“Ta sẽ giết các ngươi!”
Giọng điệu bình thản, thậm chí mang theo ý cười. Hai chữ các ngươi này bao gồm Ôn Hồ Tửu, Đường Linh Hoàng, hai cao thủ trên Quan Tuyệt Bảng, còn bao gồm cả vị cao nhân giang hồ đã gần thoái ẩn là Đường lão thái gia.
Nhưng bọn họ đều không cảm thấy đây là chuyện cười, thậm chí còn cảm thấy có lẽ đây chỉ là chuyện gẩy ngón tay là được.
Dù sao chưa một ai thật sự giao chiến với cao thủ Thần Du Huyền Cảnh.
Đây là cảnh giới đỉnh cao mà chưa một ai đạt tới.
“Đến đây!” Nam Cung Xuân Thủy nhảy lên, lật tay áo, khí thế như sấm sét.
Đường Linh Hoàng giậm chân lao tới, đột nhiên vươn tay ra.
Vô số ám khí bay lên trời.
Đường môn Mai Hoa Châm, Chu Nhan Tiểu Tiễn, Bồ Đề Huyết, Diêm Vương Thiếp, Sinh Tử Luân!
Đường Linh Hoàng vung gần hết ám khí trong tay áo ra.
“Vạn Thụ Phi Hoa!” Tư Không Trường Phong lẩm bẩm. Hắn từng nghe đồn và thủ pháp ám khí tuyệt thế của Đường môn, nghe nói thế công của Vạn Thụ Phi Hoa là không có chỗ trốn, không cách nào lùi bước. Một khi người của Đường môn thi triển thì chỉ có đường chết. Huống chi người này còn là Đường Linh Hoàng ít nhất cũng trong ba người mạnh nhất Đường môn!
Bách Lý Đông Quân lại trầm trồ khen tuyệt, thủ pháp ám khí hoa mắt của Đường Linh Hoàng đương nhiên rất tuyệt, nhưng còn tuyệt thế hơn nữa là Nam Cung Xuân Thủy bình thản ung dung. Hắn phất ống tay áo chặn một nửa số ám khí lại, nhưng nửa còn lại vẫn bắn về phía hắn.
Chỉ nghe tiếng ‘leng keng’, tất cả ám khí như đánh vào quả chuông lớn, nhanh chóng rơi xuống đất.
Nam Cung Xuân Thủy cười một tiếng, thân thể tỏa ra ánh kim nhàn nhạt.
“Đây là võ công gì?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.
Tư Không Trường Phong cau mày, không nói câu nào.
Đường Linh Hoàng sững sờ, cả kinh nói: “Kim Cương Bất Hoại thần thông.”
Không gì không phá, vạn độc bất xâm, Kim Cương Bất Hoại, chí cương vô địch, võ học chí cao của Phật môn, Kim Cương Bất Hoại thần thông.
“Quả nhiên là người của Phật môn?” Ngay khi Đường Linh Hoàng sử dụng Vạn Thụ Phi Hoa, Ôn Hồ Tửu đã lập tức lao tới sau lưng Nam Cung Xuân Thủy, xuất chưởng đánh về phía Nam Cung Xuân Thủy.
Nam Cung Xuân Thủy lại cười một tiếng, đột nhiên thân hình lùi lại sau bước, Ôn Hồ Tửu vốn ra chiêu đắc thủ lại đánh vào khoảng không. Ôn Hồ Tửu đánh trượt một chưởng, vội vàng điều chỉnh thân hình, giậm chân lao tới bên cạnh Đường Linh Hoàng. Hắn thở hổn hển nói: “Tuyệt học Đạo gia, Linh Hư bộ.”
“Rốt cuộc là ai, sao lại tinh thông cả hai tuyệt học của Phật môn và Đạo gia?” Đường Linh Hoàng trầm giọng nói.
“Kim Cương Bất Hoại thần thông, Linh Hư bộ, chỉ riêng hai loại võ công này, cho dù không thể giết chết kẻ khác nhưng ít nhất có thể đảm bảo bản thân không bị người khác đánh chết. Mà đến giờ hắn vẫn chưa thật sự tấn công.” Ôn Hồ Tửu khẽ cau mày.
“Tấn công?” Nam Cung Xuân Thủy gật nhẹ đầu: “Được rồi.”
Ôn Hồ Tửu và Đường Linh Hoàng đồng thời lùi lại một bước, Đường lão thái gia vẫn đứng yên như núi Thái Sơn, không hề nhúc nhích.
“Tẫn Duyên Hoa, Bất Nhiễm Trần.” Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên nói hai từ khó hiểu.
“Đến đây!” Hắn vươn tay.
Trường kiếm và trường đao bên cạnh Bách Lý Đông Quân lập tức rời vỏ, xuyên qua Ôn Hồ Tửu và Đường Linh Hoàng, bay tới tay Nam Cung Xuân Thủy. Chỉ thấy hắn tay trái cầm kiếm, tay phải cầm đao, nhẹ nhàng xoay tròn, thân thể lại bay lên.
Song thủ đao kiếm!
Quả thật không khác gì một vũ công nhanh nhẹn cất bước khiêu vũ, mỗi bước đều như giẫm đúng nhịp trống, đao kiếm xoay chuyển, công tử mỉm cười, nhưng dáng vẻ phong hoa tuyệt đại tới khó tả.
Có điều, trong mắt Ôn Hồ Tửu và Đường Linh Hoàng lại là cực kỳ nguy hiểm.
Ám khí của Đường Linh Hoàng liên tiếp bắn ra, một độc chưởng của Ôn Hồ Tửu hóa thành mười chín chưởng nhưng vẫn liên tiếp thất bại lùi bước.
“Kim Cương Bất Hoại thần thông, tuy được tôn là vô địch nhưng hễ là công phu ngoại công thì đều có tráo môn. Đường môn các ngươi có một loại ám khí chuyên phá tráo môn trong thiên hạ!” Ôn Hồ Tửu đột nhiên nghiêm giọng quát.
“Phá tráo môn thì đã sao, Thần Du Huyền Cảnh, một mũi châm không giết chết hắn được.” Đường Linh Hoàng hừ lạnh nói.
“Ta có, Tam Tự Kinh.” Ôn Hồ Tửu gằn từng chữ một.
Đường Linh Hoàng lập tức hiểu ngầm.
Bách Lý Đông Quân và Ôn Bộ Bình lại thầm giật mình, mỗi đệ tử Ôn Gia đều có một liều Tam Tự Kinh, đó là độc dược độc môn của bọn họ, trừ phi gặp đại nạn, giữa thời khắc sinh tử, bằng không chắc chắn không dễ dàng sử dụng, vì đó là sát chiêu cuối cùng của bọn họ!
“Ta tin ngươi!” Đường Linh Hoàng gầm lên một tiếng, móc từ trong lòng ra một vật. Vật đó bằng phẳng, như một chiếc hộp, dài bảy tấc dài ba tấc, bên trên được khắp theo kiểu chữ triện: Ra tay ắt thấy máu, không thể thu về, trong lúc cấp bách, ám khí chi vương.
Đường môn, Bạo Vũ Lê Hoa Châm.
Đường Linh Hoàng đặt tay lên hộp, đang định ấn xuống.
Ôn Hồ Tửu đột nhiên vung cánh tay, cởi trường bào ra. Hắn giơ tay một ngón tay vạch một cái lên phía sau trường bào. Ba chữ ‘độc chết ngươi’ được viết bằng mực sau lưng áo lại bị ngón tay kia vạch ra, hòa thành một vệt nước mực.
Đây chính là ‘Tam Tự Kinh’ của Ôn Hồ Tửu.
Độc.
Chết.
Ngươi.
Đường Linh Hoàng đột nhiên ấn tay lên hộp ám khí, hai mươi bảy mũi châm bạc bắn ra. Ôn Hồ Tửu vươn ngón tay vạch một cái, vệt mực kia đánh lên mũi châm.
Mũi châm hóa đen, bắn thẳng về phía Nam Cung Xuân Thủy.
Đây là lần đầu tiên Đường Linh Hoàng sử dụng Bạo Vũ Lê Hoa Châm trước mặt người đời, cũng là lần đầu tiên Ôn Hồ Tửu sử dụng Tam Tự Kinh. Nhưng bọn họ lại như diễn luyện cả trăm ngàn lần, cực kỳ ăn ý.
Vì là đối thủ, cho nên cực kỳ quen thuộc.
Vì đang trong đường chết, đã không còn chỗ lui.
Nam Cung Xuân Thủy đón đầu mũi chấm bạc kia, đột nhiên hét lớn: “Thấy rõ chưa!”
Không biết đang nói với ai, nhưng Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong cùng gật đầu.
Nam Quyết.
Mưa rơi như trút nước.
Vũ Sinh Ma cầm dù đứng bên hồ, nhìn căn nhà trúc bên kia bờ hồ.
Hồ tên Động Nguyệt, trong gian nhà trúc là cao thủ đệ nhất Nam Quyết hiện tại, Yên Lăng Hà.
“Đồ đệ, còn nhớ ta nói gì với ngươi lúc vừa tới Nam Quyết không?” Vũ Sinh Ma đột nhiên hỏi.
Diệp Đỉnh Chi đứng sau lưng Vũ Sinh Ma khẽ nhíu mày: “Câu đó à?”
“Nhìn kỹ mỗi kiếm của ta trên đoạn đường này, trừ kiếm cuối cùng.” Vũ Sinh Ma trầm giọng nói.
Diệp Đỉnh Chi lại nói: “Đệ tử không muốn bỏ qua kiếm đó.’
“Dọc đường tuy ta không chỉ bảo thêm cho ngươi về kiếm chiêu. Nhưng thật ra mỗi lần ta xuất kiếm đều là dạy ngươi một lần. Trên đường ta đã giết mười ba người, kiếm thuật của ngươi cũng tăng cường mười ba lần. Nhưng lần cuối cùng thì khác. Ta sẽ thi triển cả mười ba kiếm với Yên Lăng Hà, mỗi kiếm đều có thể khiến ngươi lĩnh ngộ, nhưng kiếm thứ mười bốn thì không được nhìn. Ngươi phải nhớ kỹ đấy.” Vũ Sinh Ma đột nhiên hít một hơi: “Nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.”
Giọt mưa to như hạt đậu rơi lên mặt dù của Vũ Sinh Ma, âm thanh che khuất câu trả lời của Diệp Đỉnh Chi, hắn không nghe tiếng, chỉ ngẩng đầu lên.
Bên kia bờ hồ, một cô gái áo xanh đang đạp lên mặt hồ chậm rãi đi tới, như giẫm trên đất bằng.