Trong hoàng cung.
Trên Thanh Vân đài.
Tề Thiên Trần hất phất trần: “Bọn họ không ngăn được hắn.”
“Tia sét vừa rồi là đạo pháp tối cao của Đạo gia các ngươi, Dẫn Lôi thuật
đúng không?” Cẩn Tuyên nhìn Tề Thiên Trần một cái.
Tề Thiên Trần gật nhẹ đầu: “Đạo pháp chí tôn của Hoàng Long sơn năm
xưa, thất truyền đã lâu, ngay cả ta cũng không biết. Bạch Hổ sứ tay cầm chí
bảo Đạo gia Vô Cực côn, sử dụng bí pháp Đạo gia Dẫn Lôi thuật, nếu không
phải đang lúc sinh tử tồn vong, ta cũng rất muốn hỏi rốt cuộc sư phụ của
hắn là ai.”
“Bệ hạ, tất cả cao thủ trong Thiên Khải Thành đều tập trung dưới Thanh Vân
đài.” Cẩn Tuyên trầm giọng nói.
Minh Đức Đế cúi người nhìn xuống, có rất nhiều bóng người quen thuộc,
bốn vị còn lại trong Ngũ Tổng Quản; các cao thủ được hoàng tộc cung
phụng, luôn náu mình trong Thiên Khải Thành, hầu như mỗi người đều có
thực lực Tiêu Dao Thiên Cảnh. Tính cả hai vị Tiêu Dao Thiên Cảnh đỉnh
phong bên cạnh mình phải tới hơn hai mươi Tiêu Dao Thiên Cảnh, đặt vào
giang hồ đã mạnh hơn bất cứ danh môn đại phái nào. Lại thêm mấy ngàn
cấm quân và Hổ Bí Lang bên dưới, chẳng lẽ vẫn không ngăn được một
mình Diệp Đỉnh Chi?
Một cơn cuồng phong đảo qua.
Mấy ngàn cấm quân và Hổ Bí Lang, ai nấy người ngã ngựa đổ. Tính trong
quân đội Bắc Ly thì mỗi người bọn họ đều là binh sĩ tinh nhuệ nhất, nhưng
đối mặt với cao thủ như Diệp Đỉnh Chi, thậm chí bọn họ không kịp rút
trường đao bên hông ra.
Hơn hai mươi vị cao thủ Tiêu Dao Thiên Cảnh nhanh chóng phản ứng lại,
mỗi người đều đánh ra một chiêu.
Nhưng chỉ được có một chiêu.
Đao thương kiếm kích, quyền cước chỉ thủ, vô số sát chiêu đánh về phía
Diệp Đỉnh Chi.
Diệp Đỉnh Chi lại chỉ hét lớn một tiếng: “Lên!”
Gió nổi.
Mây cuốn!
Diệp Đỉnh Chi nhấc hai tay, tất cả mọi người bị nâng lên nửa bước,hắn đè
tay xuống, tất cả mọi người quỳ rạp xuống đất.
Mặc cho ngươi có bao nhiêu cao thủ.
Ta chỉ tay.
Là quỳ xuống!
“Đây là võ công gì?” Cẩn Tuyên kinh hãi nói.
“Đến cảnh giới này đã không cần võ công nữa.” Tề Thiên Trần đột nhiên
vung phất trần trong tay, sợi tơ màu trắng trên đó như hóa thành ngàn vạn
cánh chim, đột nhiên biến thành một tấm khiên khổng lồ ngăn trước mặt
ba người.
Lúc này, Diệp Đỉnh Chi đã vận chân khí ngập trời kia, leo lên Thanh Vân đài
cao nhất trong hoàng cung, giơ nắm tay đánh ra, vừa vặn đánh vào tấm
khiên do phất trần hóa thành.
Một quyền, đã đánh lõm tấm khiên kia.
Cẩn Tuyên kéo Minh Đức Đế, đột nhiên lùi lại phía sau.
Tề Thiên Trần đứng yên tại chỗ, không di chuyển tới nửa bước.
Diệp Đỉnh Chi thu quyền, con ngươi màu đỏ rực chậm rãi nhạt đi, y trầm
giọng nói: “Quốc sư.”
Tề Thiên Trần đột nhiên kéo tay về, Bạch Vũ Phất biến lại nguyên dạng, hắn
cúi đầu: “Diệp giáo chủ.”
Diệp Đỉnh Chi nhìn Tề Thiên Trần, chậm rãi nói: “Khi ta còn bé, phụ thân đã
nói với ta, trong trường đao, người mà ông ấy kính trọng nhất chính là
quốc sư. Tuy là quốc sư trong triều đình, nhưng vẫn là tiên nhân.”
Tề Thiên Trần thở dài một tiếng: “Diệp tướng quân đề cao quá rồi, năm đó
không cứu được tướng quân, thật sự rất hổ thẹn.”
“Phụ thân tin tưởng huynh đệ của mình sẽ không giết mình, mãi tới thời
khắc cuối cùng mới tỉnh ngộ, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.” Diệp Đỉnh
Chi nhìn Minh Đức Đế ở phía xa: “Nhưng ta sẽ không phạm sai lầm như
vậy.’
“Nhưng ta cảm thấy Diệp giáo chủ đang phạm một sai lầm còn lớn hơn.” Tề
Thiên Trần nhìn Diệp Đỉnh Chi.
Diệp Đỉnh Chi mỉm cười: “Có lẽ vậy, nhưng có liên quan gì đâu. Quốc sư vốn
có chức trách, chắc phải ngăn ta, như vậy, mời ngài ra tay đi.”
“Dưới đài có mấy ngàn binh sĩ, hai mươi vị cao thủ, nhưng vẫn không ngăn
được ngươi. Tề mỗ bất tài, tự thấy không có năng lực như vậy.” Tề Thiên
Trần lắc đầu.
Diệp Đỉnh Chi trả lời: ”Vậy quốc sư muốn sao?”
“Đạo gia chúng ta giảng giải ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, đều có độn
pháp. Tề mỗ bất tài, dưới trướng Thanh Phong đạo nhân mà không am
hiểu gì về Ngũ Hành độn pháp, chỉ có mỗi độn miệng, lắm lời hay nói, thích
khoác loác, cho nên được phái tới Thiên Khải Thành làm quốc sư. Cho nên
đánh thì đã đánh không lại, ta muốn nói vài câu với Diệp giáo chủ.” Tề
Thiên Trần chậm rãi nói.
Xưa nay Diệp Đỉnh Chi luôn nghe nói quốc sư Tề Thiên Trần cao thâm khó
dò, thần quỷ khó phân, nhưng nghe xong câu này lại như lọt vào sương mù,
lắc đầu nói: “Ta không hiểu ý quốc sư?”
“Có thể nghe ta nói vài câu không? Ta muốn khuyên ngươi.” Tề Thiên Trần
nói thẳng.
“Không thể.” Diệp Đỉnh Chi trả lời rất dứt khoát.
Nhưng Tề Thiên Trần vẫn nói: “Khi còn sống Diệp tướng quân yêu dân ra
sao, lúc trước ông ấy có năng lực khởi binh tạo phản, nhưng cuối cùng
không muốn thấy Thiên Khải Thành lâm vào chiến hỏa nên mới không phản
kháng.
“Nhưng ta khác với phụ thân ta.” Diệp Đỉnh Chi trả lời.
“Nhưng chắc chắn phụ thân ngươi cũng không hy vọng ngươi dùng cách
thức như vậy để báo thù.” Tề Thiên Trần thở dài một tiếng.
Diệp Đỉnh Chi gật nhẹ đầu: “Ta hiểu, Thái An Đế đã chết, Thanh Vương cũng
bị vị hoàng đế mới này giam lỏng. Vốn dĩ mối thù của phụ thân không có gì
cần báo, mà đúng như quốc sư đã nói, ta biết phụ thân ta không muốn ta
làm như vậy.”
Sắc mặt Tề Thiên Trần đầy vui mừng: “Xem ra Diệp giáo chủ không phải
người cứng đầu không chịu nói lý, không nghĩ ta chỉ nói mấy lời thôi mà
ngươi đã hiểu rõ mọi chuyện. Diệp giáo chủ đồng ý lùi lại một bước, tránh
cho Bắc Ly gặp tai họa, Tề mỗ cảm kích khôn cùng.”
Diệp Đỉnh Chi thở dài: “Quốc sư, lần này ta tới đây không phải để báo thù
cho phụ thân.”
Tề Thiên Trần sửng sốt: “Thế thì...”
“Quốc sư thường ở Khâm Thiên Giám, quan sát quốc vận, hiểu hiên hạ. Mấy
chuyện phàm tục trên đời này, ngài không hiểu cũng bình thường thôi.”
Diệp Đỉnh Chi bước lên trước một bước: “Ta tới đây là vì thù hận của mình.”
“Thù hận gì?”
“Thù đoạt vợ.”
Tề Thiên Trần giật mình, quay sang nhìn Minh Đức Đế.
Minh Đức Đế thần sắc lạnh lẽo: “Tuyên Phi đã được gả vào Cảnh Ngọc
vương phủ của trẫm từ lâu, là ngươi lừa cô ấy đi, sao lại nói là trẫm đoạt?”
Cẩn Tuyên bảo vệ bên cạnh Minh Đức Đế, chân khí lưu chuyển dưới tấm
mãng bào, chuẩn bị hợp lực đánh cược một lần. Hắn từng thấy sư phụ của
mình vào nửa bước Thần Du, trong ba chưởng có thể giết Tiêu Dao Thiên
Cảnh, cũng từng thấy Nam Cung Xuân Thủy giảm nửa cảnh giới mà đánh
cho sư phụ của mình không ngóc đầu lên được. Theo hắn thấy Diệp Đỉnh
Chi trước mặt tuy không có cảm giác áp lực như Nam Cung Xuân Thủy
ngày đó, nhưng hoàn toàn không kém hơn sư phụ của mình.
Chắc chắn hắn không đánh được Diệp Đỉnh Chi.
Hy vọng duy nhất chính là Tề Thiên Trần.
Không ai biết võ công của quốc sư cao tới đâu, chỉ biết hoàng đế đã đổi
mấy đời mà quốc sư vẫn là một người. Khi xưa Lý tiên sinh ở học đường
khinh thường cả Thiên Khải, không để ai trong mắt, chỉ duy nhất có quốc sư
Tề Thiên Trần là được hắn kính trọng một chút. Có lời đồn quốc sư Tề Thiên
Trần đã chạm tới ngưỡng cửa Thần Du Huyền Cảnh từ lâu, chỉ chờ một
ngày nào đó cưỡi mây hóa rồng, một bước thành tiên.
Tề Thiên Trần thật sự bước lên phía trước một bước, trên Thanh Vân đài,
một cơn gió mát thổi qua.
“Diệp giáo chủ, mối thù đoạt vợ, không thể không báo.” Tề Thiên Trần đột
nhiên nói.
Minh Đức Đế giật mình, Cẩn Tuyên đổ mồ hôi lạnh.
Diệp Đỉnh Chi mặt không đổi sắc: “Đương nhiên.”