Biển rộng mênh mông, sao sáng đầy trời.
Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên nhìn về phía đông, tìm kiếm ngôi sao
mang điềm lành ở nơi đó.
Một chiếc thuyền lớn trông như cây cung đang đậu ở đó, ba dặm vừa rồi
mặt biển cực kỳ phẳng lặng, nhưng thực tế sóng ngầm mãnh liệt.
“Lần đầu tiên đi xa như vậy. Còn đi tiếp sẽ là khu vực hư vô không có bất cứ
ghi chép gì trong bản đồ biển Bắc Ly, vô số thuyền lớn đã chìm trong sóng
ngầm ở nơi này. Rất nhiều vị đế vương các triều đại muốn đi xuyên qua
vùng biển này, xem xem bên ngoài vùng đất hư vô này còn có đất đai rộng
lớn hay không. thế nhưng chưa một ai thành công.” Liễu Nguyệt công tử
nhìn mặt biển, hạ giọng lẩm bẩm.
Giọng nói của Mặc Hiểu Hắc cũng mang vẻ lo lắng: “Tiểu sư đệ, biện pháp
của ngươi có tác dụng thật không?”
“Liễu Nguyệt sư huynh, Hiểu Hắc sư huynh. Hai người các ngươi một đội
nón che màu trắng, một đội nón che màu đen, bây giờ đang là ban đêm, lại
còn trên biển, khó mà thấy rõ được nhiều thứ!” Bách Lý Đông Quân thở dài
một tiếng.
“Thứ gì?” Liễu Nguyệt công tử hỏi.
“Ví dụ như ta thấy trên bầu trời phía đông có một ngôi sao rực rỡ bay lên.”
Bách Lý Đông Quân mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Dao Quang.”
Nguyệt Dao đứng bên cạnh quay sang nhìn về phía tây, nơi đó cũng có một
ngôi sao rực rỡ dị thường: “Đế Quân.”
“Đông Quân mọc ở đằng đông, Đế Quân mọc đằng tây.” Bách Lý Đông
Quân cúi xuống nhìn mặt biển: “Sóng ngầm đã ngừng.”
Liễu Nguyệt công tử gật nhẹ đầu hỏi: “Đi thuyền?”
“Cho ta một chiếc thuyền nhỏ. Dù sao sóng ngầm có ngừng hay không, ta
cũng không thể xác định được. Ta đâu thể để mọi người trên thuyền chôn
cùng mình được?” Bách Lý Đông Quân quay sang nói với các thuyền viên
trên sàn thuyền nói: “Thả một chiếc thuyền nhỏ xuống, các ngươi trở lại đi.”
“Không, sóng ngầm ở đây đã ngừng.” Nguyệt Dao đột nhiên nói.
“Hả?” Bách Lý Đông Quân quay người.
Nguyệt Dao giơ ngón tay chỉ về phía xa: “Có một người đang đi thuyền từ
bên phía sóng ngầm tới.”
Bách Lý Đông Quân vội vàng ngước lên, chỉ thấy trong làn sương mù có
một chiếc thuyền nhỏ đi ra, trên thuyền nhỏ có một thân hình cao to mờ
ảo, tay vung mái chèo dài, tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đi xuyên
qua sương mù, tới trước mặt bọn họ.
“Không ngờ bên kia sóng ngầm lại có người đi thuyền tới...” Liễu Nguyệt
công tử kinh ngạc: “Đợi đã, sao lại là... một con vượn?”
“Lão Viên!” Bách Lý Đông Quân lại như thấy người quen, vẫy tay lia lịa với
nó.
Con vượn buông mái chèo xuống, có vẻ cũng rất vui mừng, nó tru vài tiếng
với Bách Lý Đông Quân, sau đó giơ một tay, ngoắc ngoắc về phía mình, như
đang ra hiệu cho Bách Lý Đông Quân đi xuống.
Liễu Nguyệt công tử nhìn qua chiếc thuyền, hạ giọng nói: “Chiếc thuyền
này nhỏ như vậy, chắc chỉ đi được hai người. Hiểu Hắc, ngươi hay ta...”
Một bộ áo trắng đã từ trên thuyền lướt tới, hạ xuống vững vàng bên cạnh
con vượn.
“Lão Viên, lần đầu gặp mặt, ta tên là Nguyệt Dao.” Cô gái áo trắng mỉm
cười chào hỏi.
Con vượn giơ một ngón tay, chỉ lên đầu, có vẻ hơi bối rối, lại ngẩng đầu,
thấy Bách Lý Đông Quân cũng nhảy xuống.
“Lần này ta cũng không biết mình sẽ đi bao lâu, không biết sẽ gặp nguy
hiểm gì, nàng nên để hai vị sư huynh đi theo giúp ta.” Bách Lý Đông Quân
thở dài một tiếng.
Liễu Nguyệt công tử trên con thuyền lớn hô to: “Cô nương, để ta đi theo sư
đệ là được.”
“Được rồi, thế thì ta lên.” Nguyệt Dao đặt tay lên vai con vượn: “Lão Viên,
mượn lực một chút.”
“Không cần, không cần.” Bách Lý Đông Quân cầm mái chèo đưa cho con
vượn: “Lão Viên, chèo nhanh lên, đừng để hai vị sư huynh đuổi kịp.”
Con vượn cầm mái chèo, có vẻ bực bội đẩy Bách Lý Đông Quân ra, nhưng
thiếu chút nữa đẩy Bách Lý Đông Quân rơi khỏi con thuyền, cũng may
Nguyệt Dao nhanh tay kéo y lại. Con vượn có vẻ hơi bối rối, hạ giọng kêu
vài tiếng.
Bách Lý Đông Quân cười khổ: “Lão Viên à, bây giờ không được như lúc
trước đâu, chưởng vừa rồi của ngươi thiếu chút nữa đánh chết ta đấy.”
Thần sắc con vượn cũng trở nên nghiêm nghị, đột nhiên vung mái chèo, đi
vào khu vực sóng ngầm.
Nguyệt Dao thấy con vượn này đứng thẳng người, động tác chèo thuyền
nhẹ nhàng thuần thục, không kém gì người chèo thuyền bình thường,
gương mặt cũng biểu lộ rõ cảm xúc, cô ngạc nhiên nói: “Lão Viên này trừ
không biết nói chuyện thì đâu khác gì người bình thường.”
“Nàng tới đảo là biết, đây không phải chuyện lạ, chẳng qua lão Viên biết
đánh nhau nhất trong số họ mà thôi. Đặt ở Bắc Ly, một Kim Cương Phàm
Cảnh bình thường còn chưa đủ cho lão Viên đánh.” Bách Lý Đông Quân nói
tới đây lại ho nhẹ một tiếng.
“Không sao chứ.” Nguyệt Dao hỏi.
Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Còn chưa chết được.”
Khi đi xuyên qua sương mù, đã là bình minh.
Một hòn đảo lớn xuất hiện trước mặt bọn họ, trên đảo cây cối rậm rạp,
chim thú kêu vang, trong đảo có mấy ngọn núi cao, trên đỉnh núi là mây
mù lượn lờ, phảng phất như tiên cảnh.
“Đây là khu vực hư vô bên ngoài Tam Xà đảo, hòn đảo này tên là Bồng Lai,
thường có chư Phật tới thăm viếng, vạn tiên tới chầu.” Tuy đây không phải
lần đầu tiên Bách Lý Đông Quân tới đây, nhưng khi thấy cảnh tượng này,
trong lòng vẫn không khỏi cảm thán.
“Có tiên nhân ở đây thật sao?” Nguyệt Dao nghi ngờ.
“Thế nào là tiên nhân?” Một giọng nói già nua vang lên.
Con vượn kia đỗ thuyền cạnh bờ, khom người cúi chào người trên bờ rồi
nhanh chóng rời khỏi.
Bách Lý Đông Quân cũng xuống thuyền, cúi chào người kia: “Thanh Phong
chưởng giáo.”
Chỉ thấy người trên bờ mặc một bộ trường bào màu trắng, râu tóc bạc phơ,
gương mặt không chút nếp nhăn, mọi cử chỉ đều toát lên khí chất tiên gia,
rất giống lão thần tiên trong tranh vẽ ở Bắc Ly.
Đây chính là tiên nhân rồi. Nguyệt Dao nghĩ thầm, cũng nhanh chóng cúi
người: “Xin chào tiên nhân.”
“Ta không biết thế nào là tiên nhân, nhưng ít ra, ta không phải tiên nhân.”
Lão đạo trưởng kia cười nói, sau đó nhìn về phía Bách Lý Đông Quân: “Ta
cũng không phải chưởng giáo gì, ta rời khỏi Hoàng Long sơn lâu lắm rồi.”
Bách Lý Đông Quân cười nói: “Nhưng Hoàng Long sơn vẫn có truyền thừa.
Thiên Khải Thành Khâm Thiên Giám, đại đệ tử của chưởng giáo Tề Thiên
Trần đã là quốc sư.”
“Tiểu Tề à, làm quốc sư đúng là uất ức. Nhưng Khâm Thiên Giám cũng
không tệ, ở đó có đài cao, có thể thấy bầu trời sao rực rỡ nhất Bắc Ly.” Lão
đạo trưởng gật nhẹ đầu, sau đó đột nhiên hỏi: “Hình như ngươi bị thương?”
“Vâng.” Bách Lý Đông Quân gật đầu nói.
Một luồng gió mát thổi qua.
Lão đạo trưởng đã đứng bên cạnh Bách Lý Đông Quân, giơ tay chạm nhẹ
lên vai y: “Bị thương rất nặng. Nội lực không còn.”
Bách Lý Đông Quân nhún vai: “Bị hút sạch sành sanh.”
Lão đạo trưởng buông tay xuống, không hề do dự: “Ta không chữa được.”