Lúc này, tiếng đàn sau tấm lụa trắng bỗng ngừng lại, cho nên trong sảnh còn có người đáp lời hai người Bách Lý Đông Quân. Nhưng khi tiếng đàn lại vang lên, ngay cả Đồ Nhị Gia cũng quay đầu đi, không để ý tới bọn họ nữa.
Tất cả mọi người ngồi rất nghiêm chỉnh, đoan trang.
Hóa ra thật sự có người tới thanh lâu chỉ để nghe một điệu nhạc.
Phong Thu Vũ đứng đầu Bắc Ly, tuy ra đời trong thanh lâu, nhưng tiếng đàn lay động lòng người, mấy nưam trước từng được Lạc Hiên công tử phong nhã tuyệt thế gọi là ‘dùng đôi tay nữ tử mười lăm, đàn âm thanh tuyệt thế trăm năm của Bắc Ly’. Đương nhiên cả tiếng đàn lẫn dung mạo của cô đều là đề tài bàn tán của mọi người.
Nghe nói dung mạo của cô không hề kém cạnh hoa khôi đầu bảng của Bách Hoa Lâu, nhưng xưa nay chỉ bán nghệ không bán thân, đến nay vẫn chưa ai được âu yếm.
Nghe nói cô là hậu nhân của công chúa tiền triều, bị ép nương nhờ dưới mái thanh lâu, thật ra thân phận cao quý, có cao thủ tuyệt thế âm thầm bảo hộ.
Lời đồn đại kỳ quái hơn nữa là Lăng Vân công tử Cố Kiếm Môn đã để ý tới cô, chỉ đợi tới khi mười tám tuổi, Cố Kiếm Môn sẽ từ Tang Lạc Thành đến đây đón cô, cho nên trước đó không ai có thể đến gần cô.
Đương nhiên lúc này Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong đều không hề hay biết những lời đồn đại đó. Bọn họ tới đây là để uống rượu, nghe đàn chỉ là tình cờ gặp được. Hai người ngồi xuống, đợi bình Đào Hoa Túy ủ ba mươi năm được đưa lên. Bách Lý Đông Quân mở bình rượu, hít một cái thật sâu, sau đó sắc mặt vui mừng, cảm thán nói: “Quả nhiên là rượu ngon. Lôi Mộng Sát không lừa chúng ta, rượu ở đây không tệ.”
Nhưng Tư Không Trường Phong không để ý tới y.
Bách Lý Đông Quân cũng không phát hiện, chỉ tự rót hai chén, quay đầu lại, lúc này mới phát hiện tên tửu quỷ Tư Không Trường Phong lại chẳng mấy hứng thú với Đào Hoa Túy, ngược lại giống hệt những người xung quanh, nghe khúc đàn cầm kia tới mức mê ly. Bách Lý Đông Quân sửng sốt, buông chén rượu xuống, cũng nghiêm túc lắng nghe. Từ nhỏ y sinh ra trong hầu phủ, tham gia không ít yến tiệc của các nhà giàu sang quyền thế, không hề ngạc nhiên khi gặp các đại sư âm luật, thậm chí mẹ của y cũng là người đánh đàn. Nhưng lần này lắng nghe cẩn thận, lại thấy được điệu nhạc này còn vượt qua tất cả các khúc nhạc mà y từng nghe trong suốt mười mấy năm.”
“Chậc, Tư Không Trường Phong, ngươi còn biết âm luật cơ à?” Bách Lý Đông Quân dùng khuỷu tay huých Tư Không Trường Phong một cái.
“Ta từng nghe điệu nhạc này.” Tư Không Trường Phong đột nhiên nói.
Bách Lý Đông Quân lại dựng lỗ tai lên lắng nghe, tiếp đó lắc đầu nói: “Ta chưa từng nghe.”
“Là Giang Nam Nguyệt.” Tư Không Trường Phong đột nhiên nói.
“Thú cổ đoạn nhân hành, thu biên nhất nhạn thanh. Lộ tòng kim dạ bạch, nguyệt thị cố hương minh”
(Trống trận dồn mau cản bước người
Vào thu biên ải nhạn than trời
Tha phương đêm phủ màn sương trắng
Cố quận trăng soi ánh tỏ ngời
Nguồn bản dịch: thivien.net
Bài thơ gốc: “Nguyệt dạ ức xá đệ” của Đỗ Phủ.)
“Đây là khúc nhạc nhớ nhà, đúng rồi, quên không nói với ngươi, thật ra nhà ta ở Giang Nam.”
Bách Lý Đông Quân khẽ nhíu mày: “Giang Nam. Chỗ tốt.”
“Ta cũng biết thổi điệu này.” Tư Không Trường Phong còn nói thêm.
Bách Lý Đông Quân càng kinh ngạc: “Ngươi còn biết thổi sáo?”
“Không phải.” Tư Không Trường Phong lật bọc hành lý, cuối cùng lấy ra một cái lá cây, vẫy vẫy với Bách Lý Đông Quân: “Ta thổi cái này.”
“Lá cây?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Thế cũng được.”
“Thi thoảng đi đường mệt nhọc, ta sẽ ngồi ven đường thổi một điệu, học từ một vị bằng hữu, không coi là thanh nhã.” Tư Không Trường Phong cầm chiếc lá, nhìn thoáng qua, do dự một chút, cuối cùng vẫn đặt bên miệng, nhắm mắt lại thổi nhẹ.
Điệu nhạc du dương bỗng xen lẫn vào tiếng cổ cầm. Có người bất mãn quay đầu nhìn lại, nhưng tiếng đàn sau tấm lụa trắng không hề đình chỉ, không ngờ điệu nhạc thổi từ chiếc lá lại chậm rãi dung nhập vào tiếng đàn. Mọi người nhắm mắt lại, như thấy được cảnh tượng nhớ nhà.
Chẳng qua một người là trong chỗ khuê các, mở cửa sổ, nhìn theo hướng cố hương, u oán mà thương cảm.
Còn một người dắt ngựa đi trên đường xưa, ngửa đầu nhìn ánh trăng, đầy vẻ tịch mịch và hào sảng.
Tuy Bách Lý Đông Quân chưa từng nghe điệu nhạc này nhưng cũng nhẹ nhàng ngâm nga. Y tự rót cho mình một chén Đào Hoa Túy, ngửa đầu uống cạn, tiếp đó nhắm mắt lại, cảm nhận tinh tế: “Rượu ngon, nhạc hay.”
Điệu nhạc qua đi, Bách Lý Đông Quân đã uống ba chén.
Tư Không Trường Phong buông lá cây xuống, một lúc lâu sau mới khôi phục tinh thần, Bách Lý Đông Quân đưa một chén rượu tới: “Gặp được tri âm?”
Tư Không Trường Phong nhận chén rượu, uống một hơi cạn sạch: “Ta chỉ chơi trò dân dã trong giang hồ, hai từ tri âm này, rõ là chế nhạo ta.”
“Ha ha ha ha.” Bách Lý Đông Quân cười vang nói: “Rượu là rượu ngon, nhạc cũng là nhạc hay.”
“Vị công tử này.” Đột nhiên có một tỳ nữ áo lục đi tới, thi lễ với Tư Không Trường Phong một cái.
Tư Không Trường Phong quay đầu lại: “Sao vậy?’
“Tiểu thư nhà ta cho mời.” Tỳ nữ khẽ cúi đầu.
“Tiểu thư nhà ngươi là ai?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
Tỳ nữ che miệng cười: “Công tử nói đùa, đã vào Lưu Âm Các, đương nhiên chỉ có một vị tiểu thư.”
“Vị cô nương sau tấm lụa trắng?” Bách Lý Đông Quân nhướn mày.
“Đúng vậy, nhưng tiểu thư chỉ mời vị công tử này thôi.” Tỳ nữ nhìn Tư Không Trường Phong.
“Đi thôi đi thôi.” Bách Lý Đông Quân như trút được gánh nặng, duỗi người: “Đã nói là gặp tri âm mà, còn không mau đến thấy mặt.”
“Thôi... thôi bỏ đi.” Tư Không Trường Phong đỏ mặt, xua tay lia lịa.
Tỳ nữ đột nhiên thu lại nụ cười, hai mắt trừng trừng: “Ngươi có biết mình đang cự tuyệt ai không?’
Tư Không Trường Phong hoảng sợ: “Ta.... ta đâu có cự tuyệt.”
“Vậy ngươi có tới không? Ngươi có biết từ trước tới nay chỉ có người khác cầu kiến tiểu thư của chúng ta, tiểu thư chúng ta hầu như không mời người khác gặp mặt. Nếu ngươi không tới, được, cả đời này đừng hòng vào Bách Hoa Lâu, đừng hòng nghe nhạc của tiểu thư!” Tỳ nữ nổi giận đùng đùng nói.
Tư Không Trường Phong đổ mồ hôi lạnh, đành đứng dậy: “Ta theo ngươi là được, cô nương đừng tức giận.”
Vì vậy tỳ nữ áo lục cứ thế dẫn Tư Không Trường Phong đi, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, lên tới trên bục. Tỳ nữ và cô gái sau tấm lụa trắng nói chuyện với nhau vài câu, sau đó đi ra phía sau, đẩy một cánh cửa ra, bước vào. Tiếp đó từ sau tấm lụa trắng có một cô gái áo trắng, mặt đeo một tấm lụa trắng bước vào theo.
Tiếp đó cánh cửa chậm rãi khép lại.
“Hắn là ai! Dựa vào đâu mà Phong cô nương lại gặp hắn?” Trong sảnh có người giận dữ.
“Ngày nào ta cũng tới đây nghe nhạc! Đã bỏ không ít bạc, hôm nay thằng nhãi này mới tới đây lần đầu!” Đồ Nhị Gia gầm lên một tiếng, đứng dậy định lao vào trong.
Ngày thường hắn tiêu tiền, Phong cô nương không gặp, hắn không giận. Vì tất cả mọi người giống nhau, vương tôn công tử tới cũng như nhau.
Nhưng hôm nay, có người đã khác.
Còn có rất nhiều người nổi giận như hắn, đồng thời đứng dậy, định lao vào trong.
Đám hộ vệ của Bách Hoa Lâu còn chưa tới, bọn họ đã bị một luồng quyền phong mãnh liệt đánh lui.
Chỉ thấy Bách Lý Đông Quân đứng cạnh cửa, ngửa đầu đổ cả bình Đào Hoa Túy vào miệng, tiếp đó cúi đầu, nấc một hơi rượu nho nhỏ, khẽ mỉm cười.
“Không nghe thấy à? Cô nương ấy chỉ mời một mình bằng hữu của ta thôi.”