Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 209

Bên ngoài Thiên Khải Thành, núi Mộ Vân, chùa Phong Hiểu.

Nhìn từ trên ngôi chùa này xuống, có thể thấy toàn bộ Thiên Khải Thành.

Nhưng do địa hình quá cao, tăng nhân trong chùa không nhiều, chỉ có một

phương trượng với một tiểu sa di. Phương trượng một không xem nhân

duyên cho người khác, hai không bói tài vận cho người ta, cho nên hương

hỏa ở đây không nhiều, rất ít người tới.

Binh sĩ khôi ngô mặc giáp nhẹ ngồi trên bậc thang của căn phòng nhỏ trên

sườn núi, nhìn Thiên Khải Thành nho nhỏ, ngửa đầu uống một ngụm rượu.

Hắn nghe sau lưng có tiếng động, không quay đầu lại, chỉ nói: “Diệp Đỉnh

Chi à? Chúng ta cùng họ. Ta tên là Diệp Khiếu Ưng.”

“Chẳng qua ta với ngươi không có quan hệ máu mủ gì, ta sinh ra trong một

thôn xóm bình thường, thôn ấy tên là Diệp Gia thôn.”

“Nhưng từ nhỏ ta đã nghe chuyện về Diệp tướng quân, ta rất kính trọng

ông ấy.”

Diệp Khiếu Ưng cúi đầu mỉm cười, không nói tiếp, vì một thanh kiếm đã chỉ

vào gáy của hắn.

“Ngươi là ai?” Rõ ràng là Diệp Khiếu Ưng vừa giới thiệu mình, nhưng Diệp

Đỉnh Chi vẫn hỏi câu này.

“Bây giờ ta là một bách phu trưởng, dẫn một tiểu đội, lén lút đặt tên là Diệp

Tự doanh. Đúng rồi, mục tiêu của ta là được như Diệp Tự doanh năm xưa,

tung hoành sa trường.” Diệp Khiếu Ưng giơ ngón tay, đẩy nhẹ thanh kiếm

sau gáy mình ra. “Ngươi còn vận khí nữa là chết thật đấy.”

Kiếm trong tay Diệp Đỉnh Chi rơi xuống đất, đúng là hắn không còn chút

sức lực nào, chỉ có thể nghiêng người dựa vào cửa mới không gục xuống.

“Thủ lĩnh là người có tiền, cho ngươi dùng ít nhất mười mấy loại linh đan

diệu dược, thương thế của ngươi không thành vấn đề, điều trị mười mấy

ngày là được. Nhưng Ma Tiên Kiếm và Bất Động Minh Vương, ta khuyên

ngươi sau này đừng dùng.” Diệp Khiếu Ưng phối hợp nói: “Ta biết lần ngươi

dám được ăn cả ngã về không như vậy là vì có chuẩn bị phía sau, bốn

người hầu của Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma đã lẻn vào Thiên Khải Thành. Nhưng

bọn họ còn chưa kịp tới giúp ngươi, là vì ta dẫn theo mười mấy Hổ Bí Lang

ngăn cản bọn họ.”

Diệp Đỉnh Chi hừ lạnh một tiếng, vừa rồi hắn đã đoán được.

“Giới thiệu lần cuối nhé, ta tên là Diệp Khiếu Ưng, là loại vô danh, nhưng

sau này ta sẽ trở thành danh tướng.” Diệp Khiếu Ưng đứng dậy nhìn Thiên

Khải Thành bên dưới: “Ngươi thì thôi, trở thành danh tướng quá đáng tiếc,

ngươi sẽ thành thiên hạ đệ nhất.”

Diệp Đỉnh Chi trầm giọng nói: “Vì sao không giết ta?”

“Vì ngươi không phải kẻ địch, còn những chuyện khác cứ để thủ lĩnh nói với

ngươi.” Diệp Khiếu Ưng quay người, vỗ vai Diệp Đỉnh Chi: “Sống sót đi đã.”

Một nam tử mặc áo gấm màu tím cũng đi vào khu nhàu này, sắc mặt hắn

tái nhợt, dường như cũng bị nội thương không nhẹ.”

“Lang Gia Vương!” Diệp Đỉnh Chi nhìn thanh Hạo Khuyết kiếm nổi tiếng bên

hông hắn, gằn từng chữ một từ kẽ răng.

Diệp Khiếu Ưng nhún vai: “Các ngươi nói chuyện đi.” Hắn nhìn Tiêu Nhược

Phong một cái rồi ra khỏi sân.

Tiêu Nhược Phong và Diệp Đỉnh Chi đứng đối diện nhau, một người thần

sắc lạnh nhạt, một người ánh mắt như sắp bật máu. Nhưng cả hai người

đều không nói gì, chỉ im lặng một lúc lâu. Cuối cùng Tiêu Nhược Phong đi

tới, ngồi xuống chỗ của Diệp Khiếu Ưng lúc vừa rồi. Vị trí đó rất tốt, có thể

quan sát toàn bộ Thiên Khải Thành.

“Hận ta lắm phải không.” Tiêu Nhược Phong cúi đầu cười khổ.

Diệp Đỉnh Chi nhìn thanh kiếm rơi dưới đất của mình: “Ngươi nghĩ sao?”

“Ngươi cảm thấy Thiên Khải Thành này có phồn hoa không?” Tiêu Nhược

Phong chỉ Thiên Khải Thành bên dưới.

Diệp Đỉnh Chi không hiểu hắn hỏi như vậy để làm gì, đương nhiên cũng

không trả lời.

Đương nhiên Tiêu Nhược Phong cũng không cần câu trả lời của hắn: “Nó

được tôn là thành trên vạn thành, tập hợp mọi phồn vinh trong thiên hạ.

Thế nhưng thứ càng mỹ lệ thì càng dễ vỡ.”

“Trong mắt một số người, Thiên Khải Thành được tạo thành từ ba mươi hai

nhạc phường, sau mươi bốn quán rượu, sòng bạc đệ nhất thiên hạ Thiên

Kim Thai, Trường Ngọc Lâu có một không hai trong Bắc Ly. Nhưng trong

mắt ta, Thiên Khải Thành được tạo thành từ một hoàng cung, ba vương

phủ, Ngũ Tổng Quản, Khâm Thiên Giám, Hoài Ngọc hầu phủ, lục bộ thượng

thư phủ, thái sư phủ, Ảnh tông nấp trong bóng tối, đủ loại thế lực rắc rối

phức tạp. Thậm chí rất nhiều lúc, ta còn không thể bình luận mọi chuyện

theo ý thích của bản thân.”

“Bất luận ngươi có tin hay không, nếu có thể thích làm gì thì làm, hôm qua

ta đã không rút kiếm với ngươi.”

“Nhưng ta không thể, vì ta là Lang Gia Vương!”

“Từ nhỏ ta đã thích theo quân đội, sớm nhất thì thích chạy vào trong quân

doanh của Diệp Gia quân. Khi ngươi còn bé, ta đã từng gặp ngươi, nhưng

chắc ngươi không nhớ. Khi Diệp tướng quân mất, là lần đầu ta xuất chinh

theo quân đội. Rất tiếc, khi ta chạy về Thiên Khải Thành, tất cả đều đã kết

thúc.”

“Ta theo quân đội từ nhỏ, cho nên ta biết rất nhiều chuyện người khác

không biết. Phía sau Bắc Ly phồn hoa là Man tộc dũng mãnh thiện chiến ở

phía bắc, chỗ của chúng rất hoang vu, ăn không đủ no, mỗi mùa đông qua

là chết mất mấy chục vạn người.”

“Ta sống ở Bắc Man rất lâu, ta còn hiểu rõ về chuyện này hơn ngươi.” Diệp

Đỉnh Chi ngắt lời.

Tiêu Nhược Phong mỉm cười: “Phải. Cho nên chắc ngươi cũng biết bọn

chúng luôn nhìn chằm chằm vào Bắc Ly, đã chuẩn bị nam tiến đã rất nhiều

năm. Còn phía nam của chúng ta là Nam Quyết, bọn chúng không ngừng

quấy rối chúng ta. Trước đây triều đình của bọn chúng bất ổn, khó mà làm

được việc lớn, nhưng bây giờ đã khác. Còn Bắc Ly chúng ta thì sao?”

“Tướng quân thiện chiến nhất bị diệt môn, quân hầu có uy thế nhất rời xa

triều đình, phụ hoàng càng ngày càng cao tuổi. Trong các hoàng tử thì

trưởng hoàng tử không có năng lực, Thanh Vương âm hiểm độc ác, ta và

huynh trưởng xuất thân hèn mọn. Thật ra Thiên Khải Thành chỉ trúng một

đòn thôi là tan. Lúc này nhất định phải có người đứng ra ổn định thế cục,

mới có thể chuẩn bị sẵn sàng đón đỡ Bắc Man và Nam Quyết xâm lấn.”

“Chuyện này, chỉ có thể để ta và huynh trưởng làm. Cho nên chúng ta cần

chiếm được ưu thế ở Thiên Khải Thành, sau lưng chúng ta không có danh

môn quý tộc ủng hộ, đành phải tìm những thế lực trong bóng tối. Ví dụ

như Ảnh tông nơi Dịch cô nương ra đời! Lần kết thân này chính là buộc

chung Cảnh Ngọc vương phủ và Ảnh tông lại với nhau.’

“Ta kể những chuyện này không có một chữ nào là lừa gạt ngươi. Ta cũng

muốn rút kiếm đứng cạnh ngươi, nhưng ta không thể làm thế. Vì ta là Lang

Gia Vương, Lang Gia Vương của hoàng tộc họ Tiêu ở Bắc Ly.”

Diệp Đỉnh Chi tựa người vào cửa, im lặng một lúc lâu, không nói gì.

Tiêu Nhược Phong thở dài, đứng dậy, đi ra ngoài sân, mãi tới khi hắn sắp

bước ra, rốt cuộc Diệp Đỉnh Chi mới mở miệng.

“Ta từng tới Bắc Man, cũng ở Nam Quyết rất nhiều năm. Đối với ta thì Bắc

Ly không có gì đáng để ta yêu quý. Nơi này mai táng người thân của ta, lần

này lại cướp thê tử của ta. Đương nhiên ta hiểu những chuyện mà ngươi

nói, dù sao ta cũng ra đời trong phủ tướng quân, những chuyện vì đại cục

mà bỏ qua tiểu tiết, ta đã thấy không ít. Thậm chí năm đó cha ta có thể làm

phản, nhưng vì đại nghĩa mà người cam tâm chịu chết.”

“Nhưng, tuy ta hiểu, nhưng không tán đồng. Ví dụ như, nếu ta là cha ta

năm xưa, chắc chắn ta sẽ khởi binh. Hay ví dụ như lần sau ngươi và ta gặp

nhau ở Thiên Khải Thành, chắc chắn ta sẽ giết ngươi!”

“Mong ngươi ghi nhớ!”

Tiêu Nhược Phong mỉm cười, hạ giọng nói: “Ta biết.” Hắn chạm nhẹ vào

chuôi kiếm bên hông, sau đó đi ra ngoài gian nhà.

Bản thân như vậy, đúng là khiến người ta căm ghét.
Bình Luận (0)
Comment