Chương 141: Sư đồ dị lộ
Mười năm trước
Tắc Hạ Học Đường.
“Ngươi họ gì?”
“Ta họ Lôi.”
“Người trong Lôi môn cũng có thể bái người họ Lý làm sư phụ hay sao? Gia quy của các ngươi là nghiêm nhất trong giang hồ cơ mà?”
“Một gia tộc bảo thủ, đã không giữ được chí hướng của ta.”
“Chí hướng của ngươi là gì?’
“Chí hướng ở thiên hạ.”
“Quả nhiên vẫn là trẻ con, lời nói thật nực cười.”
Mười năm sau.
Thiên Khải, trong gian nhà của họ Lôi.
Lý tiên sinh của học đường ngồi trên ghế đá, xung quanh là chân khí bừng bừng, như tiên nhân hàng thế.
Lôi Mộng Sát ngồi một bên, đầu đầy mồ hôi, không dám ngẩng lên.
“Năm đó, con nói chí hướng ở thiên hạ. Ta cười con vẫn là đứa bé. Bây giờ đứa bé của con đã biết cách mắng người rồi, chắc không còn là trẻ con nữa. Con nói đi, thiên hạ là cái gì?” Lý tiên sinh thần sắc nghiêm nghị, trầm giọng nói.
Lôi Mộng Sát tự hỏi một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi đáp: “Thiên hạ... khi đó con trẻ tuổi nông nổi, cho là một nơi để các thiếu niên chinh phạt.”
“Vậy bây giờ thì sao?” Lý Trường Sinh truy hỏi.
“Bây giờ con đã hiểu. Thiên hạ không phải nơi có thể coi thường, bởi vì thiên hạ do rất nhiều con người sống sờ sờ tạo thành. Trong những người đó có người yêu mình, có người hận mình, nhưng đa số lại là những người không quen biết. Nó không nên là nơi chinh phạt của bất cứ ai.” Lôi Mộng Sát lau mồ hôi trên trán.
Lý Trường Sinh mỉm cười: “Vậy chí hướng của con?”
“Vẫn ở thiên hạ.” Lôi Mộng Sát nghiêm mặt nói: “Bảo hộ thiên hạ.”
“Nhiều năm rồi, các con dường như đã thay đổi, lại như không hề thay đổi. Ta không dạy các con nhiều mà để các con tự trưởng thành. Vì ta cảm thấy mỗi người các con đều rất ưu tú, bây giờ những người ưu tú tụ tập bên nhau, bản thân sẽ tự trưởng thành. Con và Kiếm Tam thân thiết nhất, Kiếm Tam đi rồi, con lại bầu bạn với Phong Thất. Phong Thất có thân phận đặc thù, một ngày nào đó nó sẽ phải rời học đường. Còn con...” Lý Trường Sinh thở dài.
Lôi Mộng Sát đột nhiên quỳ một gối xuống đất; “Sư phụ, đồ nhi không muốn rời học đường!”
“Nói trắng ra thì dù sao học đường cũng chỉ là nơi cho mọi người đọc sách. Học sinh lớn lên, đọc sách xong rồi, đương nhiên phải rời khỏi học đường. Còn học sinh đã đi rồi, tiên sinh đã già cả cũng không cần lưu lại. Chỉ có điều, Mộng Sát, sau bước đi này, có lẽ con thật sự không thể trở về Lôi môn được nữa.” Lý tiên sinh cười nói.
Lôi Mộng Sát trầm ngâm một lúc lâu rồi lắc đầu: “Vậy thì không về nữa.”
“Người làm đại sự, phải đoạn tuyệt quá khứ.” Lý tiên sinh đứng dậy: “Mộng Sát, con còn kém xa lắm. Con để con gái mình theo họ mẹ, đơn giản là sợ sau này bản thân sẽ liên lụy tới con gái. Còn theo họ Lý của mẹ nó, ít nhất sau lưng còn có Kiếm Tâm Trủng chống lưng cho. Nhưng con nghĩ sai rồi, ta từng uống rượu với môn chủ Lôi môn khi ông ấy còn trẻ, Lôi môn đuổi con đi là vì môn quy. Nhưng Lôi môn vẫn sẽ ủng hộ con, là vì khí phách của gia tộc. Đúng rồi, đợi thời cơ tới, để Lý Hàn Y tới gặp ta. Ta sẽ dạy con bé kiếm thuật.”
Lôi Mộng Sát sửng sốt: “Sư phụ, chẳng lẽ ngài đi chuyến này là không trở lại nữa?”
“Đúng là khờ, giờ mới nghe ra à. Người như vậy mà còn đòi bảo hộ thiên hạ?” Lý tiên sinh lắc đầu cười khổ: “Không phải ai cũng có tư cách bảo hộ thiên hạ. Con và Phong Thất muốn nắm được tư cách này, chắc chắn phải trải qua khổ chiến. Đừng có chết.”
Lôi Mộng Sát quỳ một gối dưới đất, ngẩng đầu lên, nắm chặt tay nói: “Chắc chắn không phụ kỳ vọng của tiên sinh.”
“Đã phụ rồi.” Lý tiên sinh xoay người nhảy thẳng lên, đứng trên mái hiên: “Hy vọng của ta là các đệ tử có thể sống thỏa thích, tùy ý trong giang hồ. Thiên hạ gì đó, quá nặng nề. Con không phụ kỳ vọng của bản thân là được.”
“Sư phụ.” Lôi Mộng Sát cúi đầu, hạ giọng lẩm bẩm.
Khi hắn ngẩng đầu lên, Lý Trường Sinh đã không còn bóng dáng.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, Lý tiên sinh cứ thế khoanh tay bước đi, đạp lên ánh trăng đi lại trong Thiên Khải Thành. Bóng dáng ông quá nhanh, như một ánh trăng di động. Các giáo úy tuần tra gặp được, xoa xoa đôi mắt, còn tưởng mình nhìn lầm.
Lý tiên sinh vừa đi vừa ngâm nga một khúc ca dao.
“Hải khách đàm Doanh Châu,
Yên đào vi mang tín nan cầu.
Việt nhân ngữ Thiên Mụ,
Vân hà minh diệt hoặc khả đổ.
Thiên Mụ liên thiên hướng thiên hoành,
Thế bạt Ngũ Nhạc, yểm Xích Thành.
Thiên Thai tứ vạn bát thiên trượng,
Đối thử dục đảo đông nam khuynh.
Ngã dục nhân chi mộng Ngô Việt,
Nhất dạ phi đô kính hồ nguyệt.
...
Thanh minh hạo đãng bất kiến để,
Nhật nguyệt chiếu diệu kim ngân đài.
Nghê vi y hề phong vi mã,
Vân chi quân hề, phân phân nhi lai hạ.”
(Bài thơ gốc: “Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt” của Lý Bạch.
Bản dịch thơ theo nguồn thivien.net:
‘Khách biển đi Doanh châu thường nói
Khói mịt mù rất khó tìm ra
Núi Thiên người Việt bàn qua
Ráng mây dù tỏ hay mờ vẫn xem
Núi Thiên Mụ trời ngang bát ngát
Ép Xích Thành, Ngũ Nhạc cao hơn
Thiên Thai năm vạn trượng non
Mà so bề thế vần còn kém xa
Từ núi đó ta mơ Ngô Việt
Một đêm qua vầng nguyệt Kính hồ
...
Xanh mờ thẳm không coi thấy đáy
Lầu vàng son lấp láy dưới trăng
Ngựa là gió, áo cầu vồng
Thân mây bay xuống oai phong bời bời)
“Thi Tiên ơi là Thi Tiên, sau khi ngài mất, thế gian này đâu còn thơ từ tuyệt thế nữa.”
Bóng dáng Lý tiên sinh đột nhiên ngưng bặt.
Một tấm áo xám xuất hiện trước mặt ông.
“Lý tiên sinh cũng cảm thán thế sự?” Nho sinh áo xám ngẩng đầu lên nói.
“Ồ, Trần Nho viện giám. Ngươi tránh ta suốt mấy ngày liền, rốt cuộc hôm nay cũng chịu tới gặp ta?” Lý tiên sinh cười nói.
Trần Nho lắc đầu: “Không tới thời khắc cuối cùng, thật sự không muốn gặp tiên sinh. Đời này ta có vận may không tệ, nhưng chỉ cần gặp phải tiên sinh, chắc chắn sẽ phiền lòng nhức đầu. Lần này gặp mặt tiên sinh, lại còn phải đau đầu một thời gian dài, ài.”
“Tế tửu của học đường, dù sao cũng là đại quan. Rạng danh cho dòng họ với môn phái, sao lại đau đầu?” Lý tiên sinh cười mắng.
“Môn phái của ta là Sơn Tiền thư viện, có vô số người đọc sách xuất viện, cũng có vô số người trong số họ ra làm quan, lại có không ít người tới Thiên Khải làm quan, lên tới nhất phẩm cũng không ít. Nhưng thư viện có quyết định, lên làm quan thì không thể nói là mình tới từ Sơn Tiền thư viện. Lý tiên sinh có biết vì sao không?” Trần Nho hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là sợ trọc khí chốn quan trường làm ô uế biển hiệu Sơn Tiền thư viện các ngươi.” Lý tiên sinh trả lời.
“Thế nên, đây đâu phải rạng danh cho môn phái. Cũng may cái chức quan của tiên sinh tuy như là quan mà không phải quan, bằng không ta đi chuyến này khéo còn phải trục xuất khỏi thư viện.” Trần Nho thở dài.
“Không nói với ngươi nữa, ngươi có nói gì cũng vô dụng.” Lý tiên sinh cất bước nhảy qua Trần Nho, tiếp tục tiến tới: “Đi theo ta chút đi. Thiên Khải Thành không đến nỗi mục nát như ngươi tưởng tượng đâu.”
Trần Nho xoay người đi theo: “Hôm nay Lý tiên sinh làm sao vậy?”
“Hôm nay ta có gì khác à?” Lý tiên sinh nghi hoặc hỏi.
“Ngâm thơ dưới ánh trăng, cảm thán thế sự. Đi lại trong đêm, ngắm nhìn thành thị. Như vậy rất giống phong thái của người đọc sách.” Trần Nho lắc đầu nói.
“Ta không phải người đọc sách à? Ta là người đọc sách lớn nhất thiên hạ đấy.” Lý tiên sinh duỗi người.
“Biệt quân khứ hề hà thì hoàn?
Thả phóng bạch lộc thanh nhai gian.
Tu hành tức kỵ phỏng danh sơn.
An năng tồi mi chiết yêu sự quyền quý,
Sử ngã bất đắc khai tâm nhan!
(Vẫn trong bài “Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt” của Lý Bạch.
Bản dịch thơ theo nguồn thivien.net:
Giã từ non, bao giờ lại đặng?
Nơi ghềnh xanh hươu trắng thà ra
Cưỡi ngay ngựa, thăm núi xa
Há đâu khúm núm tôn thờ quyền oai
Khiến ta không nở mặt mày!)
Lý tiên sinh tiếp tục đi tới, ngâm nga bài thơ tuyệt thế mà Thi Tiên lưu lại.
Trần Nho lẳng lặng đi theo bên cạnh, Lý tiên sinh chưa bao giờ là người dễ hiểu, khi ông cười chưa chắc đã là vui, khi ông mắng chửi chưa chắc đã là tức giận, sau khi uống say có lẽ càng tỉnh táo, nhưng khi tỉnh lại vẫn giả bộ hồ đồ. Song giờ phút này, Trần Nho cảm nhận được tình cảm chân thật trên người Lý tiên sinh.
Là một loại ‘tiếc nuối’.
“Thiếu niên ơi thiếu niên, đời trước đời sau, lúc nào cũng vậy.”