Trong Võ Bảng của Bách Hiểu Đường có một bảng là Lương Ngọc Bảng,
đánh giá tu vi võ học của người trẻ tuổi trong thiên hạ. Đệ tử trẻ tuổi của
các đại tông môn đều rất hy vọng mình có chỗ cắm dùi trên bảng này. Tiêu
Nhược Phong từng chiếm cứ vị trí đệ nhất trên bảng nhiều năm, mãi tới
mấy năm gần đây quá tuổi nên mới nhường chỗ cho người khác.
Nhưng bây giờ hắn khẳng định một điều, lần tiếp theo đổi bảng, đứng đầu
Lương Ngọc Bảng sẽ là người trước mắt.
Diệp Đỉnh Chi.
“Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa!” Kiếm thế như cuồng phong vũ bão của
Diệp Đỉnh Chi không hề dừng lại, áp đảo Liệt Quốc kiếm pháp của Tiêu
Nhược Phong tới mức không còn đường thi triển.
Tiêu Nhược Phong bị kiếm thế ép lùi vào góc, trên trán đã lấm tấm mồ hôi,
hai mắt híp lại, muốn tìm ra một khe hở trong lưới kiếm kia.
Nhưng không có khe hở, Ma Tiên Kiếm của Diệp Đỉnh Chi phối hợp với Bất
Động Minh Vương công, thậm chí đã có đôi chút phong thái của Vũ Sinh
Ma.
Vậy thì đợi thôi!
Kiếm thế như vậy, còn tiếp tục được bao lâu.
Tiêu Nhược Phong luôn là người rất kiên nhẫn, kiên nhẫn tới mức cho dù
thánh chỉ ban vương vị rồi, hắn vẫn chờ tới mấy năm mới chính thức
chuyển vào phủ vương gia.
“Còn chưa đủ à! Còn chưa đủ à!” Đôi mắt Diệp Đỉnh Chi lúc thì đỏ bừng
như lửa, lúc lại tỏa ra ánh tím. Hắn đã không thể nghĩ được điều gì, hắn
nghe phía xa có tiếng chiêng trống vang lên, hắn nghe tiếng thở dài trầm
trầm của cô gái đó.
Nhanh hơn chút nữa.
Nhanh hơn chút nữa.
Có phải chỉ cần nhanh hơn chút nữa là được rồi không.
“Dừng lại đi.” Tiêu Nhược Phong quát khẽ một tiếng: “Với tình trạng của
ngươi hiện giờ, cho dù thắng được ta cũng không thể cố được tới lúc rời
khỏi Thiên Khải Thành! Từ bỏ đi!”
Từ bỏ đi!
Đúng vậy, năm xưa mình cũng từng bỏ như vậy. Vì tuổi tác quá nhỏ nên chỉ
có thể trơ mắt nhìn cha mẹ bị chém đầu thị chúng. Đã nhiều năm trôi qua,
mình vẫn không thay đổi, lớn rồi, học được võ công rồi, nhưng vẫn không
cứu được người mình muốn cứu. Chỉ có thể từ bỏ, chỉ có thể tiếc nuối vô
ích.
Nhưng ta không muốn thế.
“Từ bỏ! Đời này ta không muốn từ bỏ nữa!” Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu lên,
vẻ điên cuồng trong mắt tan đi, lại trở lại trong trẻo mà kiên định: “Quyết
không từ bỏ, không chết không thôi.”
“Được.” Trong lòng Tiêu Nhược Phong dâng lên cảm giác kinh nể, cảm thấy
máu huyết bản thân như cũng sôi trào: “Là con trai của Diệp tướng quân!”
Trong căn phòng yên tĩnh nhất vương phủ, cuối cùng cũng có một thị nữ
nhẹ nhàng đẩy cửa.
“Tiểu thư, đã sắp đến giờ rồi.” Thị nữ e ngại nói. Nghe đồn vị Cảnh Ngọc
vương phi này không tình nguyện trong chuyện xuất giá, mà võ công của
Cảnh Ngọc vương phi lại rất cao, cô sợ đối phương giận lây, xuất chưởng
đánh chết mình.
Nhưng dưới tấm khăn hồng, giọng điệu của Dịch Văn Quân lại rất bình tĩnh,
cô nói nhỏ: “Ngoài phòng có động tĩnh gì không?”
Thị nữ không hiểu, khẽ nhíu mày: “Tiếng chiêng trống đã vang...”
“Không phải hỏi chuyện này, ta muốn hỏi mọi chuyện trong hôn lễ có
thuận lợi không?” Dịch Văn Quân thay cách hỏi khác.
Thị nữ nào biết những chuyện sóng gió bên ngoài, theo cô thấy thì mọi
chuyện đều được tiến hành đâu vào đấy. Dù sao đây cũng là đại lễ nạp phi
của vương gia, ai dám lạnh nhạt? Cô trả lời: “Rất thuận lợi, chỉ đợi đón tiểu
thư tới lễ đường.”
Sau câu nói này, Dịch Văn Quân không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi đó. Thị
nữ nắm chặt lấy vạt áo mình, càng căng thẳng, nhưng không dám mở
miệng thúc giục đối phương.
Hai người cứ yên lặng như vậy tới tận lúc đại quản gia ở bên ngoài không
nhịn được hô to: “Giờ lành đã đến!”
Dịch Văn Quân vẫn không nói gì.
Rốt cuộc thị nữ không nhịn được: “Tiểu thư...”
“Ta muốn chờ thêm một lúc.” Dịch Văn Quân đột nhiên nói.
Thị nữ do dự một hồi rồi hỏi: “Đợi bao lâu ạ?” Sau khi hỏi xong cô chỉ muốn
khóc, vương phi tương lai trong phòng đâu có dễ chọc, đại quản gia ngoài
phòng cũng không dễ trêu, cô cũng chẳng có cách nào.
Dịch Văn Quân đột nhiên nói: “Ngươi biết hát không?”
Thị nữ càng không hiểu ra sao, nhưng cô không dám trái lời: “Nô tỳ chỉ biết
một số bài hát dân gian, không được thanh nhã...”
“Bài hát nổi tiếng nhất trên đường phố ở Thiên Khải Thành, Diệp Luyến
Hoa, có biết không?”
Bài này thì ở Thiên Khải Thành ai cũng biết ngâm một hai câu. Đương nhiên
thị nữ cũng biết, trả lời: “Biết ạ!”
“Hát một đoạn cho ta nghe.” Dịch Văn Quân chậm rãi nói.
Thị nữ cúi người: “Nô tỳ xin tuân lệnh.”
Giọng hát của thị nữ rất dễ nghe, chắc cũng được vương phủ lựa chọn tỉ mỉ
để hầu hạ vương phi tương lai. Nhưng cô chưa trải qua tình cảm nam nữ,
tiếng hát tuy hay nhưng không toát lên được ý tứ bên trong. Cũng may lời
ca uyển chuyển, giọng hát trong trẻo, cũng khá thú vị.
“Hạm cúc sầu yên lan khấp lộ,
La mạc khinh hàn,
Yến tử song phi khứ.
Minh nguyệt bất am ly hận khổ,
Tà quang đáo hiểu xuyên chu hộ.
Tạc dạ thu phong điêu bích thụ,
Độc thướng cao lâu,
Vọng tận thiên nhai lộ.
Dục ký thái tiên kiêm xích tố,
Sơn trường thuỷ khoát tri hà xứ?”
(Diệp Luyến Hoa
Bản dịch của thivien.net:
Lan khóc sương, cúc buồn khói đọng,
Lạnh thấm màn là,
Cặp én bay đi thẳng.
Dì nguyệt hiểu gì người chiếc bóng,
Thâu canh ánh sáng xiên song trống.
Đêm qua gió tây, cây biếc rụng,
Lần bước lên lầu,
Nẻo chân trờ xa ngóng.
Tấc lụa, tờ hoa mong đến chóng,
Nào biết nơi đâu, núi sông rộng.)
Nghe xong bài hát, rốt cuộc Dịch Văn Quân cũng đứng dậy, hỏi: “Ngoài
phòng có động tĩnh gì không?”
Thị nữ quay đầu lại, đại quản gia dẫn theo kiệu hoa vẫn đứng ở đó, ngoài
thần sắc có vẻ nôn nóng ra không có gì thay đổi. Cô trả lời: “Tất cả.. vẫn rất
tốt ạ.”
“Được rồi.” Dịch Văn Quân mỉm cười, giơ tay ra: “Không đợi nữa. Dìu ta đi.”
Tiêu Nhược Phong cầm Hạo Khuyết kiếm cắm mạnh xuống đất, hắn nôn ra
một ngụm máu tươi. Đã lâu rồi hắn không bị thương nặng như vậy, nhưng
hắn lại cảm thấy rất thoải mái.
Vì cũng lâu rồi không được giao chiến sảng khoái như vậy.
“Ngươi thắng.” Tiêu Nhược Phong chống kiếm xuống mới miễn cưỡng
đứng dậy được.
Diệp Đỉnh Chi thu kiếm, không trả lời Tiêu Nhược Phong, chỉ chậm rãi đi về
phía cửa. Bước đi của hắn khá chậm, ánh mắt cũng từ từ trở nên mê mang.
“Ta thắng.” Hắn đột nhiên đứng lại, hạ giọng nói.
Sau đó trước mắt tối sầm, thân thể đổ về phía trước.
Tiêu Nhược Phong thở dài, kết cục đã được định sẵn từ đầu. Ma Tiên Kiếm
phối hợp với Bất Động Minh Vương, cho dù công lực Diệp Đỉnh Chi có
mạnh hơn nữa, trực tiếp đi thẳng qua chỗ mình, cuối cùng cũng chỉ là làm
náo loạn hôn lễ rồi kiệt sức bị bắt. Còn mình ngăn hắn lại ở đây rất có thể là
cứu tính mạng hắn. Tiêu Nhược Phong hô một tiếng, ngoài viện có binh sĩ
khôi ngô mặc giáp nhẹ đi vào.
“Khiếu Ưng, giúp ta mang hắn đi. Giấu trong xe ngựa của ta, cẩn thận người
khác theo dõi.” Tiêu Nhược Phong trầm giọng nói.
“Ngươi bị thương không nhẹ, còn muốn tham gia hôn lễ à?” Binh sĩ vác
Diệp Đỉnh Chi lên, hỏi Tiêu Nhược Phong.
“Ta phải tới tham dự hôn lễ, mọi chuyện trong hôn lễ phải thật bình thường,
bình thường tới mức như không có bất cứ chuyện gì xảy ra.” Tiêu Nhược
Phong cởi trường bào loang lổ vết máu, hỏi: “Có quần áo nào mặc được
không, ta mượn một bộ?”
“Ta chỉ có chiến giáp, ngươi định mặc chiến giáp tới tham gia hôn lễ à?”
Binh sĩ trả lời, giọng điệu không chút kính sợ đối với một vương gia.
“Được rồi, ta tới chỗ huynh trưởng lấy một bộ, nhanh lên đấy.” Tiêu Nhược
Phong tra kiếm vào vỏ, cố gắng ổn định hơi thở, giả bộ như bước chân vẫn
vững vàng đi ra ngoài sân.
“Sống thật mệt mỏi.” Binh sĩ nhún vai.