Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 157 - Chương 157. Lặng Lẽ Đợi Tương Phùng

Chương 157. Lặng lẽ đợi tương phùng

Trên Thiếu Lâm tự, núi Võ Đang và xung quanh vị trí các đại môn phái đều có các cửa hàng lớn lớn nhỏ nhỏ. Những cửa hàng này đều bán các loại bí tịch, ví dụ như ngoài Thiếu Lâm tự có không ít ‘Dịch Kinh Kinh’, ‘Dịch Cân Kim’ và ‘Ý Cân Kinh’, cửa hàng trên núi Võ Đang thì bán ‘Trường Sinh Thái Cực Kiếm’, ‘Vĩnh Sinh Thái Cực Kiếm’, ‘Sinh Sinh Thái Cực Quyền’, vân vân.. Tất cả đều là giả, nhưng cũng có bán võ phổ thật, ví dụ như ‘Đại La Hán Quyền’, Ngũ Hổ Đoạn Sơn Đao’ cùng với ‘Tú Kiếm Thập Cửu Thức’, vì những võ công này thật sự quá bình thường.

Giữa vùng non nước, Bách Lý Đông Quân và Nam Cung Xuân Thủy dừng xe nghỉ ngơi. Bách Lý Đông Quân ở một góc tập luyện bộ ‘Tú Kiếm Thập Cửu Thức’, vừa luyện vừa oán hận: “Hay là ta tự nghĩ ra một môn kiếm pháp đi, ta cảm thấy còn khá hơn thứ kiếm pháp nát này.”

“Thứ kiếm pháp nát trong miệng ngươi đã được ai đó luyện tới phong phạm Kiếm Tiên đấy.” Nam Cung Xuân Thủy dựa người vào xe ngựa, ngửa đầu uống rượu Thu Lộ Bạch. So với Bách Lý Đông Quân phải đánh xe ngày đêm, lúc rảnh còn phải luyện kiếm thì có thể nói là Nam Cung Xuân Thủy rất thoải mái, ngày ngày nhắm mắt điều hòa hơi thở trong xe, lấy cái danh hay ho là tu luyện nội công, nhưng rõ ràng có mấy lần đã ngồi ngủ. Vậy thì đã thôi, khi Bách Lý Đông Quân luyện kiếm, hắn còn châm chọc mỉa mai vài câu.

“Người đó luyện mười chín năm mới dương danh thiên hạ, ta không đợi được tới lúc đó. Lúc đó ta đã gần bốn mươi rồi, thế thì còn ý nghĩa gì nữa.” Tuy ngoài miệng Bách Lý Đông Quân oán hận, nhưng cánh tay không hề dừng lại, thanh trường kiếm múa lượn uy phong lẫm liệt, cũng ra dáng ra hình.

“Ngươi gấp rút dương danh thiên hạ như vậy à?”Nam Cung Xuân Thủy khẽ mỉm cười, ánh mắt híp thành khe nhỏ.

“Đúng vậy, ta có ước định với người khác. Tới khi ta dương danh thiên hạ, nàng sẽ quay lại tìm ta.” Trường kiếm của Bách Lý Đông Quân xoay một vòng: “Cho nên, ta không thể để đến lúc già được!”

“Nữ nhân.” Nam Cung Xuân Thủy vẫn híp mắt cười.

“Đó không phải là nữ nhân bình thường, mà là nữ nhân xinh đẹp nhất thế gian. Đương nhiên, ta và cô ấy mới gặp nhau một lần, không thể nói là thích nhau được. Ta chỉ cảm thấy khi ta dương danh thiên hạ, chúng ta gặp lại, đó mới là lúc câu chuyện của chúng ta thật sự bắt đầu.” Bách Lý Đông Quân tung người nhảy lên, xuất kiếm đánh rơi một loạt lá cây.

“Nếu ngươi phát hiện nữ nhân này không phải người tốt thì sao?” Nam Cung Xuân Thủy lúc lắc túi rượu, không uống tiếp.

“Tốt hay xấu là do thế nhân định nghĩa, ví dụ như Nam Quyết có ý đồ tiến đánh Bắc Ly chúng ta, đối với chúng ta thì bọn họ là xấu. Nhưng đối với bọn họ chẳng qua chỉ là để mở mang bờ cõi, không coi là xấu. Có rất nhiều chuyện trên đời không có đúng sai, chỉ có lập trường.” Bách Lý Đông Quân lại vung kiếm chém rơi một nhánh cây.

Nam Cung Xuân Thủy cười nói: “Ngươi còn biết nói mấy đạo lý này cơ à, ai dạy ngươi? Lý Trường Sinh đâu có thích nói những thứ đó với các đồ đệ.”

“Là ông nội của ta nói với ta. Ông nội ta sống trên ngựa chiến cả đời rồi, dưới đao có vô số vong hồn, ông nói đời này ông đã giết rất nhiều người, trong số đó cũng có nhiều người vô tội. Nhưng nếu nói theo góc độ rộng lớn hơn, ông không sai, chỉ do lập trường bất đồng. Nhưng xét theo góc độ nhỏ, ông là người tội ác ngập trời.” Kiếm của Bách Lý Đông Quân ngừng lại một chớp mắt, nhớ tới vị quân hầu mà người khác sợ hãi như quỷ thần nhưng lại cực kỳ bao che y, đột nhiên thấy nhớ nhà.

“Vậy nếu vị cô nương mà ngươi thích không có lập trường, chỉ thích giết chóc lung tung người vô tội, là loại ma đầu cho dù có thanh minh thế nào cũng không phải người tốt thì sao? Trên giang hồ có không ít ma đầu như vậy, cũng có vài ma đầu xinh đẹp, cái gì mà Xích Hồng Tiên Tử, Chu Sa Phu Nhân chẳng hạn.” Nam Cung Xuân Thủy vẫn truy hỏi, không buông tha.

“Sẽ không đâu. Cô nương đó có đôi mắt trong trẻo như làn nước, gương mặt xinh đẹp như tranh vẽ. Sách có nói, tướng từ tâm sinh. Cho nên sẽ không.” Bách Lý Đông Quân chém kiếm xuống, dừng lại trước trán Nam Cung Xuân Thủy. ‘Tú Kiếm Thập Cửu Thức’ có tổng cộng mười chín thức, vừa rồi y đã luyện xong một lần.

“Để cho ngươi mấy ngụm đấy, uống đi.” Nam Cung Xuân Thủy đưa túi rượu sang.

Bách Lý Đông Quân ngửa đầu lên uống một hơi cạn sách, nhìn về xa xăm, miệng lẩm bẩm: “Thật ra có nhiều lần ta cảm thấy hình như nàng tới tìm ta, nhưng cuối cùng đều không được như ý nguyện. Ta nghĩ, ta còn chưa đủ mạnh. Tiên sinh...”

Nam Cung Xuân Thủy khẽ ho khan một tiếng.

Bách Lý Đông Quân lập tức thay đổi cách xưng hô: “Nam Cung huynh, chúng ta luôn nói dương danh thiên hạ, dương danh thiên hạ, nhưng như thế nào mới thật sự là dương danh thiên hạ?”

Nam Cung Xuân Thủy gõ nhẹ ngón tay lên đầu: “Đương nhiên là... được xếp vào Kim Bảng rồi.”

“Cái bảng của Bách Hiểu Đường?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt.

“Đúng vậy, Bách Binh Bảng liệt kê thần binh trong thiên hạ, Lương Ngọc Bảng liệt kê các tuấn kiệt vừa vào giang hồ, Quan Tuyệt Bảng xếp hạng các cao thủ cao cấp nhất thiên hạ. Trong thiên hạ giang hồ, có ai không biết tới nó? Nếu ngươi vẫn ngại tiếng tăm không đủ lớn, vậy khi nắm được Kim Bảng, ngươi có thể xé nó đi.” Nam Cung Xuân Thủy nhếch miệng cười.

Đương nhiên Bách Lý Đông Quân biết Nam Cung Xuân Thủy đang nói tới hành động hoành tráng của mình khi còn là Lý Trường Sinh, y cười nói: “Ta không có bản lĩnh như vậy. Nếu đã thế, đầu tiên ta cố gắng tiến vào Lương Ngọc Bảng đã, phải có thành tựu ra sao mới được vào bảng này?’

“Nhị sư huynh của ngươi Lôi Mộng Sát từng là khách quen trên Lương Ngọc Bảng, bây giờ lớn tuổi nên hạ bảng. Cho nên nếu ngươi có thể đánh ngã Lôi Mộng Sát, đứng đầu Lương Ngọc Bảng không thành vấn đề.” Nam Cung Xuân Thủy giọng điệu ung dung.

Bách Lý Đông Quân đã chứng kiến võ công của Lôi Mộng Sát đương nhiên biết chuyện này khó khăn tới mức nào. Y đứng dậy, tiếp tục tu luyện bộ ‘Tú Kiếm Thập Cửu Thức’ bình thường không có gì lạ kia. Y là công tử của phủ hầu gia, cũng là tiểu bá vương của Càn Đông Thành, là loại ăn chơi trác táng trong mắt nhiều người; thế nhưng giờ phút này, giữa nơi núi non hoang dã, chỉ có một bóng người cần cù luyện kiếm.

“Ngươi còn cố gắng hơn trong tưởng tượng của ta.” Nam Cung Xuân Thủy điềm nhiên nói.

Bách Lý Đông Quân cười, không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vung kiếm. Mùa đông khắc nghiệt, mùa hè nóng bức chói chang, trong một khoảng sân không ai biết, một bóng thiếu niên đi quanh cái lu rượu lớn, vô số lần mệt mỏi tới hôn mê. Trên đời này có chuyện thiên phú, nhưng ngoài thiên phú ra, vẫn phải bước từng bước một, làm cho đến nơi đến chốn.

Một khi ta quyết định làm một việc, ta nhất định sẽ làm tới mức tốt nhất.

Ủ rượu như vậy, luyện kiếm cũng thế.

Bách Lý Đông Quân xuất kiếm chém ra, kiếm khí mênh mông, khiến cho lá rừng rụng tán loạn.

Nam Cung Xuân Thủy không nói gì, nhắm hai mắt lại, ngồi xếp bằng vận khí, thần du ngoài ngàn dặm.

Thu nhận được một đồ đệ tốt.

Trong lòng Nam Cung Xuân Thủy có một giọng nói vang lên.

Tại Thiên Khải Thành, thiếu niên cầm thương ngẩng đầu, lau mồ hôi trên trán, hít thở nặng nề: “Ba chiêu.”

Nho sĩ trung niên trước mặt hắn khẽ cúi người, gương mặt mỉm cười, chậm rãi đẩy một chưởng tới: “Không tệ, vậy thử xem chưởng thứ tư ra sao?”

Thiếu niên đang đọc sách ở bên cạnh bỗng buông cuốn sách xuống, hai chân rung khẽ, ngẩng đầu nhìn phương xa, miệng lẩm bẩm: “Bây giờ bọn họ đã đi tới đâu rồi?”

 

Bình Luận (0)
Comment