Nếu dùng võ công cướp đoạt Thu Lộ Bạch ủ mười hai năm này, với thân phận đệ tử Lý tiên sinh ở học đường, cho dù hôm nay không thành công, khổ luyện một thời gian thì thắng Tạ sư cũng không phải chuyện khó.
Nhưng nếu dùng thuật cất rượu thắng Tạ sư, e là Lý tiên sinh của học đường đích thân tới cũng vô dụng.
Tạ sư khẽ cúi đầu, trong lòng thầm nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm không.
Nhưng Bách Lý Đông Quân lại tự nói tiếp: “Chọn ngày mười bốn tháng này đi. Ngày đó ta sẽ mang rượu của ta tới Điêu Lâu Tiểu Trúc, cũng mời Điêu Lâu Tiểu Trúc chuẩn bị sẵn loại rượu tốt nhất của các vị, cùng với người cất rượu ưu tú nhất Thiên Khải Thành. Cuối cùng, ta sẽ mang bình rượu kia đi, cũng mang thanh trường thương đó đi.”
Tạ sư sắc mặt nặng nề, giọng nói lộ vẻ tức giận: “Ngươi biết mình đang nói gì không?” Tuy dáng vẻ của Tạ sư rất hung hãn, nhưng thật ra từ đầu đến giờ hắn luôn nhường nhịn hai thiếu niên này. Nhưng Bách Lý Đông Quân lấy chuyện cất rượu ra đùa bỡn, chạm phải vảy ngược trong lòng hắn, thái độ của hắn lập tức khác hẳn.
Lôi Mộng Sát biết tính cách của người cất rượu này, vội vàng giải thích: “Trước khi vào Thiên Khải Thành, tiểu sư đệ của chúng ta đã học cất rượu gần mười năm.”
“Ta học bốn mươi năm.” Tạ sư trầm giọng nói.
“Rượu ngon nếm được trăm vị của gian gian, thiếu niên nóng nảy, trung niên ôn hòa, lão niên thuần phác, mỗi thứ có cái bất đồng, ai biết người nào sẽ thắng? Ngươi nói xem có đúng không?” Bách Lý Đông Quân khẽ mỉm cười.
Tạ sư vung tay áo, xoay người rời khỏi: “Vậy xin đợi quý ngài.”
Mười bốn tháng này.
Tiểu đệ tử của Lý tiên sinh của học đường hỏi tửu đạo với Điêu Lâu Tiểu Trúc.
Tin tức này vừa đồn ra, lập tức khiến Thiên Khải Thành ồ lên kinh ngạc.
“Dù sao cũng là đệ tử mà Lý tiên sinh coi trọng, đúng là ai cũng đặc biệt.”
“Đi thôi, chúng ta tới chỗ khác uống rượu.” Bách Lý Đông Quân đi tới vỗ vai Tư Không Trường Phong. Lần này y và Lôi Mộng Sát ra ngoài, vốn là để tìm chỗ uống rượu cho nên mới tới Điêu Lâu Tiểu Trúc. Nhưng sau lần này, xem ra tạm thời không thể vào Điêu Lâu Tiểu Trúc được, đành phải chọn chỗ khác.
Tư Không Trường Phong nhìn thoáng qua Trần Nho đang ngồi ở góc lạnh lẽo uống rượu, chắp tay nói: “Tiên sinh, đa tạ chén rượu vừa rồi.”
‘Đi đi.” Trần Nho khẽ mỉm cười.
Bách Lý Đông Quân sửng sốt, vừa rồi y còn không chú ý tới nho sinh trung niên trong góc này, bây giờ thấy được, chính là người từng gặp bên bờ sông Dịch Thủy: “Ngươi...”
Trần Nho mỉm cười nhìn y: “Ta đã nói rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại.”
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Trong lòng Bách Lý Đông Quân bỗng thấy nghi hoặc.
“Ngươi sẽ biết sớm thôi.” Trần Nho uống một hơi cạn sạch bình rượu, đi ra ngoài cửa.
“Này, ngươi còn chưa trả tiền mà.” Bách Lý Đông Quân nhắc hắn.
Trần Nho mỉm cười, không nói gì, chỉ trong chớp mắt đã bước ra khỏi bậc cửa.
Lôi Mộng Sát nhìn theo bóng lưng hắn, như đang suy tư, vì trong ba người bọn họ chỉ có hắn biết người ngồi hai cái bàn đó ở Điêu Lâu Tiểu Trúc là vĩnh viễn không cần trả tiền.
“Người đó là ai?” Bách Lý Đông Quân hỏi Lôi Mộng Sát.
Lôi Mộng Sát vuốt cằm: “Có lẽ ngươi nên tới hỏi Tạ Tuyên.”
Tư Không Trường Phong lấy cái bọc của mình ở chỗ ngồi, ngẩng đầu nhìn thanh Ngân Nguyệt thương cắm trong gian các, thở dài.
“Tư Không, dẫn ngươi đi uống rượu nhé.” Bách Lý Đông Quân gọi hắn.
Tư Không Trường Phong đi ra khỏi Điêu Lâu Tiểu Trúc: “Sao đột nhiên lại gọi là Tư Không, đúng là không quen với cách gọi này.”
“Trước đây không gọi ngươi là tửu quỷ thì gọi ngươi là gã lỗ vốn. Bây giờ tới Thiên Khải Thành, hai cách gọi này đều không thích hợp.” Bách Lý Đông Quân cười nói: “Nhị sư huynh, tiếp theo chúng ta đi đâu?’
“Quả nhiên ngươi đã bái Lý tiên sinh làm sư phụ, trở thành sư đệ của Chước Mặc công tử.” Giọng nói của Tư Không Trường Phong mang vẻ hâm mộ khó mà phát giác.
Lôi Mộng Sát cau mày suy nghĩ một chút: “Nếu không đi Điêu Lâu Tiểu Trúc, chúng ta nên đi đâu đây... Lần trước Bách Phẩm Các bị chúng ta phá, bây giờ còn chưa sửa xong. Lưu Tô Phòng lại không ngon, Lạc Nguyệt Hiên nhiều quan lại, thô tục... Không phải ta không muốn đi, chẳng qua tiểu sư đệ thích rượu, lại vừa vặn gặp được bạn tốt cách biệt đã lâu, bất đắc dĩ mới tới nơi đó. Không phải ta muốn, không phải ta muốn!”
“Nhị sư huynh, rốt cuộc là đi đâu?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.
Lôi Mộng Sát quay đầu lại, ánh mắt sáng bừng lên, nụ cười ám muội: “Đến chỗ đó!”
Bách Hoa Lâu.
Tên lâu diễm lệ mà thô tục, muôn hoa khoe sắc thắm.
Trong lầu các nơi nơi là hoa cỏ tươi đẹp, nhã nhạc vang vọng, hương hoa khắp bốn phương, từng cô gái mặc áo lụa mỏng, vóc dáng yểu điệu phe phẩy quạt, nhẹ nhàng qua lại trong gian các.
Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong hoa cả mắt, Tư Không Trường Phong nuốt một ngụm nước miếng: “Nếu ta không đoán sai, nơi này là... thanh lâu?”
“Là Bách Hoa Lâu, không giống đâu.” Lôi Mộng Sát lắc đầu nói.
“Có chỗ nào không giống?”Tư Không Trường Phong cảm thấy trán đã lấm tấm mồ hôi.
Lôi Mộng Sát giơ ngón tay chỉ lên trên: “Vì có cô ấy, cho nên không giống.”
Trong gian nhã các phía trên vang lên tiếng đàn.
“Nhớ lại ngày hôm đó, ta và Cố Kiếm Môn lần đầu tiên đi vào nơi này. Trong gian nhã các đó vang lên tiếng đàn trong trẻo. Cố Kiếm Môn vốn đã say khướt, nghe tiếng đàn mà nổi hứng, giơ kiếm lên múa. Kiếm của hắn xuyên qua bụi hoa, tất cả mọi người ở đây không thể tả được rốt cuộc động tác múa kiếm của hắn ra sao, chỉ thấy một cái bóng xanh lướt qua như điên, bay lượn nơi nơi. Tất cả cánh hoa ở nơi này đều bị kiếm khí cuốn theo, đủ mọi màu sắc, muôn hồng nghìn tía, giao thoa bay lượn trên không trung một hồi lâu, cuối cùng bị kiếm khí cuốn theo, hóa thành một cây cầu hoa, từ nơi này trải tới lầu các bên trên.” Lôi Mộng Sát ngẩng đầu nhìn lầu các, ánh mắt lộ vẻ hoài niệm: “Cố Kiếm Môn nói, nghe tiếng đàn là biết người. Hắn nghe tiếng đàn này nên cảm thấy cô gái trên đầu là người trong số mệnh, vì thế bước chân lên cầu hoa, đi từ đây lên đó, đẩy cửa phòng, thấy cô ấy.”
“Sau đó thì sao?” Bách Lý Đông Quân nhớ lại lúc gặp Cố Kiếm Môn, bên cạnh không có bất cứ nữ tử nào bầu bạn, chắc không phải kết cục tốt.
“Sau đó, chắc chỉ gặp mặt một lần, Cố Kiếm Môn đã đi xuống. Hắn nói không được.” Lôi Mộng Sát cười nói.
“Vì sao lại không được?” Tư Không Trường Phong nghi hoặc nói.
“Vì quá nhỏ.” Lôi Mộng Sát lắc đầu: “Cô nương ấy, năm đó mới mười ba tuổi. Cố Kiếm Môn tuy trời sinh ngông cuồng, nhưng dù sao cũng là con người. Ha ha ha ha ha.”
Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong nhìn nhau, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Bây giờ đã qua sáu năm tiểu cô nương năm xưa đã trổ mã, xinh đẹp như hoa như ngọc, toàn bộ Thiên Khải Thành đều đồn đại tên của cô ấy. Không biết tên Cố Kiếm Môn kia mà thấy, có hối hận không.” Lôi Mộng Sát nhún vai.
Tiếng đàn trên lầu chợt ngừng.
“Lôi công tử, đã lâu không tới rồi.” Có người truyền âm tới, giọng nói dịu dàng.
“Không lâu bằng Cố công tử đâu.” Lôi Mộng Sát đáp.
“Không lâu bằng là bao lâu?” Một giọng nói vang lên.
“Là không phải quá... lâu...” Lôi Mộng Sát quay người, chân cẳng mềm nhũn, thân hình run rẩy, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.