xuất kiếm, chém
xuống như cuồng phong vũ bão. “Cho nên Vũ Sinh Ma không thắng được
Lý tiên sinh, mà ngươi cũng không thắng được ta!”
Tình hình trận chiến chợt thay đổi, Diệp Đỉnh Chi bị đánh cho liên tục lui lại,
vừa xuất kiếm đã bị một kiếm đánh văng, kiếm khi tích tụ trong lòng như
nước lũ vỡ đê, ào ào trút ra. Hắn thở hổn hển, chỉ trong chốc lát đã lùi tới
sát tường.
“Lên!” Tiêu Nhược Phong nhấc kiếm, kiếm khí bộc phát, đột ngột tăng khí
thế lên tới mức mạnh nhất.
“Đi, hoặc chết!” Tiêu Nhược Phong hung tợn nói.
Diệp Đỉnh Chi đột nhiên mỉm cười: “Đúng, ta cảm thấy mình không thắng
được cho nên mới được ăn cả ngã về không. Nhưng ta và sư phụ có chỗ
khác nhau.”
“Ông ấy không thắng được là bỏ đi chờ cơ hội tiếp theo.”
“Nhưng ta không thắng được, ta nghĩ cách thắng ngay trong lần này!”
Diệp Đỉnh Chi vung kiếm xuống đất, giang hai tay, trầm giọng ngâm bốn
chữ.
“Bất.”
“Động.”
"Minh."
"Vương."
Kim Cương trừng mắt, tà ma tránh lui.
“Không được!” Tiêu Nhược Phong hoảng sợ nói.
Bất Động Minh Vương công, có thể giết người trong nghịch cảnh, người sử
dụng công pháp này có thể lập tức kích thích mọi lực lượng trong cơ thể,
có thể cưỡng ép tăng cường võ công của mình thêm một cảnh giới. Nhưng
lực phản ngược của nó cũng rất lớn, rất nhiều người dùng một lần là mất
sạch công lực, có người thậm chí đang vận công thì gân mạch đứt thành
từng khúc mà chết. Diệp Đỉnh Chi đã dùng Ma Tiên Kiếm rồi mà còn thi
triển Bất Động Minh Vương công, không khác gì đã rét vì tuyết lại giá vì
sương.
“Ta không có đường lui, dù sao ta cũng không đi, cho dù có chết.” Diệp
Đỉnh Chi bước từng bước một về phía trước, mỗi bước đi đều lưu lại một
dấu chân rất sâu.
Tiêu Nhược Phong thở dài: “Tội gì ngươi phải như vậy!”
Diệp Đỉnh Chi thở dài một tiếng: “Ta cảm thấy lực lượng chưa từng có, tới
đây. Để ta xem thử rốt cuộc ngươi có ngăn được ta hay không!”
“Đáng tiếc.” Tiêu Nhược Phong lắc đầu.
Hắn thật sự thấy tiếc, thiếu niên tài hoa, hậu nhân danh tướng, rất có thể sẽ
nằm lại ở nơi này. Đây không phải mong muốn của hắn.
Nhưng mỗi người đều có thứ đáng để bảo hộ, Diệp Đỉnh Chi có, Tiêu
Nhược Phong cũng có.
Lại rút kiếm!
Thiên Cảnh quyết chiến!