Phi Toàn sơn.
Phách Quan Phi Trản nhìn những chữ khắc trên bia đá rồi chậm rãi xoay
người: “Chọn chỗ này đi.”
Diệp Đỉnh Chi cũng hạ xuống vững vàng, hắn đã truy đuổi ba ngày ba đêm
liền, nhưng dường như không hề mệt mỏi, ánh mắt đầy ngọn lửa thù hận,
như có thể thiêu cháy người trước mắt.
“Trước khi gặp ngươi, ta tốn ba tháng nghỉ ngơi lấy sức, sau đó đợi ngươi
bại trận trong Thiên Khải Thành. Bây giờ công lực của ta đã lên tới đỉnh
phong, còn võ công của ngươi, theo ta thấy mỗi ngày lại rớt xuống ngàn
dặm. Nhưng khi vừa gặp ngươi, ta đã biết ta không giết được ngươi.” Phi
Trản lạnh nhạt nói: “Cho nên ta dẫn ngươi tới đây.”
Diệp Đỉnh Chi cau mày nói: “Ta không cần biết mấy thứ này. Ta chỉ hỏi
ngươi, còn định trốn nữa không?”
“Ta tới gặp ngươi vốn là để giết ngươi, sao phải trốn?” Phi Trản đột nhiên
ưỡn thẳng lưng, nâng bả vai, khí tức uể oải lập tức tiêu tan, ánh mắt vốn ủ
rũ nhanh chóng thay đổi.
Trở thành hừng hực thù hận, hệt như Diệp Đỉnh Chi.
“Nơi này còn có hai vị ân nhân của ngươi.” Phi Trản mỉm cười.
Trên Phi Toàn sơn, có hai người hạ xuống, một vừa gầy vừa cao, một vừa
béo vừa lùn.
“Vô Pháp.”
“Vô Thiên.”
“Ngày trước, chính chúng ta đã cứu thê tử của ngươi ra khỏi Thiên Khải
Thành, đưa tới trước mặt ngươi.”
“Đúng vậy, bốn tên gia nô của ngươi cũng đi cùng, nhưng bọn chúng đã
chết.”
Con ngươi của Diệp Đỉnh Chi co lại, mấy năm nay hắn vẫn luôn tìm kiếm
bốn vị gia nô đang ở đâu, nhưng không có chút tin tức nào. Tuy trong lòng
hắn đã có suy đoán, nhưng đây là lần đầu tiên nghe được đáp án xác thực.
Vô Pháp thở dài một tiếng: “Chúng ta đường đường là tứ đại tôn sứ của
Thiên Ngoại Thiên, tông chủ không có mặt thì chúng ta là người đứng đầu
Thiên Ngoại Thiên. Thế nhưng từ khi ngươi lên làm tông chủ, chúng ta chỉ
có thể chạy bên ngoài, đúng là khiến người ta căm hận.”
Vô Thiên cười nói: “Cũng may, hôm nay ngươi sẽ chết.”
Diệp Đỉnh Chi lạnh nhạt nói: “Các ngươi nói xong chưa?”
Vô Pháp và Vô Thiên nhìn nhau.
“Nếu nói xong rồi, thế đã chết được chưa?” Diệp Đỉnh Chi giọng điệu bình
thản.
Vô Thiên ngẩng đầu: “Ngông cuồng!”
“Ngông cuồng?” Diệp Đỉnh Chi giậm chân lao tới, đã đến trước mặt Vô
Thiên, hắn giơ một chưởng ấn xuống, ép toàn bộ thân thể mập mạp của Vô
Thiên vào trong đất: “Đây là ngông cuồng ư?”
Gần như chỉ chớp mắt, Vô Thiên đã bị Diệp Đỉnh Chi chế ngự trong có một
chiêu, hoàn toàn không có sức hoàn thủ, hắn hạ giọng mắng: “Sao bảo hắn
đang bị trọng thương?”
Vô Pháp đứng bên cạnh vội vàng vung ống tay áo quét tới, đánh thẳng về
phía Diệp Đỉnh Chi. Diệp Đỉnh Chi đứng dậy, giơ tay trái xuất chưởng, đánh
văng Vô Thiên ra ngoài, sau đó giơ chân trái đá một cái, khiến đầu óc Vô
Thiên vỡ nát.
“Ách.” Cách đó không xa, một thái giám mập lùn vóc dáng y hệt Vô Thiên
rùng mình một cái.
“Cẩn Ngôn, ngươi sợ cái gì?” Tổng quản chưởng kiếm Cẩn Uy giễu cợt.
Tổng quản chưởng ấn Cẩn Ngôn liếm môi một cái: “Đầu nở hoa, sát tính
của tên Diệp Đỉnh Chi này nặng vậy à?”
Đại tổng quản Cẩn Tuyên nheo mắt lại: “Cẩn Ngôn nói đúng, lúc này sát
tính của Diệp Đỉnh Chi còn nặng hơn lúc ở hoàng cung Thiên Khải. Bọn
chúng tự cho là đã kéo Diệp Đỉnh Chi vào đường cùng, nhưng không ngờ
lại là ép mình vào chỗ chết.”
Lúc này Cẩn Tiên và Cẩn Ngọc cũng chạy tới bên cạnh bọn họ, Cẩn Tuyên
không quay đầu lại, chỉ hỏi: “Bách Lý Đông Quân không ở quán trọ đấy à?”
“Khởi bẩm đại tổng quản, khi chúng ta đi lên, bọn họ đã đi khỏi.” Cẩn Tiên
trả lời.
“Thôi, ta cũng không muốn đắc tội với phủ Trấn Tây Hầu và Tuyết Nguyệt
thành. Bây giờ Tuyết Nguyệt thành đang dần dần nổi danh trong lúc chống
trả Ma giáo, lại thêm Bách Lý Đông Quân thắng Diệp Đỉnh Chi nửa chưởng,
có lẽ bọn họ sẽ nhanh chóng đoạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất thành
từ tay Vô Song Thành.” Cẩn Tuyên vuốt ve nhẫn ngọc trong tay: “Phiền
phức thật sự vẫn là Diệp Đỉnh Chi.”
Tay trái của Cẩn Tiên cầm lấy phật châu, tay phải đặt lên Phong Tuyết kiếm,
nhìn máu chảy đầy đất: “Đây mới là nhập ma.”
“Phi Trản, đi!” Vô Pháp lảo đảo lùi lại vài bước rồi hạ giọng quát.
Bọn họ suy đoán tình trạng và vũ lực của Diệp Đỉnh Chi theo lẽ thường,
nhưng không ngờ, Diệp Đỉnh Chi hiện tại đã không thể hể suy xét theo lẽ
thường.
“Không.” Phi Trản cất bước lao tới, vung quyền đánh ra, trúng ngay trước
ngực Diệp Đỉnh Chi.
Sắc mặt Diệp Đỉnh Chi lập tức trắng bệch.
“Khốc Tang công?” Bàn tay vê phật châu của Cẩn Tiên đột nhiên dừng lại.
Cẩn Tuyên gật nhẹ đầu: “Đúng là Khốc Tang công.”
“Khốc Tang công, khóc tang tới cuối, Tiêu Diện Diêm La, người này đã luyện
tới tầng thứ chín. Trúng chưởng lực của Khốc Tang công thì chân khí toàn
thân sẽ bị xáo trộn, đau đớn như có hàng vạn con kiến bò trong cơ thể,
người trúng chưởng nếu không thể ép chưởng lực ra, cuối cùng kinh mạch
sẽ đứt thành từng khúc mà chết.” Cẩn Ngọc chậm rãi nói: “Đây là võ công
rất khó luyện thành, sau khi luyện được thì trên người luôn mang khí tức
khóc tang, không cách nào bỏ được, như cái xác không hồn, rất hiếm người
tu luyện. Thường thì phải là...”
“Cả nhà chết hết, lòng như tro nguội, không còn gì để nhớ không còn suy
nghĩ nữa mới dám luyện môn võ công này.” Cẩn Tuyên nói đầy ẩn ý.
Phi Trản nhìn Diệp Đỉnh Chi: “Trúng chưởng này, ngươi chết chắc rồi.”
“Khốc Tang công, ta đã đọc được môn công pháp này trong Lang Nguyệt
Phúc Địa.” Diệp Đỉnh Chi hạ giọng nói.
Phi Trản đang định thu tay lại, nhưng lại phát hiện chân khí bị Diệp Đỉnh Chi
hút chặt.
“Ta cũng nghe về chuyện của ngươi, người nhà của ngươi và Phi Ly đã chết
trong trận chiến vong quốc của Bắc Khuyết, chỉ để lại hai người các ngươi
sống nương tựa vào nhau. Ngươi là ca ca, Phi Ly là đệ đệ. Hắn chết, ngươi
muốn báo thù, ta hiểu.” Diệp Đỉnh Chi chậm rãi nói.
Sắc mặt Phi Trản càng ngày càng nghiêm nghị: “Ngươi định nói gì?”
“Ngươi là người rất lý trí, biết mình muốn gì. Ngươi muốn ngươi và đệ đệ
mình bình an, mọi thứ khác đều có thể hủy diệt. Nếu là lúc trước, ta sẽ cảm
thấy người như vậy là người xấu, nhưng bây giờ ta có thể hiểu được ngươi.
Đúng vậy, thiên hạ rộng lớn, chúng ta chỉ có thể quan tâm tới bản thân mà
thôi.” Diệp Đỉnh Chi nắm lấy tay Phi Trản: “Cho nên ngươi tới giết ta vì đệ
đệ, ta thấy không sai. Cũng như bây giờ ta trả lại mọi thứ cho ngươi, cũng
không sai.”
Phi Trản sững sờ, chỉ cảm thấy luồng chưởng lực bị đánh vào cơ thể Diệp
Đỉnh Chi bị ép lui lại. Hắn cảm thấy lồng ngực đau nhói, sau đó ngã quỵ
dưới đất, toàn thân run rẩy.
Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vô Pháp.
Vô Pháp lùi lại vài bước: “Là ta đã cứu Dịch Văn Quân ra khỏi Thiên Khải
Thành, mấy tên gia nô của ngươi là bị Phi Ly và Nguyệt Khanh giết.”
“Nguyệt Khanh?” Diệp Đỉnh Chi cau mày nói.
“Đúng, tính ký ra ta và ngươi không thù không oán!” Vô Pháp lớn tiếng nói
:”Thậm chí còn có ân tình, ngươi không thể giết ta!”
“Thế thì mượn kiếm của người khác thôi.” Diệp Đỉnh Chi đột nhiên vung tay.
Cách đó không xa, trường kiếm của Cẩn Uy công công đột nhiên rời vỏ,
lướt qua bầu trời, tạo ra một tiếng ngâm dài, sau đó xuyên thủng thân thể
Vô Pháp.