Đường Linh Hoàng và Ôn Hồ Tửu nổi danh đã nhiều năm, một bên là nhân tài kiệt xuất của Đường môn, một bên là kỳ tài Đường môn, tranh giành cao thấp đã nhiều năm, mà đây là lần đầu tiên bọn họ đứng chung một chỗ.
Cao thủ ra tay, so chiêu một lần là biết cao thấp.
Người đeo mặt nạ trước mặt có cao hay không?
Ôn Hồ Tửu đứng trong bậc thứ trên Quan Tuyệt Bảng vừa ra tay đã biết ngay cả Đường môn nổi danh thiên hạ cũng không nuôi được loại dược nhân như vậy.
Còn Đường Linh Hoàng còn thấy rõ hơn, dược nhân mà Đường môn bọn họ chế tạo là lấy độc giải độc mới có thể chịu được độc trong thiên hạ chứ không phải dựa vào chân khí hộ thể, đạt tới Kim Cương Thân của Phật môn. Vừa rồi hắn không ra tay chỉ là muốn nhìn ra hư thực của người này.
Ánh mắt người đeo mặt nạ dần dần trở nên rõ ràng, trong trẻo như làn nước mùa xuân.
“Là ngươi!” Vừa rồi Bách Lý Đông Quân đã cảm thấy dáng dấp người đeo mặt nạ khá quen thuộc, lúc này nhìn ánh mắt đó là lập tức nhận ra.
Lý tiên sinh của học đường ngày trước, Nam Cung Xuân Thủy ngày nay.
Người đeo mặt nạ tháo mặt nạ xuống, để lộ gương mặt trẻ trung tuấn tú, hắn mỉm cười: “Ôn gia, đúng là độc.”
Đường Linh Hoàng và Ôn Hồ Tửu đều kinh ngạc.
Võ công mà người này vừa thể hiện đã gần đạt tới Kim Thân La Hán của Phật môn, không rèn luyện mấy chục năm thì làm sao có thể chất như vậy được? Nhưng sao người trước mặt lại trẻ trung như vậy!
Không, không thể nói là trẻ trung được.
Chỉ có thể nói là trẻ tới mức khủng khiếp.
“Nơi này không tốt lắm, quá nhỏ, đánh đấm cũng mất tự nhiên. Chỗ nào lớn nhất trong Đường môn? Ngô Đồng Viện, tới đó đi!” Nam Cung Xuân Thủy tung người nhảy lên, lao về phía xa.
Các đệ tử Đường môn nhìn nhau, ánh mắt đầy kinh hãi.
Ngô Đồng viện của Đường môn, đây là nơi Đường lão thái gia thanh tu, ngoài đệ tử chân truyền của lão thái gia, các đệ tử Đường môn bình thường không thể bước vào nửa bước.
Đường Linh Hoàng và Ôn Hồ Tửu không hề do dự, lập tức rảo bước đuổi theo. Bách Lý Đông Quân cũng từ lao lên từ dưới đài, giậm chân lao theo.
Thiếu niên ôm trường thương ở dưới đài vốn đã rất kinh ngạc, giờ hai con mặt trợn to như muốn rớt ra.
“Bách Lý Đông Quân, sao ngươi cũng ở đây!” Thiếu niên cầm thương hô lớn.
Bách Lý Đông Quân nghe vậy quay đầu lại, nhận ra giọng nói quen thuộc nhưng không thấy người đâu, đành hô to: “Tư Không Trường Phong, mau tới hỗ trợ!”
Vì vậy Tư Không Trường Phong lập tức cầm thương chạy theo.
Dược Vương Tân Bách Thảo thở dài, hắn không muốn liên hệ gì với Đường lão thái gia nên không muốn đi vào Ngô Đồng Viện, nhưng sau khi do dự một chút, hắn vẫn đi theo.
Dưới đài, trong lúc nhất thời các môn phái khác còn chưa kịp phản ứng lại trước biến cố này, nhưng cho dù phản ứng lại cũng không ai định đuổi theo. Ngô Đồng Viện của Đường lão thái gia, không có việc gì thì ai muốn đặt chân vào? Chán sống rồi à?
Thế nên sau khi đám người lần lượt đuổi theo, cuối cùng chỉ có Đường Liên Nguyệt nhỏ tuổi nhất ở trên đài đứng dậy, nối bước.
Vốn hắn tưởng trong số những người trẻ tuổi trên đời này, hắn là người tài hoa nhất.
Cho dù thấy tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu, tay đao tay kiếm, tùy tiện phách lối, hắn vẫn thấy không đáng nói.
Nhưng chuyện mà người trẻ tuổi kia vừa làm, ít nhất Đường Liên Nguyệt không làm được, còn xa mới làm được.
Hắn không giận, chỉ muốn xem xem rốt cuộc người trẻ tuổi kia là ai? Rốt cuộc còn có bản lĩnh lớn đến đâu!
Ngô Đồng Viện đúng là rất lớn, ít nhất lớn hơn Độc Lân Viện tiếp đón độc môn trong thiên hạ tới ba bốn lần. Nam Cung Xuân Thủy hạ xuống trong sân, ánh mắt trong trẻo, nụ cười hiền lành như làn nước mùa xuân, như làn gió mùa xuân.
“Ta tên Nam Cung Xuân Thủy.” Giọng nói của hắn cũng nhẹ như mây gió.
Ôn Hồ Tửu và Đường Linh Hoàng hạ xuống trước mặt hắn, ai nấy bừng bừng chân khí, như gặp đại địch.
“Ta là người đọc sách nho nhã.” Giọng điệu của Nam Cung Xuân Thủy vẫn rất hiền lành.
Ôn Hồ Tửu và Đường Linh Hoàng hít một hơi, không nói gì, hiển nhiên không tin lời Nam Cung Xuân Thủy.
Bách Lý Đông Quân tới ngay sau đó, vội vàng mở miệng ngăn cản: “Cậu, đây chính là vị bằng hữu mà ta nói với cậu, bị người ta bắt cóc bên ngoài Đường môn. Người một nhà!”
Đường Linh Hoàng liếc mắt sang Ôn Hồ Tửu, cười lạnh: “Hóa ra là người một nhà với ngươi!”
Ôn Hồ Tửu lau mồ hôi trên trán, lộ vẻ nghiêm nghị hiếm thấy nói với Bách Lý Đông Quân: “Nếu vị bằng hữu của ngươi bị người ta bắt đi dễ dàng như vậy, thế thì người kia chắc phải là thiên hạ đệ nhất rồi!”
Bách Lý Đông Quân nghi hoặc: “Là sao?”
Ôn Hồ Tửu nhíu mày nhìn Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười như làn gió xuân, trầm giọng nói: “Bằng hữu của ngươi có gì rất kỳ lạ!”
Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười, lắc đầu với Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân sững sờ, đành lùi lại một bước, không nói gì thêm.
Đám người Tư Không Trường Phong lần lượt hạ xuống, Tư Không Trường Phong và Bách Lý Đông Quân nhìn nhau một cái, hắn không nói gì, chỉ đứng bên cạnh Bách Lý Đông Quân. Tân Bách Thảo đến sau một bước, đứng bên cạnh Ôn Hồ Tửu. Đường Liên Nguyệt đứng cuối cùng, trước khi Đường Linh Hoàng mở miệng, tạm thời thờ ơ bàng quan.
“Ô, gã hái thuốc, ngươi cũng tới tham gia trò hay này à?” Có lẽ Ôn Hồ Tửu phải dùng hết sức lực toàn thân mới nói đùa được câu này.
Tân Bách Thảo cảm thấy một áp lực khủng khiếp từ người trẻ tuổi tuấn tú kia, võ công của hắn không kém lắm nhưng cũng không khá lắm, ráng sức nói: “Sợ hai người các ngươi bị đánh chết.”
Đường Linh Hoàng thì quan sát tỉ mỉ Nam Cung Xuân Thủy từ trên xuống dưới, cuối cùng nói một câu khiến tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ.
“Vì sao ngươi chỉ có Kim Cương Phàm Cảnh?”
Một người khiến cho hai cao thủ Tiêu Dao Thiên Cảnh có tên trong Quan Tuyệt Bảng như gặp đại địch, nuốt vài chục thứ độc tố mà mặt không đổi sắc, nhưng chỉ là Kim Cương Phàm Cảnh? Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Thật ra Ôn Hồ Tửu cũng thăm dò cảnh giới đối phương nhiều lần, đạt được kết luận tương tự như Đường Linh Hoàng. Nhưng Nam Cung Xuân Thủy này tạo cảm giác áp lực vượt xa Kim Cương Phàm Cảnh bình thường. Đối với cao thủ Thiên cảnh như Ôn Hồ Tửu, nếu là cảnh giới Kim Cương, chỉ một tay là giết chết được!
“Coi thường cảnh giới của ta à?” Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười, sau đó xua tay: “Thế này thì sao?”
Trong lúc giơ tay, khí tức Tự Tại, dưới đất vô địch.
Nháy mắt vượt cảnh, lên tới Tự Tại Cảnh.
Trường bào của Ôn Hồ Tửu và Đường Linh Hoàng không gặp gió mà bay phất phới, Tân Bách Thảo không chịu nổi lùi lại một bước.
“Đây là ai..” Lần đầu tiên Ôn Hồ Tửu cảm thấy không tự tin nếu ra tay.
Đường Linh Hoàng quay sang nhìn cửa gian phòng trong Ngô Đồng Viện, bên ngoài có động tĩnh lớn như vậy nhưng Đường lão thái gia bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Lão gia tử... đây không phải phiền phức do ngài tìm tới đấy chứ?
“Còn chưa đủ à?” Nam Cung Xuân Thủy cười một tiếng, lại giơ tay.
Nhân gian không đủ, lên trời tiêu dao.
Cảnh giới cao nhất có thể thấy được ở nhân gian, Tiêu Dao Thiên Cảnh.
Ôn Hồ Tửu và Đường Linh Hoàng đổ mồ hôi như mưa. Chẳng qua trong Ngô Đồng Viện chỉ có bọn họ cảm thấy áp lực lớn như vậy, phía ngoài ba bước, bọn Bách Lý Đông Quân không cảm thấy bất kỳ điều gì khác thường. Tân Bách Thảo lùi khỏi cảm giác áp lực, cảm thán: “Đúng là cao thủ.”
Bách Lý Đông Quân thầm nhủ, đương nhiên y biết đây là cao thủ rồi.
Đâu chỉ cao thủ.
Nam Cung Xuân Thủy thở dài, lại xòe tay như định vung lên: “Hay là lại tăng nữa?”
Mọi người kinh hãi.
Hay phải nói là sợ hãi!
Cửa phòng đột nhiên bật mở, lão già tử tóc bạc hút tẩu thuốc đang nhìn sang bên này, mắt nhìn chằm chằm.
Phía trên Thiên Cảnh, vẫn có Huyền Cảnh.
Ngàn vạn người trên thế gian, chưa ai từng thấy.
Đó là cảnh tượng ra sao?
Thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn.