Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười, mặt mày hớn hở, nhưng những người đối diện ai nấy đều có vẻ tâm sự nặng nề, không biết nên trả lời thế nào. Nam Cung Xuân Thủy ngẩn người, nhìn qua Bách Lý Đông Quân: “Ngươi vừa...”
Bách Lý Đông Quân vội vàng nói: “Đường lão thái gia nói hết rồi!”
Nam Cung Xuân Thủy nheo mắt lại, dáng vẻ giảo hoạt như hồ ly, nhìn Đường lão thái gia: “Lão thái gia?”
Đường lão thái gia sắc mặt ngại ngùng, định nói người không nhịn được nói toạc ra vạch trần thân phận là Bách Lý Đông Quân, chẳng qua y chỉ nói hai chữ ‘sư phụ’, còn lai lịch và mục đích của Nam Cung Xuân Thủy đúng là do lão nói. Lão hung hăng trừng mắt với Bách Lý Đông Quân, trầm giọng nói: “Là bọn họ đoán được. Lão già ta đây chỉ giải thích mấy câu thôi.”
“Thôi thôi.” Nam Cung Xuân Thủy phất tay áo một cái: “Có gì lớn đâu. Chẳng qua sau ngày hôm nay coi như ta và Lý Trường Sinh đã hoàn toàn không còn liên hệ gì. Ta chỉ là Nam Cung Xuân Thủy, nửa giáp sau cũng không biến thành người khác. Đời này chỉ là Nam Cung Xuân Thủy thôi!”
“Nam Cung huynh.” Bách Lý Đông Quân lại quen với giọng điệu này: “Vậy tiếp theo chúng ta...”
“Tây du tây du.” Nam Cung Xuân Thủy lấy từ trong lòng ra một con rắn xanh nhỏ. Con rắn xanh vốn đang choáng váng bỗng ngồi dậy lúc lắc cái đầu, tử từ tỉnh lại, sau đó nó nhảy khỏi ngón tay hắn, tới tay Ôn Hồ Tửu: “Cho ngươi cái này.”
Ôn Hồ Tửu vội vàng cất con rắn xanh nhỏ đi, sau đó chắp tay nói: “Lý tiên... à không, Nam Cung huynh!”
“Loạn rồi, loạn rồi, Bách Lý Đông Quân gọi ta là Nam Cung huynh còn tạm được. Với tuổi tác của ngươi cứ gọi ta là Nam Cung thôi.” Nam Cung Xuân Thủy chắp tay đáp lễ: “Ôn tiên sinh?”
Ôn Hồ Tửu vội vàng lắc đầu: “Không dám không dám, thời gian này phiền Nam Cung chiếu cố cho Đông Quân nhà chúng ta.”
“Hắn chiếu cố cho ta mới đúng, huống chi ta là sư phụ của hắn, ngươi là cậu của hắn, xét theo quan hệ còn chưa biết ai thân thiết hơn đâu.” Nam Cung Xuân Thủy nhìn đám người, phát hiện thần sắc bọn họ hơi kỳ quái, cười nói: “Ta là Nam Cung Xuân Thủy không có nghĩa là ta không thể nhận Bách Lý Đông Quân làm đồ đệ. Như vậy đi, Bách Lý Đông Quân, ngươi là đại đệ tử của ta. Thằng nhóc cầm thương kia, Tư Không Trường Phong đúng không, ngươi làm tam đệ tử của ta đi, tuy phải chờ nhị sư tỷ của ngươi nhập môn đã. À, nhị sư tỷ của ngươi chính là con gái của Lôi Mộng Sát, con bé là phôi kiếm trời sinh đấy.”
“Phôi kiếm?” Bách Lý Đông Quân sững sờ.
Nam Cung Xuân Thủy giơ tay gõ đầu Bách Lý Đông Quân, cầm Bất Nhiễm Trần và Tẫn Duyên Hoa dưới đất lên cắm vào vỏ: “Là kiếm trong bảo kiếm.”
“Phải đi à?” Đường lão thái gia nheo mắt lại.
“Không đi thì chờ ăn cơm chiều à.” Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười nhìn Tư Không Trường Phong: “Đã gặp nhau rồi thì lần này theo chúng ta đi.”
Bách Lý Đông Quân âm thầm vui vẻ, lập tức hưng phấn nhìn Tư Không Trường Phong, nhưng Tư Không Trường Phong ngoài vui mừng còn có chút do dự, hắn suy nghĩ rồi lắc đầu: “Ta còn lời hứa chưa hoàn thành.’
“Đi đi.” Tân Bách Thảo đột nhiên mở miệng.
Tư Không Trường Phong sững sờ: “Vì sao?”
“Bệnh của ngươi đã khỏi lâu rồi, thời gian vừa qua uống thuốc chỉ là củng cố khí huyết một chút thôi...” Tân Bách Thảo cười nói.
Tư Không Trường Phong gật nhẹ đầu: “Ta biết.”
Tân Bách Thảo sửng sốt, lập tức giật mình: “Thiếu chút nữa quên mất, ngươi theo ta học y lâu như vậy, chắc cũng có thể nhìn ra. Nếu đã nhìn ra, sao còn chịu theo ta?”
Tư Không Trường Phong nghiêm mặt nói: “Không thích học y là một chuyện, hứa hẹn lại là chuyện khác.”
Tân Bách Thảo gật nhẹ đầu, lấy từ trong lòng ra một quyển sách, đưa cho Tư Không Trường Phong: “Cầm lấy mà đọc, nếu có ngày nào ngươi đọc hiểu hết quyển sách này, cũng coi như hoàn thành lời hứa của ngươi. Dù sao ở Dược Vương Cốc lúc nào ngươi cũng oán trách, ngược lại không tốt cho việc học y.”
“Nói xong chưa?” Nam Cung Xuân Thủy nhẹ nhàng ngắt lời.
Tuy hắn tự xưng là Nam Cung Xuân Thủy, nhưng uy nghiêm của Lý Trường Sinh vẫn còn, Tân Bách Thảo vội vàng lùi lại một bước, cung kính nói: “Tiên sinh, mời.”
“Người đọc sách được gọi là tiên sinh, cũng không có gì sai.” Nam Cung Xuân Thủy hạ giọng quát: “Đông Quân!”
Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Ta đi dắt ngựa.”
“Không được, chậm quá, chậm quá.” Nam Cung Xuân Thủy chỉ tay lên trời: “Chúng ta bay lên đi.”
“Ta đợi lâu lắm rồi, ta không chờ nổi nữa rồi.”
“Không xa, không xa, ngay ở phía tây, đi!”
“Đường lão thái gia, ngươi biết ta muốn đi đâu, lát nữa phái người đưa xe ngựa tới. Trên xe ngựa còn khá trống! Thêm vài hũ Túy Hồng Trần của Đường môn đi.”
Nói xong những lời này, Nam Cung Xuân Thủy một tay nắm lấy bả vai Bách Lý Đông Quân, một tay nắm lấy bả vai Tư Không Trường Phong, đột nhiên nhìn về phía Đường Liên Nguyệt luôn im lặng đứng phía sau, nói: “Sau này các đệ tử của ta sẽ dương danh thiên hạ, ngươi là người có thể cạnh tranh với bọn họ. Đường môn có ngươi, ba đời bất diệt.”
“Ngươi là thầy bói à?” Đường Liên Nguyệt có vẻ chẳng hề cảm kích.
“Từng làm nghề ấy mấy năm.” Nam Cung Xuân Thủy mang theo Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong lao vút lên, đạp gió mà đi.
Lướt ra ngoài Đường môn, Nam Cung Xuân Thủy buông lỏng tay, một mình chạy thẳng về phía tây, trên đường đi hắn cười ha hả không ngừng, tùy ý bay lượn, đúng vẻ hào hùng của giang hồ. Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong không cam lòng yếu thế, vận chân khí, ra sức đuổi theo, cũng không bị bỏ lại quá xa. Bọn họ tưởng Nam Cung Xuân Thủy cố ý đợi mình, nhưng bọn họ không biết là sau trận quyết đấu không liên quan tới họ, tuy cảnh giới võ học của bọn họ không có biến hóa rõ ràng, nhưng có một điểm rất quan trọng đã thay đổi.
Trong võ đạo, đã mang chất hào hùng.
Ba người theo gió đi về phía tây, chốc lát đã đi trăm dặm.
Nam Quyết.
Động Nguyệt hồ.
Mưa to đột nhiên ngừng.
Trường đao trong tay cô gái áo xanh đã gãy, ống tay áo loang lổ vết máu, gương mặt cô không chút biểu cảm: “Ta thua, nhưng ngươi sắp chết rồi. Thứ ngươi muốn không phải danh hiệu cao thủ đệ nhất Nam Quyết.”
Vũ Sinh Ma mỉm cười, vuốt ve Huyền Phong kiếm, Ác Long Tráo đã bị Yên Lăng Hà vung đao chém đứt, chỉ còn lại thanh kiếm này. Hắn đưa kiếm cho Diệp Đỉnh Chi: “Đã bảo ngươi đừng nhìn kiếm cuối cùng, nhưng ngươi vẫn nhìn hả.”
Diệp Đỉnh Chi gật nhẹ đầu, gương mặt đã đẫm lệ, nói không thành lời.
“Đừng khóc. Ta luyện ma công nhiều năm như vậy, thân thể đã bị phản ngược nhiều lắm rồi. Cho dù hôm nay không chết ở đây cũng không sống quá nửa năm.” Vũ Sinh Ma như người cha hiền từ xoa đầu Diệp Đỉnh Chi. “Nếu ngươi đã thấy kiếm đó, vậy thì phải xứng với truyền thừa chiêu kiếm đó. Đừng quên ở phía bắc còn có một lão già, sư phụ mất cả đời cũng không thắng được lão ấy, ngươi phải cố gắng, thắng đồ đệ của lão ta.”
Diệp Đỉnh Chi nức nở: “Đồ nhi xin ghi nhớ.”
“Đừng tới trả thù Yên Lăng Hà.” Vũ Sinh Ma lưu lại câu nói cuối cùng rồi lùi lại một bước, tung người nhảy lên, lướt sóng bỏ đi.
Người giang hồ không biết Vũ Sinh Ma từ đâu tới.
Vũ Sinh Ma cũng không để giang hồ biết rốt cuộc hắn đi đâu.
Nhưng ở Bách Lý xa xôi, Nam Cung Xuân Thủy đang theo gió đi về tây đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía nam.
“Tiên sinh đang nhìn gì vậy?”
“Hình như có cố nhân ra đi.”
vipTruyenGG.com