Dưới chân núi, Tử Y Hầu dẫn người trong Ma giáo giằng co với mười chín
môn phái gia nhập qua thanh trường đao, nhưng không ai dám bước qua
thanh trường đao đó một bước.
“Tử thúc thúc, vừa rồi chính là kẻ đã giết phụ thân ta à?” Diệp An Thế hạ
giọng nói.
“Không đâu, cho dù tất cả mọi người trong thiên hạ đều muốn giết phụ
thân ngươi, hắn cũng sẽ ngăn cản bọn họ. Hắn tên là Bách Lý Đông Quân,
ngươi nên nhớ kỹ, hắn là bằng hữu tốt nhất trong đời phụ thân ngươi. Năm
xưa người tới cướp dâu cùng phụ thân ngươi chính là hắn.” Tử Y Hầu nói
nhỏ.
“Nhưng bây giờ chúng ta là kẻ địch?” Diệp An Thế hỏi.
“Đúng, hắn là đệ tử chính phái ở Bắc Ly, chúng ta là người trong Ma giáo,
đương nhiên là kẻ địch.” Tử Y Hầu trả lời.
“Ngươi muốn ta giao thiếu tông chủ cho kẻ địch? Tông chủ vừa chết, ta
phải dùng thiếu tông chủ đổi lấy tính mạng chúng ta hay sao?” Trên sườn
núi, Bạch Phát Tiên đặt tay lên chuôi kiếm, chuẩn bị rút kiếm bất cứ lúc nào.
“Nếu Diệp An Thế theo các ngươi về Thiên Ngoại Thiên, mọi chuyện sẽ ra
sao? Khi các ngươi đông chinh, Diệp Đỉnh Chi là anh hùng của các ngươi,
nhưng bây giờ hắn đã chết, con hắn mới năm tuổi, sau khi trở về sẽ là binh
khí để đám người đó tranh quyền đoạt lợi hay là đối tượng để bọn chúng
phát tiết lửa giận thất bại?” Bách Lý Đông Quân đột nhiên hỏi.
Bạch Phát Tiên sững sờ, sau đó sắc mặt trầm xuống. Hắn biết Bách Lý Đông
Quân nói vậy cũng không sai. Lần đông chinh này, Diệp Đỉnh Chi đã triệu
tập tất cả các môn phái lớn lớn nhỏ nhỏ ở vực ngoại, vốn dĩ bọn họ nhân
tâm bất ổn, toàn bộ là nhờ sức lực của một mình Diệp Đỉnh Chi áp chế. Bây
giờ Diệp Đỉnh Chi đã chết, liên minh này cũng sụp đổ tan tành. Nếu bây giờ
Diệp An Thế về Thiên Ngoại Thiên, sẽ trở thành đối tượng cho đám người
đó tranh đoạt. Bạch Phát Tiên thở dài một tiếng: “Bách Lý công tử nói
không sai. thế thì theo Bách Lý công tử, nên làm thế nào?”
“Ta hỏi ngươi, bây giờ tông chủ của Thiên Ngoại Thiên là ai?” Bách Lý Đông
Quân đột nhiên hỏi.
“Tông chủ đã chết, đương nhiên là thiếu tông chủ.” Bạch Phát Tiên trả lời
đương nhiên.
“Diệp Đỉnh Chi không phải người Bắc Khuyết, còn ngươi thì có. Bây giờ Tứ
Tôn Sứ của Bắc Khuyết và Hồn Quan Phách Quan đều đã chết, ngươi không
định thay vào hay sao?” Bách Lý Đông Quân tiếp tục hỏi.
“Chúng ta từng đi theo đại tiểu thư, từ nhỏ đã theo cô ấy lớn lên, đây đã
thành một thói quen. Sau này chúng ta đi theo Diệp Đỉnh Chi là kính nể sự
cường đại của hắn, chúng ta đã thừa nhận Diệp Đỉnh Chi là tông chủ mới,
đương nhiên cũng thừa nhận con trai hắn. Người khác ta không quan tâm,
ít nhất ta và Tử Y cả đời này sẽ không hai lòng.”Bạch Phát Tiên nhìn về phía
Bách Lý Đông Quân, nghiêm túc nói: “Đây là tín ngưỡng của chúng ta.”
“Được rồi, thế thì các ngươi nói cho ta biết. Sau khi trở lại ngoại vực sẽ có
bao nhiêu người theo ngươi và Tử Y Hầu gây dựng lại Thiên Ngoại Thiên?
Có bao nhiêu người trong số họ giống hai người các ngươi, đi theo Diệp An
Thế?” Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói.
“Biến số duy nhất của Thiên Ngoại Thiên bây giờ là nhị tiểu thư Nguyệt
Khanh. Sau khi nghe tin Diệp Đỉnh Chi đã chết, chúng ta vẫn tiếp tục đi về
phía nam, còn cô ta đã lặng lẽ rời khỏi. Nếu chúng ta trở về, chắc chắn kẻ
địch lớn nhất là cô ta. Sáu năm, ít nhất phải mất sáu năm.” Bạch Phát Tiên
trầm ngâm trong chốc lát rồi đáp.
“Mười hai năm, ta cho các ngươi mười hai năm.” Bách Lý Đông Quân hít sâu
một hơi, đột nhiên vận nội lực hét lớn khiến phương viên mười dặm đều
nghe rõ: “Hôm nay ta lập ước định với các ngươi, từ nay trở đi, trong vòng
mười hai năm, người trong Ma giáo không được bước vào Bắc Ly một
bước! Con trai của giáo chủ Ma giáo Diệp Đỉnh Chi là Diệp An Thế sẽ bị tạm
giam ở Bắc Ly. Thời hạn mười hai năm chưa hết thì tuyệt đối cũng không
được rời đi!”
Mười chín môn phái dưới chân núi đều kinh hãi!
“Rõ ràng người trong Ma giáo đã là cá trong chậu, giết là được! Còn lập
ước định cái gì!”
“Cho dù Bách Lý Đông Quân có thắng Diệp Đỉnh Chi đi nữa, dựa vào đâu
mà đòi quyết định thay giang hồ Bắc Ly chúng ta!”
Diệp An Thế kinh ngạc quay đầu lại: “Tử thúc thúc.”
Tử Y Hầu cau mày nhìn lên sườn núi, hạ giọng nói: “Bạch Phát, rốt cuộc
ngươi đang suy nghĩ điều gì?”
“Sao nào?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
Bạch Phát Tiên do dự một lúc lâu, giơ một bàn tay với Bách Lý Đông Quân:
“Ta không tin người Bắc Ly, nhưng ta tin ngươi. Mười hai năm này do ngươi
truyền nghề, ta tin thiếu tông chủ sẽ không phụ kỳ vọng của chúng ta.”
Bách Lý Đông Quân mỉm cười, vỗ chưởng với Bạch Phát Tiên: “Ta không có
tư cách truyền nghề cho nó, nó có sư phụ tốt hơn.”
“Là ai?” Bạch Phát Tiên hỏi.
“Cũng là cố nhân.” Bạch Phát Tiên tung người nhảy lên, từ trên sườn núi rơi
xuống, nhanh chóng đi xuống chân núi, rút thanh trường đao lên ném cho
Tử Y Hầu.
Tử Y Hầu giơ tay nhận lấy, ánh mắt phức tạp, Diệp An Thế nắm lấy ống tay
áo hắn: “Ta không đi.”
Bách Lý Đông Quân nhìn về phía Tử Y Hầu: “Lưỡi đao này chính là tín vật,
ngươi triệu tập tất cả những giáo chúng Ma giáo còn ở trong Bắc Ly, bảo
bọn họ cất đao đi, lập tức rời khỏi nơi này. Mười lăm ngày sau, nếu trong
Bắc Ly còn bóng dáng Ma giáo, ta sẽ đích thân ra tay giết bọn chúng.”
Mười chín môn phái Giang Nam vừa rồi còn lộ vẻ căm tức, lúc này lại im
lặng, chỉ có gia chủ Đoàn gia Đoàn La Trạch do dự một chút rồi bước lên
trước: “Bách Lý công tử... quyết định này...’
“Quyết định này là do Tuyết Nguyệt thành, Lôi gia bảo, Ôn gia, Đường môn,
Thiên Sơn phái, Triều Vương các và Ám Hà đồng ý. Đoàn gia có dị nghị gì
không?” Bách Lý Đông Quân rất khiêm tốn hỏi.
Đoàn La Trạch lắc đầu liên tục: “Không có không có.”
Bách Lý Đông Quân mỉm cười, lại nhìn về phía Diệp An Thế: “Đứa nhỏ, còn
nhớ nhà của ngươi không?”
Diệp An Thế nấp vào sau lưng Tử Y Hầu: “Không nhớ nữa.”
“Trước khi phụ thân ngươi chết, ngươi không tiễn hắn, bây giờ ta dẫn ngươi
tới tế bái hắn nhé?” Bách Lý Đông Quân dịu dàng nói.
“Có phải ta đi rồi là không về được không?”
“Chữ về này phải suy xét cho kỹ, nhà của ngươi ở đâu, đi đâu mới là về?”
Bách Lý Đông Quân từ chối trả lời, đi tới bên cạnh cậu bé, nhẹ nhàng dắt
tay Diệp An Thế: “Ngươi nghĩ sao?”
Diệp An Thế suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Mẫu thân của ta đang ở đâu?”
Bách Lý Đông Quân xoa đầu cậu bé: “Ngươi mới năm tuổi thật à?”
Diệp An Thế nhìn Bách Lý Đông Quân: “Vì sao ngươi không trả lời câu hỏi
của ta.”
Bách Lý Đông Quân lắc đầu bất đắc dĩ, nhìn Bạch Phát Tiên từ trên núi đi
xuống: “Đứa nhỏ này đúng là giống phụ thân hắn, khó mà tán gẫu được.”
Bạch Phát Tiên nhún vai: “Thật ra phải xem đối tượng tán gẫu là ai?”
“Mạc thúc thúc!” Diệp An Thế hét lớn.
“Nghe lời vị Bách Lý thúc thúc này, chờ chúng ta trở lại đón ngươi. Năm đó
ngươi đã mười bảy tuổi, tất cả mọi người trong Thiên Ngoại Thiên chúng ta
sẽ chờ đón nơi vực ngoại.” Bạch Phát Tiên lớn tiếng đó. “Ngày hôm đó,
ngươi sẽ là đại tông chủ của Thiên Ngoại Thiên chúng ta!”
“Mười hai năm, lâu quá đi...” Diệp An Thế hai mắt đỏ hoe.
“Nhanh thôi, có khi ngươi nhắm mắt lại mở ra đã là mười hai năm. Cuộc đời
chỉ trong giây lát.” Bách Lý Đông Quân bế Diệp An Thế, không cho cậu bé
cơ hội nói gì tiếp, lao thẳng về phía xa.