Chương 143: Công thủ hữu đạo
“Có câu là công thủ hữu đạo, bộ thương pháp này có cái tên không tệ.” Một giọng nói mang theo ý cười vang lên, Tư Không Trường Phong và Tạ Tuyên đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một nho sinh trung niên mặc áo bào màu xám đang đi từ ngoại viện vào. Tư Không Trường Phong nhìn hắn một cái, sửng sốt: “Là ngươi.”
Chính là thư sinh trung nhiên mời hắn uống rượu trong Điêu Lâu Tiểu Trúc ngày hôm đó.
“Sư thúc.” Tạ Tuyên hạ giọng chào.
“Tiểu Tuyên Nhi, ta thấy ngươi cũng hiểu nhiều về võ học đấy, hay là theo sư thúc học võ đi. Dù sao trong một thời gian dài tới đây, sư thúc sẽ không ở Sơn Tiền thư viện, dù sao cũng phải có người tiếp nhận gậy gộc của ta chứ.” Trần Nho giơ tay ra định xoa đầu Tạ Tuyên.
“Không cần đâu.” Tạ Tuyên rụt cổ né tránh. “Tập võ quá mệt mỏi.”
“Thôi được, một ngày nào đó ngươi có tránh cũng không thoát đâu.” Trần Nho quay sang nhìn Tư Không Trường Phong: “Tiểu huynh đệ, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Tư Không Trường Phong gật đầu: “Chào tiền bối.”
“Thương pháp mà vị tiểu sư đệ của ta nói đúng là có tồn tại, cũng có người từng học được. Nhưng đại đa số mọi người đều từ bỏ, ngươi biết vì sao không?” Trần Nho nói với giọng ôn hòa.
Tư Không Trường Phong lung lay thanh trường thương trong tay, lắc đầu tỏ ý không hiểu.
“Tới đây nào.” Trần Nho bước lên một bước, xuất chưởng đánh về phía Tư Không Trường Phong.
Tư Không Trường Phong nhanh chóng lùi lại một bước, né tránh, tiếp đó trường côn bên tay phải quét qua, đột nhiên đâm về phía Trần Nho.
“Hay lắm.” Trần Nho vươn ống tay áo quấn lấy thanh trường côn kia, đột nhiên quăng xuống đất, tiếp đó lại duỗi người vươn một ngón tay điểm về phía ngực Tư Không Trường Phong. Tư Không Trường Phong vội vàng vận đoản côn bảo vệ, nhưng thân thể lại đột nhiên nghiêng sang một bên, Trần Nho biến chỉ thành chưởng,nắm lấy bả vai Tư Không Trường Phong, lắc người một cái, đã hất ngã Tư Không Trường Phong xuống đất.
“Cân bằng.” Tạ Tuyên điềm nhiên nói ra hai chữ này.
Trần Nho lùi lại vài bước, gật đầu: “Đúng vậy, cân bằng.”
Tư Không Trường Phong bị ngã dưới đất nhưng không tức giận, chỉ đứng dậy phủi bụi đất trên người: “Cho nên không thể luyện bộ thương pháp này?”
“Cân bằng không phải vấn đề không thể giải quyết, nhưng tốn thời gian. Có điều đa số mọi người không muốn hao phí thời gian như vậy, có không ít thương pháp bao hàm cả công cả thủ, trừ phi ngươi muốn từ bỏ thương thế sắc bén vô song hiện tại, bằng không không cần thiết phải luyện Công Thủ thương.” Trần Nho nói.
Tư Không Trường Phong cúi đầu suy tư một chút, tiếp đó chậm rãi nói: “Ta muốn thử xem.”
Trong lúc ba người trò chuyện, cánh cửa gian nhà bị một người giơ chân đẩy ra. Bách Lý Đông Quân say khướt từ trong phòng chui ra, đầu tóc y rối mù, quần áo không chỉnh tề, vừa đi vừa vò đầu: “Ban ngày thấy sao trời, bảy bình rượu Tinh Dạ. Khó, quá khó.”
Trần Nho thấy y đi ra, thần sắc vui vẻ nói: “Bách Lý Đông Quân, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Bách Lý Đông Quân khẽ híp mắt nhìn hắn, nhận ra nho sinh trung niên từng gặp bên bờ sông Dịch Thủy, lười biếng nói một câu: “À, là ngươi.”
“Ngươi đang cất rượu?” Trần Nho hít một cái.
“Rượu...” Bách Lý Đông Quân ngáp một cái, đột nhiên bước chân lảo đảo, ngã ngửa xuống đất, Tư Không Trường Phong vội vàng đi tới đỡ hắn.
“Ban ngày thấy sao trời, ban ngày thấy sao trời.” Bách Lý Đông Quân nhắm mắt lại, chép miệng.
“Đúng là người mê rượu.” Trần Nho mỉm cười.
Tư Không Trường Phong giơ tay thử hơi thở của Bách Lý Đông Quân, khẽ lắc đầu.
Tạ Tuyên nhún vai: “Đừng lo lắng, hắn chỉ say thôi, ngủ là được.”
“Chẳng có cách nào.” Tư Không Trường Phong bất đắc dĩ.
“Sư thúc, ngài tới Thiên Khải Thành làm gì?” Tạ Tuyên đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu lại hỏi. “Hơn nữa ngài còn nói mấy năm tới sẽ rời Sơn Tiền thư viện là sao? Lúc trước sư phụ có nói vài câu mơ hồ, nhưng lại không nói rõ.”
“Tiểu Tuyên Nhi, ngươi cảm thấy nếu xét theo học vấn, so sánh giữa ngươi và ta ra sao?”
Tạ Tuyên suy nghĩ một chút: “Thật ra tài học của sư thúc kém ta một chút, nhưng trong Sơn Tiền thư viện vẫn có thể xếp hạng năm.”
Trần Nho vừa tức giận vừa buồn cười: “Ngươi chẳng biết khiêm tốn là gì nhỉ. Như vậy, nếu tài học của ngươi cao hơn ta, vậy sau này chức vị tế tửu của Tắc Hạ Học Đường này cho ngươi làm nhé?”
Tạ Tuyên lập tức hiểu ra: “Hóa ra ngài tới nhận chức tế tửu tiên sinh, chẳng trách. Nhưng, Lý tiên sinh không ngồi trên chức đó nữa à?”
“Tiên sinh nói ông ấy sẽ đi xa.” Trần Nho quay đầu lại nhìn về phía nam. “Đi tới nơi rất xa, có lẽ không bao giờ trở lại Thiên Khải Thành nữa. Cho nên nhờ ta tới chiếu cố cho Tắc Hạ Học Đường.”
Bách Hoa Các.
Một người nằm uống rượu, một người ngồi đánh đàn.
Người tóc trắng rối tung, gương mặt lại là trung niên, tư thế tùy ý, thần sắc tiêu sái.
Người ngồi phủ khăn trắng che mặt, đôi mắt sáng rực, tuy không thấy được gương mặt hoàn chỉnh, nhưng có thể thấy được một chút dung nhan tuyệt sắc.
“Ba mươi năm?” Nữ tử đánh đàn nhỏ giọng nói.
Lý tiên sinh tóc trắng rối tung đổ rượu vào miệng rồi cười ha hả; “Đúng vậy, ba mươi năm.”
“Cho nên tới đây từ biệt?” Nữ nhân đánh đàn gẩy nhẹ dây đàn cầm: “Với tính cách của ngươi, sau khi từ biệt lần này, lúc gặp lại cho dù ta không chết chắc cũng là bà lão rồi.”
“Ta không thích ngươi, ngươi cũng không thích ta, là bà lão hay là mỹ nhân tuyệt thế đều không có gì khác biệt.” Lý tiên sinh buông bình rượu xuống: “Chỗ ta tới cũng không xa, ngươi có thể mang đàn tới bất cứ lúc nào, ta sẽ chuẩn bị rượu ngon nhất cho ngươi uống.”
“Là các ngươi thích uống rượu, ta có thích đâu. Đệ tử của hắn, bây giờ ra sao rồi?” Nữ nhân đánh đàn hỏi.
“Sao lại là đệ tử của hắn, bây giờ là đệ tử của ta rồi.” Lý tiên sinh ngáp một cái. “Tư chất của hắn quá tốt, chuyến này ta và hắn sẽ đi cùng nhau, tới lúc hắn quay về Thiên Khải, chắc đã là hạng ba thiên hạ.”
“Sao không phải hạng nhất?” Nữ nhân đánh đàn cố ý cất cao giọng.
“Vì ta có rất nhiều đệ tử, cái tên Lôi Mộng Sát lắm mồm kia chính là đệ tử xuất sắc nhất thế hệ này trong Lôi môn, sau khi hắn lén lút chạy tới Thiên Khải Thành bái ta làm thầy, môn chủ Lôi môn vội vàng chạy cả ngàn dặm tới tìm ta, nhờ ta chăm sóc thật tốt cho hắn. Đáng tiếc, con đường mà hắn đi, cuối cùng vẫn không phải con đường giang hồ. Còn có tiểu tiên sinh kia nữa, nếu luyện tới chiêu cuối cùng trong Liệt Quốc kiếm pháp tổ truyền của Tiêu gia bọn họ. Ngay cả ta cũng thấy sợ hãi. Còn một thằng nhóc dùng thương mà ta gặp gần đây...” Lý tiên sinh chép miệng. “Thôi, chuyện sau này cứ để sau này nói.” Hắn nhảy từ trên giường xuống, mở cửa sổ.
“Đi à?” Nữ nhân đánh đàn ngừng tay.
“Đi thôi. Mấy ngày nay cứ phải tạm biệt mãi, thật ra ta luôn cảm thấy mình là người tuyệt tình, vì cuộc đời ta quá dài mà đời các ngươi lại quá ngắn. Có duyên sẽ gặp lại.” Lý tiên sinh đạp một chân lên bệ cửa sổ: “Nơi đó không xa, bốn mùa như xuân, ta sẽ chuẩn bị rượu ngon nhất.”
“Biết rồi.” Nữ nhân đánh đàn quay đầu nhìn lại, Lý tiên sinh đã biến mất không thấy đâu nữa.