Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 345

“Trời mưa rồi.” Tô Mộ Vũ ngẩng đầu lên, mở cây dù giấy trong tay.

Lý Hàn Y nhìn hắn một cái: “Có phải ngươi đi đến đâu cũng thích có mưa

không? Thế nên lúc nào cũng cầm theo dù?”

Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng xoay cán dù, giọng nói mang vẻ tự chế giễu: “Có lẽ

vậy.”

“Ta phát hiện ngươi có một thói quen.” Lý Hàn Y lạnh nhạt nói.

“Hả?” Tô Mộ Vũ quay đầu lại nhìn Lý Hàn Y, trên mặt hắn cũng đeo một cái

mặt nạ ác quỷ, cứ như cùng một nghệ nhân trạm khắc với mặt nạ của Cơ

Nhược Phong, nhưng ác quỷ của Tô Mộ Vũ là hung ác nhe nanh, còn cái

của Cơ Nhược Phong lại nở nụ cười quỷ dị.

“Lúc nào muốn giết người là ngươi lại xoay cán dù.” Lý Hàn Y nói.

Cánh tay Tô Mộ Vũ dừng lại, sau đó lại tiếp tục xoay.

“Vì sao luôn đeo cái mặt nạ này?” Lý Hàn Y hỏi.

“Vì ta là Khôi.” Tô Mộ Vũ đáp: “Khôi, là quỷ trong người.”

“Không hiểu.” Lý Hàn Y nhếch miệng.

“Chấp Tán Quỷ, sát thủ đáng sợ nhất Ám Hà thế hệ này, khiến người ta

nghe tin là sợ vỡ mật.” Vương Nhân Tôn cắm trường đao trong tay xuống

dưới đất: “Nhưng ngươi mai danh ẩn tích đã lâu, ta tưởng ngươi đã chết,

không ngờ ngươi lại thành Khôi.”

“Rốt cuộc Khôi là cái gì?” Diệp Tiểu Phàm lấy làm khó hiểu.

“Cái gọi là Khôi chính là thủ lĩnh đội sát thủ trực thuộc đại gia trưởng Ám

Hà, trực tiếp nghe lệnh đại gia trưởng, cho nên không nhận những nhiệm

vụ sát thủ bình thường.” Ôn gia Ôn Lãnh nói xong là ho nhẹ một tiếng, sắc

mặt tái nhợt, như đang bị bệnh nặng.

Lôi Thiên Đình mân mê viên Phích Lịch Tử trong tay: “Không ngờ lần này lại

liên thủ với Ám Hà, lúc về Lôi gia bảo kể lại, không khéo đám người trong

tộc còn không tin.”

“Đầu tiên, ngươi phải còn mạng về Lôi gia bảo cái đã.” Lạc Vũ Lan áo đỏ

mỉm cười duyên dáng: “Chúng ta sắp phải đối mặt với giáo chủ Ma giáo

Diệp Đỉnh Chi đấy.”

“Chúng ta có cần bố trí trận pháp gì không?” Lôi Thiên Đình hỏi.

Lạc Vũ Lan cười ha hả: “Bảy người chúng ta chỉ tình cờ đi với nhau, lấy đâu

ra trận pháp cơ chứ, nói thẳng ra thì chỉ có ba chữ.”

“Cùng tấn công.” Tô Mộ Vũ lạnh lùng nói.

Lạc Vũ Lan gật đầu cười: “Đúng, cùng tấn công.”

“Nhưng ta đã chuẩn bị trận pháp rồi.” Khóe miệng Lôi Thiên Đình nhếch

lên: “Có lẽ chúng ta không có cơ hội cùng tấn công đâu.”

“Lớn lối đến thế cơ à? Chẳng lẽ ngươi mang Kỳ Lân Hỏa Nha của Lôi gia

bảo tới đây?” Lạc Vũ Lan nói đầy ẩn ý.

“Không cần thăm dò ta.” Lôi Thiên Đình nhìn Lạc Vũ Lan một cái: “Không tới

thời khắc cuối cùng thì không ai trong chúng ta để lộ thủ đoạn của mình.”

Lạc Vũ Lan cúi đầu mỉm cười.

Diệp Tiểu Phàm và Vương Nhân Tôn chăm chú quan sát.

Tiếng ho của Ôn Lãnh đột nhiên nặng lên.

Lý Hàn Y cau mày.

Tô Mộ Vũ vẫn nhẹ nhàng xoay cán dù.

“Chúng ta cũng biết đây là trận chiến cửu tử nhất sinh, nhưng cũng là trận

chiến mang cơ hội dương danh ngàn năm có một!” Lôi Thiên Đình cao

giọng nói: “Trận này, ta xin đi trước!”

Trên đồng ruộng xa xa, một bóng người xuất hiện, hắn đứng từ xa nhìn

gian nhà tranh bên này.

Bảy người ở đằng này cách họ rất xa, thậm chí không thấy rõ gương mặt

người kia, nhưng trong lòng bọn họ đều vang lên một âm thanh.

Đây chính là Diệp Đỉnh Chi.

Tuy còn cách nhau rất xa, nhưng đã có cảm giác áp lực u ám mãnh liệt,

khiến hơi thở của bọn họ đều trở nên dồn dập.

Lạc Vũ Lan lau mồ hôi trên trán: “Đúng là đối thủ đáng sợ.”

Cánh tay xoay cán dù của Tô Mộ Vũ đột nhiên dừng lại.

“Chưa tới thời cơ!” Lý Hàn Y hạ giọng nói.

Vương Nhân Tôn nuốt một ngụm nước miếng.

Diệp Đỉnh Chi chậm rãi bước tới.

Lôi Thiên Đình bước lên trước một bước, cầm ba viên Phích Lịch Tử ném

thẳng về phía Diệp Đỉnh Chi.

“Ba viên Phích Lịch Tử mà đòi giết Diệp Đỉnh Chi?” Vương Nhân Tôn cười

lạnh.

“Không phải.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.

Lôi Thiên Đình nhẹ nhàng thốt lên hai chữ: “Lôi Trì.”

“Lôi Trì trận của Lôi gia bảo!” Vương Nhân Tôn cả kinh.

Chỉ thấy sau khi ba viên Phích Lịch Tử rơi xuống, vùng đất phía trước Diệp

Đỉnh Chi ầm ầm nổ tung, nhưng ngay sau đó là tiếng nổ càng đáng sở,

từng đợt nối tiếp nhau.

Lôi Thiên Đình nhẹ nhàng mặc niệm.

"Ngõa Phủ Lôi Minh!"

"Bố Cổ Lôi Môn!"

"Thanh Thiên Phích Lịch!"

"Nhất Lôi Nhị Thiểm!"

"Lôi Lạc Thiên Chấn!"

“Dùng liên tiếp năm loại hỏa dược cấp chữ Thiên của Lôi gia bảo.” Vương

Nhân Tôn cau mày: “Đúng là dốc hết vốn liếng.”

“Còn có một loại.” Lôi Thiên Đình hít một hơi dài: “Kỳ Lân Hống!”

“Kỳ Lân Hống, hỏa dược của Lôi gia bảo gần với Kỳ Lôi Hỏa Nha.” Giọng nói

luôn bình tĩnh của Ôn Lãnh cũng thoáng chút chấn động: “Không ngờ Lôi

bảo chủ đưa cả cái này cho ngươi.”

Con ngươi của Lôi Thiên Đình co lại, giọng nói lạnh đi: “Vì sao?”

Chỉ thấy ở phía xa, toàn bộ khu đất đã bị cày tung, nếu là người bình

thường chắc đã chẳng còn xương cốt. Nhưng bảy người kia đều biết Diệp

Đỉnh Chi tuyệt đối không đơn giản như vậy, ít nhất bọn họ vẫn thấy được

trong bụi đất vẫn có một bóng người đang đứng, ngay cả Lôi Thiên Đình

cũng biết, nếu Kỳ Lân Hống không nổ, thế thì năm loại thuốc nổ còn lại

không thể giết chết Diệp Đỉnh Chi.

Bóng người trong bụi đất nhẹ nhàng vung tay, khiến bụi đất tan đi. Trên

chiếc áo đen của hắn lấp lóe sắc bạc, như có một luồng chân khí bao phủ

lên người hắn.

“Là Vô Pháp Vô Tướng công.” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt nói.

Lôi Thiên Đình nhìn chằm chằm vào dưới chân Diệp Đỉnh Chi, đó là nơi hắn

chôn sát khí cuối cùng - Kỳ Lân Hống, thế nhưng Diệp Đỉnh Chi giơ chân

đạp lên mặt đất, tiếng rống đó không hề vang lên.

“Xem ra hy vọng dương danh của Lôi huynh bị phá hỏng rồi.” Vương Nhân

Tôn rút đao dưới đất lên: “Nhưng cũng không uổng phí. Chí ít thì, mấy năm

qua ăn Tết không được nghe tiếng pháo, hôm nay đã nghe đủ.”

Lôi Thiên Đình cắn răng, bắt đầu tụ khí trên ngón tay.

“Diệp Đỉnh Chi!” Vương Nhân Tôn giơ đao chỉ vào người ở phía xa: “Bây giờ

chạy! Còn kịp!”

“Không kịp!” Lạc Vũ Lan lao về phía Diệp Đỉnh Chi, áo đỏ phất phơ theo làn

gió, như một vầng lửa.

Vương Nhân Tôn cũng tung người nhảy tới, đột nhiên vung trường đao

trong tay lên, giữa tiếng gió bỗng như có tiếng ngâm vang.

Toái Không đao, một đao chém tan bầu trời!

“Ngươi đang tìm cơ hội?” Lý Hàn Y nhìn Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ vẫn lặng lẽ nhìn về phía trước, nhẹ nhàng xoay cán dù.

“Ngươi là kiếm khách tỉnh táo nhất mà ta từng thấy, mỗi lần ra tay đều là

thời điểm phân định sinh tử. Khi đối phó với Ma giáo, ta đã quan sát ngươi

xuất kiếm.” Lý Hàn Y chậm rãi nói: “Nếu có cơ hội, ta muốn thử kiếm với

ngươi.”

“Ngươi nói sai rồi, ta là sát thủ, không phải kiếm khách.” Tô Mộ Vũ ngẩng

đầu lên nhìn cơn mưa bụi trên bầu trời.

“Xưa nay thời cơ không tự đến mà là sáng tạo ra. Ôn Lãnh bất tài, không

mong được dương danh, xin được sáng tạo thời cơ đó.” Ôn Lãnh cũng tung

người lướt tới.
Bình Luận (0)
Comment