Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 147 - Chương 147. Nếm Được Ba Vị

Chương 147. Nếm được ba vị

Giờ phút này Bách Lý Đông Quân đâu giống như người nhốt mình trong phòng mười mấy ngày. Trông y thần thái sáng láng, sạch sẽ bóng bẩy, còn giống một công tử thế gia hơn cả lúc bình thường. Thấy ánh mắt kinh ngạc của Tư Không Trường Phong, Bách Lý Đông Quân kiên nhẫn giải thích: “Dù sao hôm nay cũng là ngày ta nổi danh ở Thiên Khải Thành, cũng phải chỉn chu một chút chứ.”

Tư Không Trường Phong nhìn sau lưng y, hỏi: “Rượu đâu?”

Bách Lý Đông Quân xoay người nhấc một vò rượu, gõ nhẹ ngón tay lên trên: “Ở đây.”

“Đi thôi, thêm nửa canh giờ nữa thì ta không lấy được thương về, ngươi cũng nổi danh Thiên Khải Thành là trò cười Thiên Khải đấy!” Tư Không Trường Phong kéo Bách Lý Đông Quân, vội vàng chạy ra cửa.

Ngoài cửa học đường, một chiếc xe ngựa đang chờ hoạ, Lý tiên sinh tóc trắng tay cầm roi ngựa, mỉm cười nhìn bọn họ: “Đã xuất phát được chưa?”

Tư Không Trường Phong sửng sốt, nhưng Bách Lý Đông Quân lập tức rảo bước đi, không hề khách khí chui vào xe ngựa, đồng thời kéo Tư Không Trường Phong lên. Y trịnh trọng nói với Lý tiên sinh: “Đừng nhanh quá, không thể để rượu xóc nảy được. Cũng đừng quá chậm, làm hỏng chuyện lớn.”

Lý tiên sinh không những không nổi nóng, ngược lại vui vẻ vung roi: “Tuân lệnh, tiểu đồ đệ của ta.”

Trong Điêu Lâu Tiểu Trúc.

Tạ sư ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh đặt một nén hương, có thể thấy hương đã sắp cháy hết.

Thanh Vương đã uống ba chén trà, hắn không ngừng vuốt ve chiếc nhẫn mã não trong tay, ánh mắt luôn nhìn ra cửa.

Ngược lại, gian phòng bên cạnh lại có vẻ bình tĩnh hơn hẳn, ai đọc sách vẫn đọc sách, ai ngủ gật vẫn ngủ gật, ai tán phét vẫn tán phét, có vẻ hoàn toàn không nôn nóng.

“Tới rồi.” Một giọng nói đột nhiên vang lên, đám người vốn hơi mệt mỏi lập tức đứng thẳng dậy.

Tư Không Trường Phong bước chân vào: “Chúng ta đã tới.”

Ngoài cửa, Bách Lý Đông Quân cầm vò rượu kia từ trên xe bước xuống, nhướn mày với Lý tiên sinh: “Không vào xem à?’

Lý tiên sinh lắc lư: “Nếu ta đi, còn ai xem ngươi? Nhanh lên, tối nay chúng ta sẽ khởi hành rời khỏi Thiên Khải Thành.”

“Nhanh vậy à?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt.

Lý tiên sinh ngẩng đầu nhìn lên trời: “Thật ra đã hơi chậm rồi.”

Tư Không Trường Phong đứng trong Điêu Lâu Tiểu Trúc bỗng thấy ngại ngùng, vì sau câu ‘tới’ của hắn, không có ai theo hắn bước vào Điêu Lâu Tiểu Trúc. Ánh mắt mọi người đồng thời nhìn hắn, một lát sau rốt cuộc hắn không nhịn nổi quay đầu lại gầm lên: “Bách Lý Đông Quân!”

“Tới đây!” Bách Lý Đông Quân cầm bình rượu lướt qua cạnh Tư Không Trường Phong như một cơn gió, trực tiếp dừng lại trên cái bàn kia, đặt bình rượu lên bàn.

Tạ sư mở mắt: “Đây là rượu của ngươi?”

Bách Lý Đông Quân không trả lời, chỉ nhìn mấy vò rượu đối diện: “Đây là Thu Lộ Bạch?’

Tạ sư đứng dậy từ chỗ ngồi: “Không cần lãng phí thời gian, bắt đầu tỷ thí thôi. Tuân tiên sinh, Nguyệt Nha cô nương, tiểu tiên sinh.”

Tiêu Nhược Phong từ trên gian khách quý tầng hai nhảy xuống, ngồi lên cái ghế phán xử cuối cùng, hắn cười nói: “Vậy thì uống Thu Lộ Bạch trước. Mấy năm nay thường xuyên theo quân đội ra ngoài, lâu rồi không được uống, thật tưởng niệm.”

Bấy giờ mọi người mới hiểu ra, hóa ra Tiêu Nhược Phong chính là người bình phẩm thứ ba. Tuy Tiêu Nhược Phong là sư huynh của Bách Lý Đông Quân, nhưng bọn họ cũng không thấy có gì là thiếu công bằng, vì tiểu tiên sinh của học đường vốn đại diện cho hai chữ ‘công bằng;’.

Tạ sư gật đầu, cầm một bình Thu Lộ Bạch lên, tay lắc nhẹ, lớp giấy bịt bình rượu bị chọc thủng, hương rượu nồng nàn lan tỏa khắp gian phòng, nước rượu trong trẻo chảy ra từ trong vò, rót vào ba chén rượu trước mặt ba người Tiêu Nhược Phong.

Bách Lý Đông Quân liếm môi: “Đây là Thu Lộ Bạch à? Ngươi cầm ba bình tới mà chỉ dùng ba chén, còn lại đợi ta thắng thì đưa ta đi.”

Tạ sư vung tay: “Cứ đợi ngươi thắng hãng nói! Ba vị, mời uống.”

Tiêu Nhược Phong cầm chén rượu trước tiên: “Khi sương thu dày đặc đọng thành nước, đem đĩa thu sương, lấy đó làm ra loại rượu tên là ‘Thu Lộ Bạch’. Vì sương thu khó lấy, cho dù dùng trăm ngàn người thu thập, đem đi ủ rượu vẫn là như muối bỏ bể, vì vậy một tháng chỉ nếm được một lần, đáng tiếc.”

Trong lúc nói chuyện, Tuân tiên sinh và Nguyệt Nha cô nương đã uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay mình. Bọn họ chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau đó lại chậm rãi mở ra, miệng khẽ phun một luồng trọc khí, đôi mắt lập tức trở nên trong trẻo. Tiêu Nhược Phong cũng lập tức uống một hơi cạn sạch, cũng làm như bọn họ, đầu tiên nhắm mắt thưởng thức, sau đó mở mắt phà hơi, hắn không nhịn được tán thưởng: “Có vẻ còn đậm đà hơn Thu Lộ Bạch mà ta uống năm ngoái.”

Tuân tiên sinh cũng gật đầu: “Mấy năm nay kỹ thuật cất rượu của Tiểu Tạ tiến bộ không ít, không kém hơn chén Thu Lộ Bạch ta uống năm xưa bao nhiêu.”

Tạ sư cười khổ, ngẩng đầu lên nhìn bình ngọc treo bên trên: “Không kém bao nhiêu... đây coi như lời khen rồi.”

Đôi mắt của Nguyệt Nga đã cười như vầng trăng non: "Nhân sinh đạt mệnh khởi hạ sầu, thả ẩm mỹ tửu đăng cao lâu. Rượu ngon vẫn là rượu ngon, mà so với năm xưa, Tạ sư lại có thêm chút sầu tuổi trung niên.”

(Bài thơ gốc là “Lương Viên ngâm” của Lý Bạch

Tạm dịch:

Đời người hiểu mệnh vẫn thấy sầu

Thôi đành uống rượu bước lên lầu. “

Mọi người trong lầu chỉ có thể xem không thể uống, nghe họ trò chuyện nhu vậy chỉ thấy nước miếng chảy ròng ròng. Tư Không Trường Phong dùng khủy tay huých Bách Lý Đông Quân một cái: “Hôm nay thằng nhãi nhà ngươi đến tỷ thí đấy, nuốt bớt ít nước miếng đi.”

Tiêu Nhược Phong vỗ nhẹ lên bàn, hỏi Bách Lý Đông Quân ở phía đối diện: “Rượu ngon trên thế gian có thể nếm được một vị, Thu Lộ Bạch của Điêu Lâu Tiểu Trúc có thể nếm được ba vị, rượu ấm lòng người, nếm được vị xuân, rượu hâm chí hướng, nếm được vị hạ, rượu thấu nỗi sầu, nếm được vị thu. Vậy rượu của ngươi, có thể nếm được mấy vị?”

Bách Lý Đông Quân vỗ vò rượu của mình: “Đây là rượu trên trời, không nếm vị nhân gian, có thể ngao du tiên cung, tiêu dao ngàn dặm, vậy thì tính là vị gì?’

“Khoác loác.” Tuân tiên sinh có vẻ không vui “Mở rượu của ngươi đi.”

“Được!” Bách Lý Đông Quân giơ bàn tay, vỗ mạnh xuống, đập nát bình rượu kia.

“Ngươi làm gì vậy!” Mọi người kinh hãi.

Chỉ thấy sau khi bình rượu bị đập nát, không có rượu chảy ra, mà có bảy bình rượu xếp trong đó. Bách Lý Đông Quân lại lấy từ trong lòng ra bảy chén rượu, bày thành một dọc trên bàn, sau đó vung ống tay áo. Bảy bình rượu nghiêng nhẹ rồi trở lại chỗ, vừa vặn rót đủ lượng rượng trong bảy cái chén.

“Đây là... rượu?” Tiêu Nhược Phong khá ngạc nhiên.

Bách Lý Đông Quân khẽ mỉm cười, gật đầu: “Đúng vậy, đây là rượu của ta - bảy bình rượu Tinh Dạ.”

Đó là một chén rượu màu tím nhạt, trong rượu còn lấp lóe từng điểm sáng, hệt như từng ánh sao. Tuy chỉ là một chén rượu nhưng lại như bao quát cả bầu trời sao. Tư Không Trường Phong khẽ nhíu mày, hóa ra đây là thứ truyền thuyết vẫn nói - ban ngày thấy sao trời.

 

Bình Luận (0)
Comment