Núi Thanh Thành.
“Người của Ma giáo sắp đi qua núi Thanh Thành rồi.” Một đạo sĩ trẻ tuổi vội
vội vàng vàng chạy vào trong Tam Thanh điện.
“Hiện tại Ma giáo đang được một cô gái thống lĩnh, ồ ạt thảo phạt các đại
môn phái, dọc đường đã đánh hạ rất nhiều môn phái.” Trong đại điện, một
lão đạo sĩ thở dài nói: “Chắc chắn bọn chúng sẽ lên núi Thanh Thành, chúng
ta là người đứng đầu Đạo môn trên giang hồ, là đối tượng khai đao của
chúng.”
“Ai phong ngươi là người đứng đầu Đạo môn trên giang hồ? Võ Đang có
đồng ý không?” Một đạo sĩ lớn tuổi mặc đạo bào màu tím từ ngoài điện
bước vào.
“Chưởng môn.” Các đạo sĩ trong điện giật mình, cung kính hô.
Đạo sĩ lớn tuổi mặc đạo bào màu tím này chính là chưởng môn của núi
Thanh Thành hiện tại, Lữ Tố Chân. Ông được quốc sư Tề Thiên Trần ở Thiên
Khải Thành tôn là chân tiên trong Đạo gia, có uy danh cực lớn trong võ lâm.
“Đã đón dân chúng dưới núi lên trên núi chưa?” Lữ Tố Chân hỏi.
“Đã đón hết rồi.” Lão đạo sĩ vừa nói chuyện đáp: “Thế nhưng những người
có võ công không tệ trên núi Thanh Thành đều bị Vương Nhất Hành dẫn
tới phía tây ngăn cản Ma giáo. Bây giờ Ma giáo tới phá núi, dựa vào mấy
người chúng ta có bảo vệ được bọn họ không?”
“Bảo vệ không được cũng phải bảo vệ, núi Thanh Thành ta hưởng hương
hỏa của bách tính dưới núi bao năm như vậy, bây giờ đại nạn lâm đầu, sao
lại lùi bước được?” Lữ Tố Chân hừ lạnh một tiếng, sau đó hô to: “Ngọc
Chân.”
“Tới đây tới đây.” Một đạo sĩ trẻ tuổi từ ngoài điện chạy vào, đạo bào trên
người xiêu xiêu vẹo vẹo, tay còn cầm một quả đào.
“Thích ăn đào đến vậy cơ à?” Lữ Tố Chân trừng mắt lườm hắn một cái.
Đạo sĩ trẻ tuổi cắn một miếng đào, cười nói: “Quả đào có duyên với con, ăn
đào xong thì chờ hoa đào nở.”
“Đúng là lòng xuân phơi phới nhỉ.” Lữ Tố Chân hạ giọng mắng.
“Tuổi nhỏ mà.” Đạo sĩ trẻ tuổi đáp lời.
“Dưới chân núi có người đến.” Lữ Tố Chân nói đầy ẩn ý.
Đạo sĩ trẻ tuổi cắn tiếp một miếng đào: “Con nghe rồi, Ma giáo, không phải
người tốt.”
“Xung quanh núi Thanh Thành có rất nhiều bách tính, mấy hôm trước
chúng ta đã gọi họ lên trên núi. Nếu chúng ta và Ma giáo khai chiến, rất có
thể sẽ ngộ thương bách tính. Ngươi đuổi bọn chúng đi.” Lữ Tố Chân như
đang nói một chuyện rất dễ dàng.
Đạo sĩ trẻ tuổi thoải mái gật đầu, cứ như đây thật sự không phải chuyện
khó khăn gì. “Hiểu rồi, công pháp.”
Lữ Tố Chân thở dài: “Bọn chúng là Ma giáo đấy, nghe nói dọc đường đã
đánh hạ không ít môn phái.”
“Nhưng chúng ta là núi Thanh Thành.” Đạo sĩ trẻ tuổi bước ra phía ngoài
điện, sau đó vẫy tay: “Chúng ta lợi hại lắm đấy.”
“Đừng có dùng khẽ gật đầu của ngươi, dùng cái của ta đi.” Lý Tố Vương
vung ngón tay, trường kiếm bên hông lập tức rời vỏ bay ra, lướt về phía
đạo sĩ trẻ tuổi kia. Đạo sĩ trẻ tuổi vung tay lên, tiếp lấy Thanh Tiêu kiếm, hắn
búng nhẹ một cái, phát ra âm thanh thanh thúy: “Thanh Tiêu kiếm à.”
“Dùng Thanh Tiêu kiếm này cho bọn chúng biết, đường lên núi Thanh
Thành chúng ta, Ma giáo không thể vào.” Lữ Tố Chân tiếng nói như chuông
đồng.
“Tuân lệnh.” Đạo sĩ trẻ tuổi chạy như bay xuống chân núi.
“Dừng chân dưới chân núi.” Lữ Tố Chân nhắc nhở.
“Sẽ không.” Đạo sĩ trẻ tuổi cười nói.
Dưới núi Thanh Thành.
Ba trăm giáo chúng Ma giáo đang đứng ở đó.
Dưới núi không có đạo sĩ cản đường như bọn chúng tưởng tượng, đường
lên núi trống rỗng, tới tận đỉnh núi vẫn không có bất cứ người nào.
“Trong phạm vi trăm dặm dưới núi không một bóng người, nếu không phải
bỏ trốn thì là ở trên núi Thanh Thành.” Một nam tử trung niên mặc trường
bào màu đen nói với người trong kiệu.
Màn che kiệu bị kéo ra, một cô gái mặc áo tím nhìn đường lên núi trống
rỗng, nói đầy ẩn ý: “Thế thì để trống đường lên núi như vậy là kế gì? Từ
trưởng lão?”
Nam tử được gọi là Từ trưởng lão do dự trong chốc lát rồi trả lời: “Hiện giờ
núi Thanh Thành đang là người đứng đầu Đạo môn ở Bắc Ly, thanh thế còn
trên cả Võ Đang, không thể khinh thường. Đường lên núi trống rỗng như
vậy, chắc là có bẫy.”
“Thế còn chúng ta?” Cô gái khẽ nhíu mày: “Phóng hỏa đốt rừng?”
Từ trưởng lão sửng sốt: “Núi Thanh Thành... xưa nay luôn là nơi Đạo gia thờ
thánh, đốt rừng là bất kính.”
“Chúng ta là Ma giáo, đối xử với Đạo giáo thì bất kính là đúng rồi, phóng
hỏa, đốt rừng.” Cô gái buông màn che xuống.
Từ trưởng lão do dự một chút rồi vung tay lên nói: “Phóng hỏa, đốt rừng.”
“To gan!” Đột nhiên trong núi vang lên tiếng quát lớn.
“Ai?” Từ trưởng lão ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên con đường lên núi vẫn
không một bóng người.
Một lát sau, âm thanh lại vang lên.
“Ta!”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, rèm kiệm bị vén lên.
Một đạo sĩ trẻ tuổi đứng dưới chân núi.
Ba trăm giáo chúng Ma giáo, một đạo sĩ trẻ tuổi, đứng đối diện nhau, một
lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Tất cả mọi người đều bị chữ ‘ta’ đó chấn nhiếp, vì khí thế của đạo sĩ kia rất
hùng mạnh, khi xuất hiện cũng rất có phong thái tiên nhân.
Chỉ có cô gái trong kiệu cười khẽ một tiếng: “Ngươi là ai?”
“Núi Thanh Thành, Triệu Ngọc Chân.” Đạo sĩ trẻ tuổi nhẹ nhàng vung thanh
kiếm trong tay, một luồng kiếm phong lướt qua, lưu lại một vết kiếm dài
trước mặt giáo chúng Ma giáo đứng phía trước.
Từ trưởng lão nhìn thanh kiếm kia, trầm giọng nói: “Thanh Tiêu kiếm.”
“Nhãn lực cao minh đấy, đúng là chí bảo của núi Thanh Thành ta, Thanh
Tiêu kiếm. Hôm nay ta cầm kiếm ở đây, ai lên núi, giết!” Triêụ Ngọc Chân
nghiêm nghị nói.
“Thanh Tiêu kiếm là danh kiếm trong thiên hạ, ta rất muốn thử xem.” Từ
trưởng lão cũng dùng kiếm, nhưng là một thanh kiếm được chế tạo như
xương khô.
“Thế thì tới đây.” Triệu Ngọc Chân giơ một ngón tay, ngoắc nhẹ.
Từ trưởng lão sửng sốt, nhìn con đường lên núi không có thêm bóng người
nào, nuốt nước miếng một cái: “Không, ngươi sang đây.”
“Ta không sang được, ngươi sang đây.” Triệu Ngọc Chân lắc đầu.
Từ trưởng lão nghe xong càng cảm thấy trên đường lên núi có bẫy, làm sao
dám sang: “Chỗ ngươi có mai phục?”
“Chỉ có một mình ta, ngươi nói ngươi muốn thử xem, thế ngươi sợ cái gì?”
Triêụ Ngọc Chân cả giận nói.
Từ trưởng lão đặt tay lên chuôi kiếm, vẫn do dự.
“Từ trưởng lão, đường lên núi không có mai phục.” Cô gái trong kiệu nói
đầy ẩn ý: “Ta thấy đạo sĩ trẻ tuổi này rất muốn ngươi tới đánh với hắn một
trận.”
“Đúng là rất nôn nóng.” Rốt cuộc Triệu Ngọc Chân không nhịn nổi nữa,
giậm chân lao tới, vút qua đám giáo chúng Ma giáo, lao thẳng tới trước mặt
Từ trưởng lão, xuất kiếm chém xuống.
Một kiếm hóa vạn kiếm.
“Vô Lượng!” Triêụ Ngọc Chân quát khẽ.
Từ trưởng lão chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, trường kiếm trong tay vội
vàng vung ra, nhưng lại đánh vào khoảng không.
Triệu Ngọc Chân đột nhiên thu hồi Thanh Tiêu kiếm, chống xuống đất, dựa
kiếm lùi lại, rơi xuống ngay chỗ vừa rồi. Hắn khẽ thở phào một tiếng: “Như
vậy không coi là xuống núi chứ?”
Từ trưởng lão khôi phục tinh thần, nhìn xuống tay, nhưng chỉ thấy mỗi
chuôi kiếm. Hắn ngẩng đầu lên nhưng lại phát hiện rèm che của cỗ kiệu đã
bị một kiếm vừa rồi chém rơi, còn thân kiếm của mình đang cắm trong kiệu,
cách cô gái kia chỉ có một tấc.
“Vẫn câu nói đó, qua vết kiếm này, giết.” Triệu Ngọc Chân liến môi một cái.
“Đi.” Cô gái trong kiệu bình tĩnh nói.