Tháng tám, mùi hoa quế tỏa
khắp thành.
Người bán bánh hoa quế ven
đường đang cười khanh khách mở lồng
hấp, mùi bánh ngào ngạt và mùi hoa quế ngọt ngào
lập tức thu hút đám trẻ con đang chơi đùa
gần đó ùa lại. Ngay lúc người bán bánh chuẩn
bị giơ tay nhận tiền đồng, đột
nhiên nghe một tiếng hô cách đó không xa.
“Tiểu công tử tới rồi!”
Người bán bánh lập tức
rụt tay về, đậy lồng hấp, dẫn đám
trẻ con nhanh chóng lùi lại năm bước. Chỉ
nghe một tiếng vó ngựa giòn giã cất lên, mọi
người quay đầu, lại thấy một con
ngựa non đỏ rực như lửa đang chạy
như bay tới đây. Con ngựa này tuy còn chưa
trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là
ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém
ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng
là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín,
thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của
trường quân đội nhưng không ăn mặc
chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây
buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt
búi, tùy ý buông xõa.
“Đi! Đi! Liệt Phong,
ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị
bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu
đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con
ngựa non màu đỏ lửa như hiểu
được lời cậu, chạy càng hăng hơn
một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế,
không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”
Người bán hàng rong mỉm
cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra:
“Tiểu công tử, đón lấy!”
Thiếu niên kia nhận bánh hoa
quế, cưỡi ngựa lướt đi như
một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn
một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”
Thiếu niên kia vừa cưỡi
ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc
giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới
mười mấy người. Đám người này ai
nấy đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ
tía tai, người cầm đầu dừng ngựa, tháo
mũ giáp xuống nổi giận mắng: “Thằng chó con
này!”
“Thủ lĩnh, thủ lĩnh,
đừng nổi điên rồi nói lung tung!” Thuộc
hạ vội vàng đi tới khuyên nhủ: “Ngài chửi
công tử là chó con, chẳng phải chửi...”
“Trần phó tướng, tiểu
công tử lại trốn học, lén chuồn ra ngoài à?”
Người bán rong được thiếu niên gọi là La
đại ca mỉm cười chào hỏi.
Trong Càn Đông Thành, tính cách dân chúng
vốn chân chất, trị an lại rất tốt,
được Trấn Tây Hầu - Bách Lý Lạc Trần
cai trị, cho dù quân uy không hề suy giảm nhưng xưa
nay quân nhân luôn đối xử hòa nhã với dân chúng, hai bên
cũng khá thân cận, cho nên người bán hàng rong ven
đường cũng dám tới gần vị phó
tướng này.
Trần phó tướng hung hăng
gạt mồ hôi trên tóc, sau đó cả giận nói:
“Ngươi nói xem, hầu gia ban cho nó cái gì mà chẳng
được, sao lại ban nó con thần mã Liệt Phong
này, chúng ta còn bắt thế nào được! Bắt
thế nào được! La Thành, vừa rồi
ngươi có thấy nó không? Nó đi đâu rồi?”
“Tiểu công tử chạy theo
hướng kia.” La Thành chỉ về phía tây.
“Đi, đuổi theo phía đông!”
Trần phó tướng đội mũ giáp, vung dây
cương. “Tính cách của tiểu công tử đều
là do hầu gia và đám chó săn các ngươi chiều
chuộng đấy!”
La Thành nhìn theo hướng đám võ
sĩ giáp nhẹ kia rời khỏi, mỉm cười nói:
“Còn cách nào đâu, hầu gia đối tốt với chúng
ta, đương nhiên chúng ta phải báo đáp hầu gia
rồi.”
“Ngươi, ngươi,
ngươi, tới hẻm Lạc Thành. Ngươi,
ngươi, ngươi, chặn nó ở đường
Thập Tự. Những người còn lại theo ta
tới phó Hỉ Ngọc bắt nó! Ta không tin hôm nay ta không
bắt được nó!” Trần phó tướng cao
giọng quát.
“Sau khi bắt được thì
sao?” Thuộc hạ hỏi.
“Cái này còn phải dặn à,
đương nhiên là! Bắt xong thì lừa lừa gạt
gạt đưa về hầu phủ!” Trần phó
tướng nhụt chí nói: “Hầu gia chỉ có một
đứa con trai duy nhất, chẳng lẽ lại
hầu hạ theo quân pháp?”
Mười mấy kỵ binh
lập tức chia ra, Trần phó tướng không nhịn
được thở dài 1 tiếng. Trấn Tây Hầu -
Bách Lý Lạc Trần mười sáu tuổi tòng quân, chinh
chiến cả đời, từ một bách phu
trưởng nhỏ noi thăng cấp lên tới Trấn
Tây Hầu. Khi còn trẻ là hạng tàn nhẫn giết
một người là treo đầu ngang eo, sau khi lên làm
tướng quân là hung tướng vẫy tay chôn sống cả
vài ngàn người, nhưng tới tận lúc tuổi già
mới có đứa con trai duy nhất này, yêu thương
cưng chiều như bảo bối, cho nên mới tạo
thành tính cách ương bướng không chịu nghe lời
như vậy. Hầu như ngày nào cũng trốn học
ở trường quân đội, tới chơi với bá
tánh bình dân, tam giáo cửu lưu, nghiễm nhiên Càn Đông
Thành này coi là ---
“Tiểu bá vương!” Một
thiếu niên mặc áo vải thấy con ngựa đỏ
rực Liệt Phong chạy tới, vui mừng gọi
lớn.
“Dừng.” Tiểu công tử kia ghìm
cương ngựa đứng lại, cúi đầu nhìn
thiếu niên áo vải: “Tiểu Dư Nhi, định đi
đâu thế?”
“Đi mua chút gạo cho mẹ ta.”
Thiếu niên áo vải đáp.
“Đến đây, mặc quần
áo của ta vào.” Tiểu công tử nhảy xuống
ngựa, tròng bộ giáp mềm lên người thiếu niên
áo vải kia, sau đó đặt một thỏi bạc vào
tay hắn. “Bệnh của mẹ ngươi đã
đỡ chưa?”
Thiếu niên áo vải vội vàng
từ chối: “Lần trước cũng nhờ có
ngươi, đại phu tới khám vài lần, đã khá
hơn nhiều. Không cần cho bạc nữa đâu.”
“Nhận đi, mua thêm thuốc cho
mẹ ngươi, hầm con gà mái già mà ăn. Nhưng
ngươi giúp ta chút chuyện nhé, mặc bộ giáp
mềm này, cưỡi con Liệt Phong này chạy vài vòng
trong thành, càng lâu càng tốt!” Tiểu công tử dắt con
ngựa Liệt Phong tới, thiếu niên áo vải ngơ
ngác bị hắn đỡ lên ngựa. Thiếu niên sợ
hãi nói: “Nhưng ta... không biết cưỡi ngựa...”
“Đừng sợ, nắm chặt
lấy dây cương!” Tiểu công tử đặt dây
cương vào tay hắn. “Liệt Phong hiểu tiếng
người, không làm ngươi ngã đâu. Ngươi
chỉ cần nhắm mắt lại, nắm chặt
lấy dây cương là được.” Vừa dứt
lời, tiểu công tử đã vỗ mạnh vào mông ngựa,
con tuấn mã Liệt Phong hí dài một tiếng, mang theo
Tiểu Dư Nhi đang kêu gào thảm thiết lao ra ngoài.
Tiểu công tử vỗ vỗ tay,
cười thỏa mãn, lập tức đi vào một quán
rượu nho nhỏ bên cạnh, cao giọng hô: “Hỏa
Vũ tỷ tỷ, cho ta chén rượu ngon uống cho
đỡ sợ!”
“Một thằng nhóc chín tuổi,
học gì không học lại đi học người
lớn uống rượu?” Chỉ thấy một cô
nương mặc áo trắng, mỹ lệ động
lòng người nghe tiếng đi ra, giơ tay gõ một
cái lên đầu tiểu công tử.
Tiểu công tử mỉm
cười nói: “Sáng nay trong phòng của ông nội ta
uống vụng được một chén Quế Hoa
Quỳnh mà hoàng đế ở Thiên Khải Thành ban cho, bây
giờ trong miệng vẫn còn dư vị. Ta phải nhân
lúc dư vị chưa tan, nhanh nhanh uống thêm mấy chén,
nếu không thì lãng phí quá.”
“Lúc nào người chẳng nói
kiểu này. Nhưng hôm nay không được, hôm nay
chưởng quầy có khách quý, đang bàn bạc
đại sự ở bên trong, cả ngày không tiếp khách.”
Hỏa Vũ nhún vai.
Tiểu công tử nhíu mày: “Khách quý?”
“Là sư phụ ta.” Đột nhiên
một giọng nói hơi ngây thơ vang lên.
Tiểu công tử quay đầu,
lúc này mới thấy trong góc bên cạnh cửa lớn có
một tiểu thư đồng đang ngồi, cõng
một cái rương sách không nhỏ, đang nghiêm túc
giở sách đọc. Tiểu công tử hiếu kỳ
hỏi: “Sư phụ ngươi là ai?”
Tiểu thư đồng này khép
sách lại, nhảy từ trên ghế xuống, bước
từng bước 1 tới, miệng lẩm bẩm:
"Ngã bản trích tiên nhân, thừa phong lạc nhân gian.
Thủ trì bạch ngọc trượng, túy mộng
đăng cao lâu."
(Tạm dịch: Ta vốn là tiên
nhân, cưỡi gió xuống nhân gian. Tay cầm gậy
bạch ngọc, say mộng lên lầu cao.)
Tiểu công tử sắc mặt
hoang mang: “Ngươi đang đọc cái gì thế?”
“Có nói ngươi cũng không
hiểu.” Tiểu thư đồng này lắc đầu
như kiểu thầy đồ, lấy từ trong lòng ra
một cái bình ngọc đưa cho tiểu công tử.
“Sư phụ ta đột nhiên tới chơi, quấy
nhiễu hứng thú của ngươi. Vừa rồi
ngươi nói tới Quế Hoa Quỳnh, sư phụ ta
cũng cho ta một ít, ta không nỡ uống, thôi thì cho
ngươi.”
Tiểu công tử nghĩ thầm,
tiểu thư đồng này tuy nói năng kỳ quái
nhưng lại là người hào phóng, bèn nhận lấy.
Câu hỏi: “Ngươi cũng thích uống rượu?”
“Tiểu bạch liên phù tam thập
bôi, chỉ tiêm hạo khí hưởng xuân lôi. Rượu là
đồ tốt.” Tiểu thư đồng rung đùi
đắc ý nói.
Tiểu công tử cười nói:
“Xem ra ngươi thích đọc sách hơn.”
Tiểu thư đồng
đột nhiên nghiêm mặt, ngắt lời hắn: “Ta
chỉ thích đọc sách.”
“Thú vị, tiểu thư
đồng nhà ngươi tên gì?” Tiểu công tử
đột nhiên cảm thấy có ấn tượng
tốt với tiểu thư đồng này, tuy bọn họ
có một số điểm bất đồng, tiểu
công tử chán nhất chính là ngồi đọc sách,
nhưng hắn lại thích hai chữ ‘chỉ thích’ trong
miệng tiểu thư đồng.
“Ta tên là Tạ Tuyên.” Tiểu thư
đồng đột nhiên chắp tay thi lễ: “Báo tên báo
họ là đại sự. Xin hỏi...”
“Tiểu công tử, Trần phó
tướng tới!” Hỏa Vũ cô nương
đột nhiên hô.
Tiểu công tử quay đầu
lại, chỉ thấy con ngựa của Trần phó
tướng đã xuất hiện ở cuối phố.
Hắn vỗ vai thư đồng: “Ngày mai nếu chưa
đi thì tới phủ Trấn Tây Hầu tìm ta!” Sau khi nói
xong, hắn tung người nhảy lên mái hiên đối
diện, tuy hắn khá lười luyện công, nhưng
vẫn bỏ chút công sức về khoản khinh công này.
Tiểu công tử đạp lên mái
hiên bỏ chạy, Trần phó tướng cưỡi
ngựa đuổi khắp thành.
Bá tánh trong thành ai ăn cơm
vẫn ăn cơm, ai làm việc vẫn làm việc,
dường như đã quen với vị tiểu bá
vương Càn Đông cứ cách vài bữa lại làm gà bay
chó sủa. Chỉ có trong một góc trên đường,
một cỗ kiệu có nóc màu đen đột nhiên
dừng lại, người trong kiệu khẽ vén màn che,
nhìn tiểu công tử trên mái hiên, hạ giọng nói:
“Thiếu niên này...”
Tiểu công tử lượn vài
vòng, cuối cùng cũng trốn khỏi Trần phó
tướng, đang thở hồng hộc đầu
đầy mồ hôi. Cậu đột nhiên nhìn thấy
trong một khoảng sân gần đó có hoa quế nở
rực rỡ, không khỏi hứng thú, dùng chút sức
lực cuối cùng tung người nhảy về phía
khoảng sân kia, nhưng mới bước được
vài bước trên mái hiên phía đối diện lại
như đụng phải một bức tường
hư vô.
‘Cộc’ một tiếng, trán bị
va một cái rất nặng, tiểu công tử đầu
óc mơ hồ, thân thể cũng rơi thẳng xuống
dưới bức tường.
Tới lúc cậu tỉnh lại
đã là hoàng hôn.
Hoàng hôn mặt trời xuống núi,
ánh nắng vàng ấm áp phủ một màu vàng kim trong
khoảng sân. Trong sân, dưới tán cây hoa quế rất
lớn kia là một cái bàn gỗ nhỏ, một ông lão râu
dài mặc áo bào trắng, tiên khí bừng bừng đang
ngồi trên mặt đất, một tay cầm chén
rượu, một tay vân vê đóa hoa quế bay xuống,
nhìn tiểu công tử vừa tỉnh lại, mỉm
cười nói: “Tỉnh rồi?”
“Ta... chết rồi à?” Tiểu công
tử hoang mang nói: “Ngài là thần tiên? Nơi này là...”
“Nơi này là Càn Đông Thành, nhà
của ngươi. Ngươi ngủ ở đây cũng
lâu rồi, nên về phủ đi, không thì cha mẹ
ngươi sẽ lo lắng đấy.” Ông lão chỉ cánh
cửa nhỏ chỗ góc sân: “Đẩy cửa kia ra,
ngươi sẽ biết đường”
“À, à.” Tiểu công tử đứng
dậy, vẫn thấy đầu óc hơi choáng váng.
Ông lão cười nói: “Người
bình thường không tới được chỗ ta,
ngươi tới chứng tỏ có chút duyên phận
với ta. Trước khi ngươi đi, ta có một
thỉnh cầu, ngươi có đồng ý lạy ta làm
sư phụ không?”
Tiểu công tử khó hiểu:
“lạy ngươi làm sư phụ? Ngươi dạy ta
cái gì?”
Ông lão giơ tay vân vê một đóa
hoa quế, sau đó nâng nhẹ một cái, hoa quế
lập tức tan thành bột phấn. Hắn lại búng
lên trên, bột phấn đó lập tức rải khắp
cây hoa quế.
“Võ công?” Tiểu công tử nghi
hoặc nói.
Ông lão không nói, chỉ cười
nhạt.
Tiểu công tử quay người
nhún vai: “Không hứng thú.”
Ông lão kia vẫn mỉm cười:
“Vậy thì duyên phận chỉ đến đây thôi.”
Tiểu công tử đang đi
về phía cửa, đột nhiên mũi hít một cái,
cậu đột nhiên ngửi được một mùi
vị khác trong hương hoa quế khắp nơi này.
“Hoa đào!” Tiểu công tử kinh
ngạc quay đầu lại, nhìn bình rượu trên cái
bàn gỗ. Cậu vội vàng chạy tới, ông lão hiểu
ý lập tức rót cho cậu một chén. Tiểu công
tử nhận chén rượu, uống một hơi
cạn sạch, sau đó chậm rãi nhắm mắt
lại.
Bây giờ đã là mùa thu, hoa quế
khắp thành, nhưng khoảnh khắc này, hắn
dường như trở lại tháng tư, gió xuân man mác,
hoa đào nở rực rỡ khắp cây!
Hắn lại mở mắt ra, ánh
mắt đầy vui sướng: “Rượu này mua ở
đâu vậy?”
Ông lão cầm lấy chén
rượu, đổ xuống, cả chén rượu
rơi xuống lại đột nhiên hóa thành một
đóa hoa đào, dừng lại trong tay ông lão. Ông xoay tròn
đóa hoa đào kia, nói đầy thâm sâu: “Ta tự ủ.”
Tiểu công tử lập tức
quỳ sụp xuống đất: “Ta lạy tiên sinh làm
sư phụ! Xin tiên sinh dạy ta ủ rượu!”
Ông lão mỉm cười, giơ tay
ném đóa hoa đào trong tay lên trên, cây hoa quế vốn
đã rụng sạch lại hồi xuân, nhưng khi nở
trở lại, đâu đâu cũng là hoa đào!
Hương thơm khắp vượn, cảnh sắc
tráng lệ. Ông giơ tay phất nhẹ nâng tiểu công
tử dưới đất lên, nhẹ nhàng nói.
“Được.”