Sáng sớm hôm sau.
Bách Lý Đông Quân mơ mơ màng màng tỉnh lại, y mở mắt bò từ trên giường xuống, phát hiện Ôn Hồ Tửu đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn, nhìn con rắn Tiểu Hồng đã ngủ rất say trước mặt.
“Cậu...” Trong lòng Bách Lý Đông Quân có một dự cảm không tốt.
Ôn Hồ Tửu thu con rắn Tiểu Hồng vào tay áo, thở dài: “Tiểu Bách Lý à, xem ra lần này chúng ta gặp phiền phức thật rồi.”
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, Ôn Hồ Tửu nghiêng đầu: “Ai.”
“Ôn tiên sinh, Bách Lý công tử. Sau nửa canh giờ nữa đại hội thử độc sẽ bắt đầu, mời các vị dùng đồ ăn sáng rồi theo tại hạ tới Độc Lân Viện.” Một giọng nói trẻ trung vang lên ngoài cửa.
“Vào đi.” Ôn Hồ Tửu nói xong hạ thấp giọng bảo Bách Lý Đông Quân: “Tùy cơ ứng biến, đừng vọng động.”
Bách Lý Đông Quân cố gắng ổn định lại tâm trạng, gật đầu nói: “Được.”
Người đẩy cửa vào là một đệ tử trẻ tuổi của Đường môn, sau khi để hạ nhân đưa một ít đồ ăn vào phòng là nghiêng người đứng bên ngoài, kiên nhẫn chờ hai người dùng bữa. Ngoài phòng đã rộn ràng một ít tiếng người, chắc những người định tham gia đại hội thử độc đã xuất phát.
Thế nhưng Ôn Hồ Tửu cầm chén trà lên lại khẽ nhíu mày, hắn nghe thấy không phải sát vách có tiếng bước chân, mà là... có tiếng người đột nhiên té ngã dưới đất. Hắn nhìn chén trà trước mắt, mỉm cười: “Hóa ra là thế.”
Đệ tử Đường môn luôn giữ sắc mặt lạnh nhạt, khóe mắt bỗng run rẩy.
Bách Lý Đông Quân đang bực bội, lại thêm miệng đắng lưỡi khô, ngửa đầu lên uống nước ừng ực.
Khóe miệng đệ tử Đường môn kia nở nụ cười khó lòng phát giác.
Sau đó Bách Lý Đông Quân ùng ục trong miệng cả nửa ngày rồi nhổ thẳng xuống đất. Y vốn xuất thân thế gia, buổi sáng nên dùng muối mịn tẩy răng, tuy ra ngoài không chú ý nhiều như vậy nhưng vẫn cần súc miệng.
Thời khắc này, vẻ mặt đệ tử trẻ tuổi của Đường môn rất khó tả.
Ôn Hồ Tửu mỉm cười: “Ngươi cũng phát hiện à?”
Bách Lý Đông Quân ngửa đầu uống một ngụm trà, sau đó thở dài một tiếng, nghi hoặc nói: “Phát hiện cái gì?”
Đệ tử Đường môn luôn quan sát động tĩnh bên này đã không biết rốt cuộc có nên cười không.
Ôn Hồ Tửu lúc lắc chén trà, nói với đệ tử Đường môn ở bên ngoài: “Hạ độc trong chén à? Đại hội thử độc, đại hội thử độc, đương nhiên không dễ gì tham dự. Nhưng dùng thủ đoạn vặt này để đối phó với Ôn Hồ Tửu ta? Có phải coi thường ta quá không?”
Đệ tử Đường môn không dám nói gì, thầm nghĩ chẳng phải đứa cháu trai ngây ngô của ngươi đã uống một hơi cạn sạch à?
Ôn Hồ Tửu lại đưa nước trà lên mũi hít một hơi, mỉm cười: “Miên Mỹ Nhân.” Sau đó giơ đũa gắp bánh bao lên nhìn thoáng qua, nói thêm: “Trùy Tâm Mộng.” Sau đó lại lấy thìa khuấy cháo trong bát, nhún vai: “Hận Bất Quy.”
“Độc dược ghê gớm lắm à?” Bách Lý Đông Quân chắc đang đói sắp chết, ngồi đó húp cháo gặm bánh bao, ăn tới quên cả trời đất.
Đệ tử Đường môn trẻ tuổi thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, gia chủ tương lai của Ôn gia dễ dàng nhận ra độc dược được bố trí trong bữa sáng thì không có gì đáng kinh ngạc; nhưng tên Bách Lý Đông Quân này ăn bữa sáng bị hạ độc ngon lành thoải mái như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi.
Ôn Hồ Tửu mỉm cười, nhìn Bách Lý Đông Quân ăn như hổ đói, lắc đầu nói: “Rốt cuộc mẹ ngươi dạy ngươi tới mức nào?”
“Độc dược ấy à, có khác gì bánh kẹo đâu?” Bách Lý Đông Quân ăn xong cái bánh bao cuối cùng, lại rót một chén trà đầy, uống ừng ực vào bụng. Y vỗ bụng, nằm trên ghế có vẻ rất thỏa mãn.
“Còn chính sự phải làm, không có thời gian nghỉ ngơi đâu.” Cuối cùng Ôn Hồ Tửu cũng cầm chén trà lên uống, sau đó nâng ngón tay trỏ bên phải lên, một luồng khói đen bay ra từ đầu ngón tay.
Bách Lý Đông Quân nhún vai: “Trò này của cậu hơi kém.”
“Khi còn bé ta và mẹ ngươi không được người trong gia tộc để ý, không có thuốc sắc tốt như vậy để ngâm.” Ôn Hồ Tửu đứng dậy đi ra cửa, mỉm cười nhìn đệ tử Đường môn kia: “Dẫn đường đi.”
Đệ tử Đường môn vội vàng lui lại một bước, cúi đầu nói: “Vâng!”
Bọn họ ra khỏi phòng, phát hiện cửa phòng đã mở, một số gian phòng có người đi ra, trò chuyện vui vẻ, bình tĩnh tự nhiên; nhưng cũng có người được khiêng ra, đưa tới nơi Đường môn chỉ định để chữa trị.
Giờ phút này Tân Bách Thảo và Tư Không Trường Phong đang ngồi đối diện nhau, một người uống trà, một người húp cháo, không nhanh không chậm.
Tân Bách Thảo uống trà, thở dài một tiếng: “Đường môn các ngươi đãi khách rõ là kém.”
Đệ tử Đường môn ngoài cổng không hề đỏ mặt trả lời: “Cửa của Đường môn không dễ bước vào, không có chút bản lĩnh thật sự thì trở về luôn từ đây, cũng là suy nghĩ thay cho bọn họ.”
“Yên tâm đi, người đi vào không ai chết được đâu, vì có ta.” Tân Bách Thảo đặt chén trà xuống nhìn Tư Không Trường Phong trước mặt: “Uống hết à?”
Tư Không Trường Phong sắc mặt đỏ bừng, đỉnh đầu không ngừng bốc lên khói trắng. Thật ra uống ngụm cháo đầu tiên hắn đã cảm thấy không đúng, giờ phút này trong bụng quặn đau, suýt nữa ngất lịm. Nhưng hắn vẫn ráng chịu không nhờ Tân Bách Thảo giúp đỡ, ngược lại uống hết cả bát cháo, giờ phút này đang dùng chân khí ép chỗ độc kia rất ngoài thân thể.
“Dùng công kích ép độc, đúng là không có cách nào ngốc hơn.” Tân Bách Thảo lấy từ trong lòng ra một viên thuốc. “Viên thuốc này gọi là Tị Độc Hoàn. Ta đã ăn viên thuốc này, cho nên bây giờ có uống ba ấm trà như vậy cũng không có vấn đề gì.”
Tư Không Trường Phong không nói năng gì, nhắm mắt lại, cố gắng vận công kích toàn thân, trên trán nổi gân xanh, luồng khí màu trắng trên đầu lúc hóa đen, lúc hóa đỏ, lúc lại hóa tím. Tân Bách Thảo lại thấy hứng thú, hắn nhìn đệ tử Đường môn ngoài cửa đang nhíu mày: “Thế nào? Ngươi cảm thấy hắn có làm được không?”
“Trong bữa sáng của các ngươi hạ bốn loại độc, hắn đã giải được ba loại, còn lại loại khó giải nhất.” Vẻ mặt đệ tử Đường môn kia đột nhiên nghiêm túc hơn một chút: “Nhưng ta khuyên vị tiểu huynh đệ này một câu, bây giờ hoặc là từ bỏ để Đường môn cứu chữa, hoặc là ăn viên thuốc của vị tiên sinh này vào. Nếu không giải loại độc này, chúng ta có cứu cũng muộn rồi.”
Tân Bách Thảo lại uống một ngụm trà: “Ngươi cảm thấy hắn có nghe không?”
Tư Không Trường Phong mở choàng mắt, con ngươi đã biến thành màu lam.
“Yên tâm đi, chỉ cần không chết, ta chữa được hết, ngươi cứ thoải mái dùng chân khí ép ra đi!” Tân Bách Thảo trầm giọng nói.
“Phù.” Tư Không Trường Phong đột nhiên thở một hơi dài, một mùi hôi thối tỏa ra trong phòng.
Đệ tử Đường môn phất tay, gật nhẹ đầu: “Bốn loại độc, vị công tử này đã giải được hết.”
Tân Bách Thảo thu hồi viên thuốc trên bàn, cười nói: “Không tệ.”