Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 294

Chấn động mãnh liệt kéo dài suốt thời gian một nén hương.

Giá sách trong hang núi đổ trái đổ phải, bột bá bên trên bị chấn động này

làm cho rơi xuống, khoảnh khắc đó Nguyệt Dao thậm chí còn tưởng hang

núi sắp sập, thế nhưng sau thời gian một nén nhang đột nhiên lại yên ắng.

Yên ắng một cách chết chóc.

Cả Nguyệt Phong Thành, Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân đều nhắm

hai mắt lại, cánh tay giao nhau, yên tĩnh không một tiếng động.

Nhưng bất cứ tông sư võ học cảnh giới Tiêu Dao nào ở đây cũng sẽ trợn

tròn mắt kinh ngạc.

Đây là trận tỷ thí nội lực mạnh mẽ tới mức nào.

Hai vị anh tài tuấn kiệt số một số hai thiên hạ hiện tại, một bên khác là

cường giả tuyệt thế năm xưa không ai địch nổi, mãi tới lúc gặp Lý tiên sinh

mới bị ép không thể không dừng bước. Ba luồng nội lực lưu chuyển tỷ thí

trong thân thể. Lúc đầu hai luồng nội lực trẻ tuổi dung hợp nhưng không

thể giữ cho nhịp điệu nhất trí, bị nội lực của Nguyệt Phong Thành ngăn cản

hoàn toàn. Thế nhưng càng kéo dài thì hai luồng nội lực dung hợp càng

thuận lợi, trên trán Nguyệt Phong Thành từ từ đổ mồ hôi. Đương nhiên

Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân cũng không khá hơn, quần áo đã ướt

đẫm.

Nguyệt Khanh khó nhọc nói: “Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ chết.’

Nguyệt Dao siết chặt nắm tay, cô không muốn bất cứ ai trong bọn họ bị

thương, nhưng đã tới nước này, cô có làm được gì?

Nguyệt Phong Thành đột nhiên nghiêng đầu, quần áo hắn không gió mà

bay phất phới.

Hư Niệm công tầng thứ tám, mười thành công lực!

Diệp Đỉnh Chi lập tức nôn ra một ngụm máu tươi.

Bách Lý Đông Quân khẽ nhíu mày, tuy Nguyệt Phong Thành đột nhiên đẩy

nội lực của mình tới cực hạn nhưng không ảnh hưởng gì nhiều tới y.

Cuối cùng nội lực của ba người hòa thành một con sông cuồn cuộn sóng

lớn, nhưng lại có một luồng nội lực chậm rãi dẫn dắt con sông về quỹ đạo

cố định, cứ thế đi đi về về giữa ba người.

Thu Thủy Quyết.

“Nước sông lớn từ trên trời chảy xuống!” Bách Lý Đông Quân gầm lên một

tiếng, tất cả chân khí lập tức truyền vào lòng bàn tay.

Đây là kiếm ý của Thu Thủy Quyết, cũng là kiếm chiêu ẩn giấu trong nội

công tâm pháp này, là sát chiêu Bách Lý Đông Quân chưa bao giờ dùng.

Ngươi tỷ thí nội lực với ta!

Ta lại giấu một kiếm!

Con mắt vàng kim của Nguyệt Phong Thành lóe lên vẻ âm độc: “Ngươi

muốn nội lực, ta cho ngươi nội lực, xem ngươi có ăn được không!” Hắn đột

nhiên đẩy tay tới, tất cả nội lực truyền sang phía Bách Lý Đông Quân, lập

tức thôn tính hoàn toàn luồng kiếm ý như trường giang của Bách Lý Đông

Quân.

Sau đó Bách Lý Đông Quân như quả bóng da bị thổi phồng lên, không chỉ

quần áo bị gió thổi căng đầy, ngay cả thân thể cũng phình to.

“Khó... khó chịu quá!” Bách Lý Đông Quân đau đớn kêu lên.

Còn Diệp Đỉnh Chi vẫn cúi đầu, khóe miệng chảy máu tươi, không thấy

được thần sắc.

“Chết tiệt!” Rốt cuộc Nguyệt Dao không nhịn nổi nữa, lao tới điểm một chỉ

lên bờ vai Bách Lý Đông Quân: “Tiết!”

Thế nhưng nội lực của ba cao thủ tuyệt thế, một chỉ của cô làm sao hóa giải

được. Chỉ đó vừa đụng phải thân thể Bách Lý Đông Quân đã bị bắn ngược

lại, đụng vào vách đá.

“Vô dụng, chúng ta không thể dừng lại được đâu.” Nguyệt Khanh lắc đầu

nói.

Nguyệt Dao che ngực, bất đắc dĩ nói: “Đây là kết quả mà các ngươi mong

muốn à?”

“Các ngươi chết chắc rồi!” Nguyệt Phong Thành cái gì cười dài, hai người

trước mặt hắn, một đã không còn hơi thở, một định dẫn dắt nội lực của

bọn họ giờ lại phải nuốt toàn bộ nội lực, chắc chắn không thoát khỏi cảnh

kinh mạch đứt đoạn mà chết. Tuy cuối cùng hắn không những không hút

được nội lực của hai người mà còn tổn thương nguyên khí, nhưng sau trận

chiến lần này hắn tự tin trong vòng ba tháng có thể lên tới Hư Niệm công

tầng thứ chín.

Có điều, Diệp Đỉnh Chi đột nhiên mở mắt.

Nhưng giờ phút này con ngươi của hắn cũng hệt như Nguyệt Phong Thành,

hóa thành màu vàng kim quỷ dị.

Đây đã không phải lấy thân nhập ma của Ma Tiên Kiếm, mà là tẩu hỏa nhập

ma thật sự.

“Đến đây!” Diệp Đỉnh Chi hét lớn một tiếng.

Tất cả nội lực lập tức rời thân thể Bách Lý Đông Quân, tràn vào thân thể

Diệp Đỉnh Chi. Còn thân hình Diệp Đỉnh Chi lại không hề thay đổi, chỉ có

đôi mắt màu vàng kim càng ngày càng quỷ mị diễm lệ!

“Diệp Đỉnh Chi, ngươi sẽ chết đấy!” Bách Lý Đông Quân quát lớn.

Nhưng Diệp Đỉnh Chi không định dừng lại, hắn như cực kỳ khao khát chỗ

nội lực kia, tham lam hút sạch từng chút nội lực. Nội lực của Diệp Đỉnh Chi,

nội lực của Nguyệt Phong Thành, thậm chí nội lực Bách Lý Đông Quân cũng

không hề lưu lại!

Bách Lý Đông Quân vội vàng la lên: “Diệp Đỉnh Chi, Diệp Đỉnh Chi! Ngươi

nghe thấy không!” Y nhận ra ý thức của Diệp Đỉnh Chi đã mê man, giờ

chỉnh có hét lớn mới có thể đánh thức hắn dậy!

“Diệp Đỉnh Chi!”

“Ai, ai đang gọi ta?”

“Diệp Đỉnh Chi! Đừng lạc mất tâm trí! Trở về!”

“Về? Không về.”

“Diệp Đỉnh Chi!”

“Người nhà của ta chết rồi, sư phụ của ta chết rồi, thê tử của ta bị người

khác mang đi. Thế giới này vốn không có thiện ý gì với ta. Thế thì ta cũng

quyết định, không báo đáp lại bằng thiện ý nữa.”

“Diệp Đỉnh Chi!”

“Rất xin lỗi.”

Diệp Đỉnh Chi đột nhiên vung ống tay áo, nâng cả hai người Nguyệt Phong

Thành và Bách Lý Đông Quân lên. Hắn nhẹ nhàng xoay tròn, ném cả hai

người ra ngoài. Hai người va vào vách đá, đổ xuống đất, nằm bệt dưới đó.

Đôi mắt Nguyệt Phong Thành đã khôi phục bình thường, hắn không hề tức

giận, chỉ nói với giọng điệu tuyệt vọng và bất đắc dĩ: “Không ngờ hắn lại

hút sạch nội lực vào thân thể mình.”

“Diệp Đỉnh Chi!” Bách Lý Đông Quân tiếp tục hô.

“Vô dụng thôi, hắn đã nhập ma. Hắn sẽ giết sạch chúng ta.” Nguyệt Phong

Thành nhìn hai con gái bên cạnh, thở dài: “Giờ ta đã mất sạch công lực,

khoảnh khắc này ta lại đột nhiên hiểu ra, có lẽ ta đã sai rồi.”

Nguyệt Dao nói nhỏ: “Phụ thân.”

“Thôi thôi, nhưng không ngờ lại chết như vậy. Biết thế năm xưa chết trên

chiến tường còn hơn.” Nguyệt Phong Thành đột nhiên nhảy lên, tốc độ

nhanh như sấm giật, hoàn toàn không giống một người đã mất công lực.

Bách Lý Đông Quân giật mình, vội vàng hô: ”Diệp Đỉnh Chi, cẩn thận!”

Thế nhưng Nguyệt Phong Thành lập tức lướt qua người Diệp Đỉnh Chi, sau

đó đột nhiên giơ tay lên đánh vào giá sách.

Cửa đá lại nâng lên!

“Chạy!’ Lúc sắp chết, rốt cuộc Nguyệt Phong Thành đã khôi phục chút nhân

tính, dùng chút sức lực cuối cùng của mình mở một con đường sống cho

hai cô con gái.

“Nhanh...”

Diệp Đỉnh Chi giơ tay bóp lấy cổ họng hắn: “Ngươi, phải chết.”

“Diệp Đỉnh Chi, dừng tay!” Lúc này Bách Lý Đông Quân cũng không biết

mình nên đứng về phía ai. Tuy Nguyệt Phong Thành vẫn sẽ giết bọn họ,

nhưng dù sao cũng là phụ thân của Nguyệt Dao; còn lúc này rốt cuộc Diệp

Đỉnh Chi là kẻ địch hay là đồng bọn còn chưa biết được!
Bình Luận (0)
Comment