Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 333

Nhân gian quá nhàm chán, lên trời quá trống vắng, chỉ có ta tiên nhân cõi

phàm là tiêu dao nhất trên đời.

Đây là một lời ngông cuồng của cao thủ đệ nhất thiên hạ năm xưa, Lý

Trường Sinh. Lúc đó người nghe được không khỏi khuất phục trước câu nói

ngông cuồng này, nhưng có những người không chỉ thán phục mà còn

ngưỡng mộ, trong lòng thầm hạ quyết tâm cũng phải làm tiên nhân cõi

trần như vậy.

Ví dụ như Bách Lý Đông Quân.

Y nắm chặt một đao một kiếm, hai mắt nhắm lại, hồi tưởng phong thái của

Lý Trường Sinh năm xưa.

Đó là tiên nhân hàng thế ngạo nghễ mà độc lập, là áp đảo hoàn toàn về

mặt cảnh giới, muốn thắng được Diệp Đỉnh Chi hiện tại, y phải ép mình tiến

vào cảnh giới tiên nhân đó.

Nửa bước Thần Du vẫn không đủ, phải bước ra nửa bước cuối cùng.

Diệp Đỉnh Chi cũng ném Vô Cực côn của mình xuống đất, đột nhiên đặt tay

lên trường kiếm bên hông.

Diệp Đỉnh Chi vẫn luôn cầm theo thanh kiếm này, tuy từ lúc Ma giáo đông

chinh tới giờ chưa một ai thấy Diệp Đỉnh Chi rút kiếm, thậm chí tới mức có

người đã quên lúc đầu Diệp Đỉnh Chi thường hay dùng kiếm.

Kiếm tên Huyền Phong, cũng là một thanh danh kiếm. Ngay lúc đặt tay lên

kiếm, Diệp Đỉnh Chi lại nhớ tới sư phụ của mình.

Kiếm Tiên, Vũ Sinh Ma.

“Đã bảo ngươi đừng nhìn kiếm cuối cùng, nhưng ngươi vẫn nhìn.’

Một kiếm đó phóng khoáng bao la, trong lòng Diệp Đỉnh Chi, không thua

gì Lý tiên sinh.

Vì đó là chiêu kiếm đánh ra khi tuyệt vọng, là kiếm cô độc, khi Vũ Sinh Ma

đánh ra kiếm này, Vũ Sinh Ma cũng biết đây là kiếm cuối cùng trong cuộc

đời của hắn, cho nên nó cực kỳ rực rỡ, cực kỳ phóng khoáng.

Sư phụ, kiếm cuối cùng chúng ta, có gì đó không giống nhau.

Kiếm cuối cùng của ta sẽ là chặt đứt ràng buộc trong quá khứ, từ nay về

sau sẽ là Diệp Đỉnh Chi không một bằng hữu.

Tuy rất khác biệt.

Nhưng cùng cảm giác tuyệt vọng.

“Sư phụ ơi sư phụ, người nói về sau ta phải thắng đệ tử của Lý Trường Sinh,

hôm nay trời xui đất khiến, lại thật sự quyết đấu.”

Trên Thanh Vân đài, những người khác hít một hơi thật sâu.

“Cẩn Tiên, tới hoàng lăng, gọi Trọc Thanh tới.” Minh Đức Đế đã bị đánh tới

mức mặt mũi bầm dập, nhưng lúc này không mấy tức giận, giọng nói vẫn

rất bình tĩnh.

Cẩn Tiên sửng sốt: “Cái này...”

“ẩn giấu hình dạng, đừng để bất cứ ai phát hiện.” Minh Đức Đế hạ giọng

nói.

“Vâng.” Cẩn Tiên lập tức cầm kiếm lui xuống.

Trên đài có người định nhân sơ hở khi hai người nhắm mắt ngưng thần để

đi tới, nhưng mới bước được vài bước đã bị kiếm khí lạnh lẽo thấu xương

ép về. Trong phạm vi ba trượng xung quanh hai người, không ai trên đài có

thể tới gần.

Tề Thiên Trần cảm thán: “Thế gian lại xuất hiện tới hai vị thiếu niên anh tài

cùng một lúc. Nếu bọn họ không đối nghịch với nhau, vậy thì võ vận của

giang hồ Bắc Ly sẽ vượt qua Nam Quyết cả trăm năm.”

“Đáng tiếc, bây giờ bọn họ không thể không đánh một trận sinh tử.” Cẩn

Tuyên che vết thương trước ngực, cười lạnh nói: “Quốc sư, hay là chúng ta

đánh cược nhé, xem ai sẽ thắng?”

“Nếu bàn về võ công, rõ ràng là Diệp Đỉnh Chi hơn một bậc, thế nhưng vừa

tỷ thí nội lực với hai người chúng ta, lại thêm hai vị Thủ Hộ sứ chặn đường

ở tường thành, Diệp Đỉnh Chi đã bị thương. Bây giờ khí thế của Bách Lý

Đông Quân đang lúc toàn thịnh, không thể thua được.” Tề Thiên Trần lắc

đầu nói: “Có điều, lo nghĩ về chuyện thắng thua của họ đến vậy, hình như

đại tổng quản có vẻ để ý tới chuyện ngoài quá đấy?”

“Tổn thương hôm nay, không mất ba năm thì không thể khôi phục được.

Nhưng ta có tự tin, sau khi hai người bọn họ tử chiến, ta dốc toàn lực, chắc

chắn sẽ giết được Diệp Đỉnh Chi.” Cẩn Tuyên đột nhiên ngồi xếp bằng, bắt

đầu vận khí chữa thương.

Tề Thiên Trần khẽ nhíu mày, Cẩn Tuyên nói vậy tuyệt đối không phải mạnh

miệng. Diệp Đỉnh Chi có mạnh đến đâu đi nữa thì sau một loạt những trận

khổ chiến như vậy cũng đã là nỏ mạnh hết đà, cho dù miễn cưỡng thắng

được Bách Lý Đông Quân, vậy còn xuống khỏi Thanh Vân đài được không?

Nhưng Cẩn Tuyên đã nghĩ đến được thì chắc chắn Bách Lý Đông Quân

cũng nghĩ ra được.

Nhưng đây tuyệt đối không phải kết quả mà Bách Lý Đông Quân mong

muốn.

Ngay lúc này, Bách Lý Đông Quân mở mắt.

“Sư phụ à, ta tích tụ kiếm khí bao lâu vẫn không tiêu dao nổi, bây giờ lại đột

nhiên nghĩ ra nguyên nhân.”

Bách Lý Đông Quân cắm một đao một kiếm xuống đất.

“Chưa uống rượu!”

Bách Lý Đông Quân cầm hồ lô rượu bên hông lên, ngửa đầu uống một hơi

cạn sạch, sau đó no nê nấc một hơi rượu đã đời, nhưng phun ra lại là một

luồng kiếm khí.

“Rượu ngon.” Diệp Đỉnh Chi cũng mở mắt.

“Rượu tên Tu Du, được ủ lúc mới vào giang hồ! Cũng là sinh tử chỉ trong

giây lát (tu du = giây lát), Diệp Đỉnh Chi, ngươi phải xem cho kỹ!” Bách Lý

Đông Quân đột nhiên giang hai tay, đao kiếm lập tức rơi vào tay y, y cất

bước nhảy lên, đao quang kiếm ảnh đồng thời lóe lên.

Diệp Đỉnh Chi cũng đánh ra chiêu kiếm cuối cùng mà Vũ Sinh Ma truyền lại,

nhưng so với chiêu kiếm của Vũ Sinh Ma lúc đó, nó càng hùng vĩ, càng lộng

lẫy, cũng càng... tuyệt vọng.

Đã rất nhiều năm rồi hắn không rút kiếm, hắn đang ấp ủ luồng kiếm khí

siêu cường này.

Nhưng không ngờ lại phải sử dụng trên người huynh đệ tốt nhất của mình.

Chẳng biết từ lúc nào, mây đen đã giăng kín bầu trời.

Nhưng mây đen tuy lớn, rơi xuống lại chỉ là mưa phùn.

Sau khi rơi xuống, lại bị kiếm khí hừng hực hóa thành hơi nước.

Cho nên, không ai thấy được trận quyết đấu tuyệt thế đó.

Ngay cả quốc sư Tề Thiên Trần cũng không thấy rõ.

Chỉ nghe một tiếng sét vang lên, sau đó lập tức bình tĩnh trở lại.

Nửa ngày sau, một thanh kiếm gãy đột nhiên từ trong hơi nước bay ra,

nhắm thẳng vào Minh Đức Đế.

Minh Đức Đế mặt không đổi sắc, nhìn chằm chằm vào nửa thanh kiếm gãy

này.

Tề Thiên Trần bước tới một bước, vung phất trần, đánh rơi nửa khúc kiếm

xuống đất.

Hơi nước tan đi, dưới đất là hai thanh kiếm gãy.

Bội kiếm của Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma ngày trước, Huyền Phong kiếm; bảo

kiếm cấp Tiên Cung mà bao năm rồi Danh Kiếm sơn trang mới tái hiện

được trên thế gian, Bất Nhiễm Trần, hôm này đều đứt đoạn.

Bách Lý Đông Quân cũng nằm dưới đất, ngửa đầu nhìn cơn mưa bụi, như

đã xuất thần.

Còn trên lồng ngực Diệp Đỉnh Chi cắm thanh Tẫn Duyên Hoa, chỉ đâm vào

một tấc. Tay phải Diệp Đỉnh Chi nắm chặt lấy chuôi đao, trực tiếp rút đao ra,

tiếng lưỡi đao xé rách thân thể máu thịt khiến người nghe kinh hãi.

“Vừa rồi ngươi có thể giết ta, nhưng ngươi lưu thủ.” Diệp Đỉnh Chi lạnh

lùng nói.

Bách Lý Đông Quân há miệng, cứ như từ trên trời rơi xuống không phải

mưa, mà là rượu.

“Cho nên ngươi chắc chắn không thể tiêu dao như sư phụ ngươi.” Diệp

Đỉnh Chi xoay người nhìn Minh Đức Đế: “Đến ngươi.” Nói xong, hắn bước

từng bước về phía Minh Đức Đế.

Cẩn Tuyên đột nhiên tung người lao tới, xuất chưởng đánh về phía Diệp

Đỉnh Chi. Diệp Đỉnh Chi như đã đoán trước, cũng giơ chưởng đánh tới. Hai

chưởng va chạm, Diệp Đỉnh Chi lùi lại một bước, Cẩn Tuyên lại bị đánh bay

ra ngoài, va vào bức tường đá xanh của Thanh Vân đài, lập tức hôn mê bất

tỉnh.

Tề Thiên Trần thở dài một tiếng.

“Thằng ngốc ấy chỉ muốn nhốt ta lại, không muốn giết ta, cũng không

muốn làm ta bị thương. Nhưng bây giờ ta đã không còn đường lui. Hắn vẫn

không hiểu hay sao?” Diệp Đỉnh Chi nhìn Tề Thiên Trần: “Quốc sư còn muốn

đánh nữa không?”

“Đây là chức trách.” Tề Thiên Trần vuốt râu.

Bách Lý Đông Quân nằm dưới đất đột nhiên cười: “Sư phụ ơi sư phụ, con

đột nhiên nghĩ tới đại đạo của mình.

Mưa phùn như tơ, đột nhiên hóa thành mưa lớn ào ào đổ xuống.
Bình Luận (0)
Comment