“Muốn giết Bách Lý Đông Quân, ba người khác không phải mấu chốt, giám thị của học đường không phải mấu chốt, thậm chí Bách Lý Đông Quân cũng không phải mấu chốt, người mấu chốt là...” Chung Phi Ly nấp cách đó ba gian nhà nhanh chóng nâng bút ghi lại mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, kiếm chiêu Vô Lượng của Vương Nhất Hành được hắn dùng nét vẽ truyền thần khắc họa lại trong sổ ghi chép. Hắn vẽ với vẻ cực kỳ phấn chấn, dù sao đây cũng là một môn công phu cực kỳ hiếm thấy, có thể gặp được ở đây coi như vận may, nhưng điều này không quấy nhiễu phán đoán của hắn. Có điều Chung Phi Ly nhìn xung quanh một hồi lâu, vẫn không thấy người mấu chốt nhất kia.
Huynh trưởng của Sát Nhân Vương - Ly Thiên... sẽ là người ra sao?
Chung Phi Ly nhẹ nhàng vẽ vài nét bút trên sổ.
“Ở đâu...” Chung Phi Ly xoay người.
“Ở đâu đây...” Chung Phi Ly cúi đầu suy tư.
Bách Lý Đông Quân thân là tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu, thân phận bất phàm, lần này tới Thiên Khải, đương nhiên phải có ảnh hộ vệ đi theo mọi lúc mọi nơi. Mà căn cứ theo trận chiến lần trước ở Càn Đông Thành, Chung Phi Ly đã tra ra được người này, tiếng tăm của hắn thì không lớn nhưng đệ đệ của hắn thì rất nổi danh, Sát Nhân Vương - Ly Thiên. Đó là cái tên mà tất cả mọi người trên giang hồ đều sợ hãi.
Nhưng... vì sao vẫn chưa xuất hiện?
“Chưa phải lúc sinh tử tồn vong à...” Chung Phi Ly buông bút, khẽ thở dài một tiếng.
“Vô Lượng Kiếm, đúng là kiếm pháp tuyệt diệu thế gian hiếm có.” Bạch Phát Tiên thu kiếm, ống tay áo bên phải đã vỡ nát. Tử Y Hầu dừng lại bên cạnh hắn, khẽ vung quạt xếp: “Bây giờ không phải lúc khích lệ người khác, người của học đường sắp đến rồi.”
Vương Nhất Hành thở hổn hển trầm trầm, hắn không ngờ hai người trước mặt tuổi còn trẻ mà võ công lại cao tới mức thái quá như vậy. Trận chiến vừa rồi ở Chân Võ Quán đã khiến hắn hao tổn một ít chân khí, lúc này lại giao chiến, công lực đã không chịu nổi. Hắn cắn chặt răng: “Chẳng qua là cậy đông hiếp yếu thôi.”
Bạch Phát Tiên khẽ mỉm cười: “Đúng là ỷ đông hiếp yếu đấy, thì đã sao? Chúng ta đâu phải danh môn chính phái, cũng không phải tới đây để phân định thắng bại. Chúng ta chỉ muốn mang người sau lưng ngươi đi khỏi đây, nếu đạo trưởng đồng ý nhường đường, chúng ta không cần đánh nữa.”
“Vì sao các ngươi lại thấy hứng thú với Bách Lý Đông Quân đến vậy?” Vương Nhất Hành nghi hoặc hỏi.
“Đây không phải thứ đạo trưởng nên hỏi.” Bạch Phát Tiên cầm kiếm tiến thẳng tới: “Đạo trưởng tuy có kiếm thuật hơn người, nhưng hai chúng ta hợp lực, đạo trưởng còn chống được bao lâu?”
Vương Nhất Hành khẽ nhíu mày, hắn biết Bạch Phát Tiên nói thật, nếu tiếp tục giằng co thì công lực của mình không theo kịp, đúng là không phải đối thủ của bọn họ. Cho nên việc hắn cần làm hiện tại, đó là một đòn tất thắng.
Nếu tiểu sư đệ ở đây sẽ không có vấn đề như vậy, tuy kiếm thuật của hắn còn chưa bằng mình, nhưng chân khí đã hùng hồn như biển rộng, có dùng thế nào cũng không hết.
Hắn mỉm cười, kiếm gỗ dựng trước mặt.
“Phá!” Hắn gầm lên một tiếng, công kích bộc phát.
Bách Lý Đông Quân và Tử Y Hầu đều bị ép lùi lại phía sau ba bước. Bạch Phát Tiên kinh ngạc: “Thế này là sao? Hắn sắp kiệt sức rồi cơ mà?”
Tử Y Hầu khẽ nhiếu mày: “Hắn định một đòn tất thắng.”
“Ai nói ở đây là cậy đông hiếp yếu, chẳng phải là hai đấu hai à? Không lẽ lại sợ các ngươi hay sao.” Một giọng nói êm ái vang lên, chỉ thấy Doãn Lạc Hà vẫn đứng trong góc đột nhiên bước lên trước.
“Ngươi?” Bạch Phát Tiên cười khinh thường.
Doãn Lạc Hà đi tới bên cạnh Vương Nhất Hành, chân khí bộc phát, ống tay áo phất phới, ánh mắt cô hiện lên một luồng sáng tím, vừa quyến rũ yêu kiều, vừa lạnh lùng diễm lệ: “Ta!”
“Vương sư huynh, cứ thoải mái xuất kiếm.” Doãn Lạc Hà nhẹ nhàng nói.
Vương Nhất Hành gật đầu, hắn từng thấy võ công của Doãn Lạc Hà trong võ trường, không phải là cao thủ tuyệt đỉnh nhưng cũng không thể khinh thường.
“Lát nữa...” Trong đầu Vương Nhất Hành đột nhiên xuất hiện một ý tưởng.
“Không cần phải nói, ta hiểu.” Doãn Lạc Hà ngắt lời.
Vương Nhất Hành sửng sốt: “Cô hiểu thật à?”
Doãn Lạc Hà gật đầu: “Ta rất thông minh.”
“Đang lúc sinh tử, ta cứ coi như cô đã hiểu đi.” Vương Nhất Hành gầm lên một tiếng, hất tay phải, thanh kiếm gỗ đột nhiên lướt tới, hóa thành một ánh kiếm màu trắng.
Doãn Lạc Hà xoay người tại chỗ, múa một điệu đầy uyển chuyển, ống tay áo bay lên, như dòng sông màu tím.
Ánh kiếm, tay áo tím, bay lượn giữa không trung.
Nhưng khi giáng từ không trung xuống, lại không thấy ánh kiếm.
“Kiếm đâu!” Bạch Phát Tiên cả kinh nói.
Ống tay áo màu tím đã rơi xuống.
Tử Y Hầu lập tức lướt tới: “Sao phải quan tâm chứ!”
Quạt xếp mở ra, vẫy lên trời.
Ngọc kiếm xoay nhẹ, kiếm khí như nước.
Hai người đều không hề do dự, lập tức xuất chiêu, chém nát ống tay áo màu tím kia.
Dòng sông tím kia bay toán loạn, ánh kiếm hiện ra.
Kiếm giấu dưới ống tay áo.
Hàng trăm ánh kiếm xé gió bay ra.
Vương Nhất Hành hung hăng ấn tay xuống, niệm câu chân ngôn của Đạo gia: “Vô Lượng!”
“Lui!” Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu giậm chân lùi nhanh lại.
Nhưng cả trăm ánh kiếm kia che phủ cả trời đất, lùi đi đâu được.
Hai người dốc toàn lực lùi lại, dốc toàn lực che chắn, nhưng kiếm đã tới trước mặt, chẳng mấy chốc là đoạt mạng!
“Rơi!” Một tiếng hét lớn vang lên.
Chỉ thấy một người đột nhiên lướt ra từ phía sau Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu, kéo bọn họ ra sau, tiếp đó hắn vung mạnh cây bút cực lớn trong tay lên trời, từng nét bút phá tan những ánh kiếm kia.
“Mộ Ngữ Thảo Thư?” Vương Nhất Hành sửng sốt.
Chung Phi Ly đánh tan những ánh kiếm kia rồi nhìn Vương Nhất Hành, nhếch miệng cười: “Ngươi không tệ!”
“Ngươi cũng không tệ!” Giọng nói như chuông trầm.
Tiếng đến, người đến.
Chung Phi Ly nhanh chóng chặn phán quan bút trước mặt, ngăn một quyền xé gió từ trên trời giáng xuống, thân thể lui lại hơn mười bước, tạo thành một cái rãnh nông dưới đất.
Hóa ra hắn đang đợi Ly Hỏa, Ly Hỏa cũng đang đợi hắn.
“Ngươi là ai?” Vương Nhất Hành hỏi.
Ly Hỏa không quay đầu, chỉ hỏi ngược lại: “Ngươi biết bọn chúng là ai không?”
Vương Nhất Hành lắc đầu: “Không biết.”
Ly Hỏa bước lên trước một bước: “Cho nên ngươi cũng không cần biết ta là ai.” Hắn tung người nhảy một cái, lại xuất quyền đánh về phía Chung Phi Ly.
Chung Phi Ly xoay nhẹ phán quan bút trong tay, ngăn thế công bá đạo của Ly Hỏa lại. Hắn cười khẽ nói: “Quyền pháp của tiền bối bá đạo hệt như tưởng tượng của ta.”
“Phán quan bút của ngươi không tệ.” Ly Hỏa lạnh lùng nói.
“Vẽ trăm sắc thái nhân gian, cắt đứt âm dương thị phi, tiền bối nên cẩn thận với phán quan bút của ta.” Chung Phi Ly giơ bút vẽ xuống, lướt sát qua ngực Ly Hỏa, chỉ thiếu chú ý chút thôi là bị mổ bụng.
“Chỉ bằng ngươi!” Ly Hỏa xuất quyền đánh văng Chung Phi Ly ra ngoài.
Quyền này có uy lực cực lớn, Chung Phi Ly rơi xuống đất như con diều đứt dây, còn Ly Hỏa lập tức nhân cơ hội này truy kích, hai người càng lúc càng cách xa...
“Tiền bối, tuy quyền pháp của ngươi không tồi, nhưng so với Ly Thiên tiền bối thì vẫn hơi kém một chút!”
“Ngươi từng gặp Ly Thiên!” Ly Hỏa phẫn nộ quát.
“Đúng vậy, hắn vẫn chưa chết!” Chung Phi Ly tung người nhảy một cái rồi bỏ chạy: “Hắn sẽ trở về báo thù!”