Sau khi ăn xong bữa cơm, trời cũng đã tối, Lý tiên sinh ngồi nhìn ánh trăng trên bầu trời, ngâm nga một điệu nhạc. Thành nhỏ đúng là thành nhỏ, giờ phút này hầu như không nghe thấy bất cứu âm thanh nào, còn trong Thiên Khải Thành thì giờ mới là lúc bắt đầu cuộc sống của giới quý tộc.
Nghe nói tòa thành đó còn đẹp hơn Mộ Xuân thành này gấp trăm lần.
Thật mong đợi.
Lý tiên sinh khẽ mỉm cười, hạ giọng nói: “Nhưng không biết lần này có tới đó được không.”
Vị phu nhân xinh đẹp kia nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, đi vào trong sân, ngồi xuống bên cạnh Lý tiên sinh: “Tiên sinh.’
“Đồ ăn tối nay rất ngon.” Lý tiên sinh khen một câu.
Gương mặt vị phu nhân kia hơi đỏ lên, khẽ thở dài: “Tiên sinh tới đây lần này là để cáo biệt ư.”
Lý tiên sinh gật đầu, ông tới đây lần này đã tỏ ý cáo biệt vài lần, vị phu nhân này tuy không đọc nhiều sách nhưng lại khá thông minh, không thể không nhìn ra.
“Năm đó gặp được tiên sinh, đã biết tiên sinh không phải người phàm, luôn nghĩ sẽ có ngày ly biệt. Nhưng khi ngày này thật sự tới, trong lòng vẫn không dứt nổi.” Phu nhân lau lệ trên khóe mắt.
Lý tiên sinh lắc đầu cười: “Chẳng qua là thường xuyên tới đây ăn ké bữa cơm, dạy Tiểu Dư Nhi nhà cô mấy bài học thôi, có gì mà không dứt nổi.”
Phu nhân kia im lặng một lát, đột nhiên đứng dậy quỳ xuống trước Lý tiên sinh: “Tiên sinh!”
Lý tiên sinh cười khổ: “Sao phải làm vậy?”
“Tiên sinh mang theo Tiểu Dư Nhi đi đi! Cho dù không thu nó làm đồ đệ, lưu lại bên người làm thị đồng cũng được! Tiểu Dư Nhi rất nghe lời, cũng rất kính trọng tiên sinh.” Phu nhân vội vàng nói.
Lý tiên sinh khẽ cúi đầu: “Ngươi biết thân phận của ta?’
Phu nhân đột nhiên lắc đầu: “Ta không cố ý điều tra thân phận của tiên sinh, nhưng ta đã được thấy khí độ và võ công của tiên sinh. Tiểu Dư Nhi có thể theo bậc thần tiên như ngài là phúc khí tu luyện mấy đời của nó! Mong tiên sinh thu nhận!” Phu nhân tâm tư linh mẫn, từ khi gặp vị tiên sinh này lần đầu đã biết chắc chắn ông không phải nhân vật tầm thường, càng không si tâm vọng tưởng chuyện lấy thân báo đáp, chỉ thấy tiên sinh có vẻ khá ưng ý con trai mình, nên muốn tìm một chỗ dựa tốt cho con, như vậy cho dù tương lai mình sống khổ sở hơn một chút, nhưng ít nhất con trai sẽ có chút tiền đồ, coi như sống nốt quãng đời còn lại cũng không uổng.
Lý tiên sinh thở dài: “Đi theo bên cạnh ta mới không phải phúc khí của nó. Nghe ta, Tiểu Dư Nhi nhà ngươi chỉ cần học tập hàng ngày như hiện giờ, chờ tới khi mười bảy tuổi đến Thiên Khải Thành thi đậu công danh là được. Với thiên phú của nó, chỉ cần giữ được thuần túy như hiện tại, như vậy cả đời này sẽ phú quý bình an.”
“Thật vậy à.” Vị phu nhân lập tức bật cười.
“Chẳng phải ngươi nói ta là thần tiên à, đương nhiên là thật rồi.” Lý tiên sinh vung ống tay áo, nâng vị phu nhân đang quỳ dưới đất dậy. Ông trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng lấy từ trong lòng ra một quyển sách, đưa cho vị phu nhân ki: “Có điều tuy tâm địa các ngươi luôn thuần túy, nhưng khó tránh khỏi chuyện thế gian có người làm ác. Quyển quyền phổ này ngươi để Tiểu Dư Nhi mỗi ngày đọc sách xong là đánh một lần. Bảy năm sau sẽ có thân thể Kim Cương.”
“Thân thể Kim Cương là ý gì?” Vị phu nhân nhận sách, hơi hoang mang.
Lý tiên sinh suy nghĩ một chút, đột nhiên vươn một ngón tay, đập nhẹ xuống đất, đã đập nát một tảng đá dưới đất. Ông nhẹ nhàng đáp: “Đây là thân thể Kim Cương.”
Thiên Khải Thành.
Trong học đường.
Một người đeo mặt nạ ác quỷ màu đỏ xuất hiện trong gian nhà của Bách Lý Đông Quân. Bước chân của hắn rất nhẹ, nhưng Tư Không Trường Phong đang ngủ gà ngủ gật cạnh cửa vẫn bừng tỉnh. Tư Không Trường Phong vội vàng cầm trường côn bên cạnh lên: “Ngươi là ai?”
“Tư Không Trường Phong,” Người đeo mặt nạ nhìn hắn, hạ giọng gọi tên.
Tư Không Trường Phong sửng sốt: “Ngươi biết ta?”
Người đeo mặt nạ không trả lời, chỉ nhìn vào trong phòng: “Bách Lý Đông Quân đâu?”
Tư Không Trường Phong hơi căng thẳng: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Người đeo mặt nạ nghiêng đầu: “Có mùi rượu, hắn lại uống rượu trong phòng à?”
“Ngươi còn không trả lời, ta không khách khí nữa đâu.” Tư Không Trường Phong khẽ cúi người, chậm rãi nâng thanh trường côn trong tay lên.
“Không có thương, dùng gậy à? Dùng gậy thì ta lành nghề hơn.” Người đeo mặt nạ hất nhẹ cánh tay, cây trường côn bên hông chợt vung lên, rồi giáng xuống, cuối cùng thu côn.
Trường côn trong tay Tư Không Trường Phong đã gãy thành năm khúc.
Người đeo mặt nạ xoa nhẹ cái mặt nạ của mình, không nói gì.
Tư Không Trường Phong hạ giọng mắng: “Thiên Khải Thành đúng là không phải nơi cho người ở.”
“Đúng rồi, chắc hắn ủ rượu để thực hiện ước định với Điêu Lâu Tiểu Trúc. Ta cũng muốn xem rốt cuộc hắn sẽ ủ ra loại rượu gì, có thể phân tài cao thấp với Thu Lộ Bạch không.” Người đeo mặt nạ nói xong, định đi tới trước. Tư Không Trường Phong cắn răng lùi lại một bước, vẫn ngăn trước cửa phòng. Người đeo mặt nạ sửng sốt, nhưng không tiếp tục bước tới.
“Chưa mời mà tới, cố ý lao vào, không phải chuyện mà khách khứa nên làm.” Một giọng nói nho nhã vang lên, Tư Không Trường Phong thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kêu lên: “Trần Nho tiên sinh.”
Người đeo mặt nạ xoay người: “Sơn Tiền thư viện, Trần Nho.”
“Sau mấy hôm nữa sẽ là Tắc Hạ Học Đường, Trần Nho.” Trần Nho khẽ mỉm cười, cúi đầu hỏi dò: “Các hạ là... giang hồ Bách Hiểu?”
Người đeo mặt nạ mỉm cười: “Có vẻ tiên sinh cũng biết không ít.”
“Sau này phải ở lại Thiên Khải Thành lâu ngày, đương nhiên cũng phải tìm hiểu nhiều một chút. Ta luôn muốn tới Bách Hiểu Đường bái kiến, khổ nỗi không tìm thấy Bách Hiểu Đường ở đâu. Hôm nay ngươi tới đây, cũng thật đúng lúc.” Trần Nho cung kính chắp tay: “Sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn.”
Người đeo mặt nạ điểm mũi chân lướt lên: “Chỉ giáo thì không đến mức, nếu cần tin tức gì, cứ mang đủ bạc tới tìm ta là được.”
Tư Không Trường Phong đi tới bên cạnh Trần Nho: “Trần tiên sinh, người này tới tìm Bách Lý Đông Quân làm gì?”
Trần Nho cười đầy ẩn ý: “Ý của Túy Ông chẳng phải là rượu.”
Bách Hiểu Đường.
Sáu vị Thiết Diện Quan nhanh chóng làm việc, lật xem tờ giấy trong tay rồi lập tức ném về. Cái mặt nạ sắt che đi thần sắc lo âu của bọn họ, nhưng động tác nhanh chóng đó vẫn bộc lộ rõ nỗi lo.
Cơ Nhược Phong tháo cái mặt nạ ác quỷ xuống, đi từ ngoài cửa vào, giọng nói thoáng vẻ mệt mỏi: “Vẫn không tra được à?”
Thiết Diện Quan ngừng công việc, cùng ngẩng đầu lên, lắc đầu hết sức chỉnh tề.
“Đường chủ, không tra được. Thiên hạ bách hiểu, dù sao cũng có một người là chúng ta không cách nào điều tra.” Một Thiết Diện Quan trầm giọng nói.
Tiêu Nhược Phong nhíu mày: “Nhưng chuyện này lại khiến toàn bộ võ lâm dao động. Tế tửu tiên sinh của Thiên Khải học đường Lý Trường Sinh đột nhiên rời khỏi Thiên Khải Thành, nhưng nguyên nhân trong đó thì Bách Hiểu Đường chúng ta lại không điều tra được chút gì. Thiên hạ bách hiểu, mấy chữ này đúng là nực cười.”